Chương 17
Tỉnh Dữu: Chín mươi phần trăm.
Tỉnh Dữu: Phạm An Mạt biết em là Tỉnh Dữu rồi.
Lúc Tỉnh Dữu ngồi trên xe Phạm An Mạt đã gửi hai tin nhắn này cho Trần Lệ.
Mà Tỉnh Dữu cảm thấy, Phạm An Mạt này không phải mấy ngày này mới biết Tiểu Thúy là Tỉnh Dữu, mà là biết từ đầu.
Thậm chí, hôm đó lúc Tỉnh Dữu giả làm người phục vụ, Phạm An Mạt đã biết là cô.
Từ khi khai trương Điềm Viên đến nay, dù chưa từng xuất hiện cùng lúc với Nghi Phong Xã, nhưng Tỉnh Dữu từng gặp rất nhiều khách hàng, đi qua nhiều nơi, chắc chắn cũng đã bị chụp rất nhiều tấm, nói Phạm An Mạt chưa từng gặp cô là hợp lý, nói Phạm An Mạt từng gặp cô cũng hợp lý.
Ban đầu cô tự tin giả làm người phục vụ gặp Phạm An Mạt, cũng vì cô chưa từng gặp Phạm An Mạt, dù nghe qua một vài tin đồn của Phạm An Mạt, nhưng Tỉnh Dữu chưa từng nghĩ đến việc điều tra ảnh Phạm An Mạt.
Tương tự, cô cảm thấy Phạm An Mạt là người bận rộn như thế, không rảnh đến mức xem ảnh bà chủ công ty đối thủ.
Huống chi sau này các cô sẽ luôn gặp nhau.
Trần Lệ chắc là đang bận, tin nhắn của Tỉnh Dữu gửi năm phút vẫn chưa thấy cô ấy trả lời, Tỉnh Dữu không thể làm gì khác ngoài tắt máy cất vào túi.
Giờ phút này cô ngồi ở vị trí ghế phụ của Phạm An Mạt, mà lái xe là Phạm tổng.
Lúc chờ đèn đỏ, Tỉnh Dữu nhàn rỗi vô vị, cô đang nghe nhạc trong xe thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vì thế cô hỏi Phạm An Mạt: "Liên Dao Dao cô ấy thích ca sĩ này không?"
Ngón trỏ của Phạm An Mạt đột nhiên gõ hai cái vào vô lăng: "Chị không biết."
Tỉnh Dữu đột nhiên có hứng thú: "Vậy chị có biết Liên Dao Dao thích nghe nhạc gì không?"
Phạm An Mạt: "Không biết."
Tỉnh Dữu a một tiếng, lại hỏi: "Vậy bình thường cô ấy nghe nhạc gì?"
Phạm An Mạt: "Không biết."
TỈnh Dữu suy nghĩ chút rồi lại hỏi: "Cô ấy thích..."
Phạm An Mạt trực tiếp ngắt lời Tỉnh Dữu: "Không biết."
Tỉnh Dữu hé miệng, đúng lúc đèn xanh sáng lên, Phạm An Mạt đạp cần ga, Tỉnh Dữu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cô trượt vào ghế ngồi vì lực bất ngờ này.
Không biết thì không biết.
Chẳng hiểu gì cả.
Tỉnh Dữu quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Nhắc đến Liên Dao Dao là khác thường như vậy.
Tiểu khu chỗ Tỉnh Dữu ở cách Nghi Phong Xã của Phạm An Mạt hơi xa, lúc này xe vẫn đang bị kẹt trên đường, di chuyển từng chút từng chút.
Tỉnh Dữu có hơi đãng trí, tính thấy còn mười mấy phút lái xe nữa, vì đoạn đối thoại vừa rồi mà áp suất không khí trong xe hơi thấp.
Cô không biết Phạm An Mạt có khó chịu hay không, còn cô thì rất khó chịu, rõ ràng Phạm An Mạt nghiêm túc nhìn đường xá, vậy mà cô cảm thấy như Phạm An Mạt đang nhìn cô.
Kiểu tự cho mình là đúng này thật là khó chịu.
Càng tự cho là đúng, cô càng cho rằng cô và Phạm An Mạt cãi nhau.
Tỉnh Dữu cảm thấy tình thế này không đúng lắm, cô và Phạm An Mạt có gì để cãi nhau chứ.
Vì thế cô vì để hòa hoãn không khí một chút mà chủ động mở miệng.
Tỉnh Dữu: "Bình thường chị cũng tự lái xe à?"
Phạm An Mạt: "Xem tình hình, bình thường là tài xế lái, về nhà thì tự mình lái."
Giọng rất bình thường.
Tỉnh Dữu: "Hôm qua là tài xế đưa chúng ta về à? Em nhớ thế."
Phạm An Mạt: "Hôm qua chúng ta đều uống rượu."
Tỉnh Dữu a một tiếng: " Đúng."
Tỉnh Dữu suy nghĩ một chút, nói thêm: "Hẹn hò thì sao? Tự lái hay là tài xế lái?"
Phạm An Mạt: "Chị mới hẹn hò với em."
Tỉnh Dữu: ". . ."
Tỉnh Dữu: "À."
Xem ra, không phải cô muốn mắng người, Phạm An Mạt hôm nay, sao có thể nói chuyện như vậy.
Tỉnh Dữu quẹo cua, tiếp tục đề tài: "Thế là hẹn hò đều là tự mình lái xe?"
Phạm An Mạt: "Ừm."
Tỉnh Dữu: "Tại sao? Hẹn hò có tài xế không phải dễ dàng hơn sao, lúc khó tìm chỗ đậu xe, chị với bạn gái chỉ cần ra vào xe là được."
Phạm An Mạt: "Nghĩ nhiều thật."
Tỉnh Dữu: "Đây không phải là cân nhắc giúp chị à."
Phạm An Mạt: "Không cần."
Tỉnh Dữu: "Tại sao?"
Phạm An Mạt: "Tài xế lái không tốt."
Tỉnh Dữu đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ồ một tiếng.
Đối với loại người dễ say như Tỉnh Dữu mà nói, tài xế của Phạm An Mạt đúng là lái chẳng ra làm sao cả, ban đầu tài xế của Tỉnh Dữu là do cô lựa mấy người mới quyết định được.
Giọng Tỉnh Dữu đột nhiên đứng đắn: "Em say xe."
Phạm An Mạt: "Chị biết."
Tỉnh Dữu dừng hai giây, sau đó im lặng không lên tiếng, để ánh mắt trôi dạt ngoài cửa sổ, sau đó im lặng đảo mắt.
Hôm nay số lần tự mình đa tình hơi nhiều.
Nhưng lần này cô cảm thấy không phải lỗi của cô, lời này của Phạm An Mạt ai nghe mà không cảm thấy có ý ám chỉ.
Tỉnh Dữu hít một hơi sâu.
Cô phát hiện mình nổi da gà không đúng lúc, tê tê.
Xe dừng lại ở cửa lớn Nghi Phong Xã.
Khác với Điềm Viên là, Nghi Phong Xã nó có một cái hành lang đặc biệt, tất cả những người có quan hệ với Nghi Phong Xã, tới chơi, tới thảo luận, tất cả đều phải đi qua cánh cửa này, sau đó mới tới nơi khác.
Ban đầu Tỉnh Dữu đang làm thiết kế cho Điềm Viên, cũng có người nói phương án như vậy, nhưng bản thân cô không thích nơi quá ồn ào, hơn nữa Điềm Viên là của cha cô, cô ghét bỏ trong lòng, dứt khoát tách công việc và giải trí ra, tạo một cái cửa.
Chuyện này sau đó còn bị Trần Lệ và một đám cấp dưới xem là đặc sắc của Điềm Viên, thường xuyên nói với khách hàng trong lúc vô tình, cũng phóng đại chỗ tốt này lên.
Mới xế chiều, người trong tầng không nhiều lắm, hai người mới đi được một nửa đã có một người phụ nữ mặc âu phục ra đón, người nọ nhìn Tỉnh Dữu trước, sau đó mới khách khí cười với Tỉnh Dữu một tiếng, rồi mới đứng bên cạnh Phạm An Mạt.
Tỉnh Dữu đoán, người phụ nữ này là trợ lý của Phạm An Mạt.
Trợ lý trên thế giới này đều có giọng giống nhau à? Nghe nói chuyện sao lại có chút giống Trần Lệ, thậm chí giống cả âm sắc.
Đại khái là bởi vì Tỉnh Dữu đang ở đây nên trợ lý không nói nhiều, cũng không quá riêng tư bí mật, sau khi vào thang máy, trợ lý cũng nói chuyện xong.
Phạm An Mạt gọi Tỉnh Dữu: "Chút nữa chị đi họp, em có thể ngồi trong phòng làm việc của chị, cũng có thể đi ra ngoài chơi, chị tìm người chơi cùng em."
Tĩnh Dữu từ chối: "Không cần, em không cần người chơi cùng."
Phạm An Mạt gật đầu: "Được, chị xong việc sẽ gọi điện cho em, đừng chạy loạn."
Tỉnh Dữu a một tiếng.
Phạm An Mạt nói thêm: "Khi nào mới chấp nhận wechat của chị?"
Tỉnh Dữu a lên.
Sáng sớm hôm nay Phạm An Mạt mới thêm wechat của Tiểu Thúy.
Cô ngửa đầu không biết nhìn đi đâu: "Em không muốn thêm bạn."
Lời vừa dứt, phía sau truyền đến âm thanh hít vào rất nhỏ.
Phạm tổng bị từ chối?
Nhưng Phạm An Mạt nhìn có vẻ không để ý, không chờ cô nói gì, cửa thang máy mở ra.
Sau đó không còn chuyện của Tỉnh Dữu nữa, chờ sau khi Phạm An Mạt đi rồi, Tỉnh Dữu lập tức ngồi không yên.
Phòng làm việc của Phạm An Mạt không có gì đẹp mắt, Tỉnh Dữu chỉ chờ một phút là rời đi, cô cảm thấy hứng thú với nội bộ Nghi Phong Xã hơn.
Tỉnh Dữu rất nhanh đã tới tòa phụ, cũng nhàn hạ đi dạo, khắp nơi trong Nghi Phong Xã đều lắp camera, vì để biểu hiện không quá trắng trợn, Tỉnh Dữu đè mũ lưỡi trai xuống một chút.
Trừ phong cách trang trí khác nhau, thứ Nghi Phong Xã có, Điềm Viên cơ bản cũng có, không có gì mới lạ.
Lúc Nghi Phong Xã vẫn chưa đối đầu với Điềm Viên, Tỉnh Dữu đã đọc đánh giá của quần chúng thành phố A đối với công ty hai cô, có khoảng thời gian rất náo nhiệt.
Thích Nghi Phong Xã, liệt kê từng cái tốt của Nghi Phong, tiện thể chê Điềm Viên, mà thích Điềm Viên cũng không yếu thế chút nào, lời dễ nghe đều đưa hết cho Điềm Viên, khó nghe đều tặng hết cho Nghi Phong.
Mấy ngày đó mặc dù khách hai nhà tranh cãi không thôi, nhưng cũng đưa đến ngày càng nhiều khách hàng đến cho hai bên.
Sau đó Tỉnh Dữu bảo người tìm thủy quân đi vào, nhưng phát hiện người bên phía mình lấy ưu thế thắng Nghi Phong Xã, nhìn toàn thể rất giả tạo.
Tình thế này nhất thời làm Tỉnh Dữu thu tay lại, cô nghi ngờ Nghi Phong Xã hoàn toàn không gọi người đi, làm cô cảm thấy không thú vị, còn hoàn toàn ngược lại.
Sau đó thảo luận này dần dần không còn nóng như vậy nữa, sau đó lượng khác cũng trở lại giống trước kia, sau này Tỉnh Dữu cũng không quan tâm nữa.
Từng phòng từng phòng của Nghi Phong Xã, nhìn bên ngoài gần như giống với hình được cư dân mạng đăng lên trên mạng.
Tỉnh Dữu còn nhớ, sau khi hai bên mang tất cả phần cứng ra so sánh từng cái một thì phát hiện ra không khác lắm, hai bên bắt đầu so sánh phục vụ của hai nhà, mà lại tiếp tục không phân biệt được, có người kéo bà chủ ra.
Người Nghi Phong Xã nói, Phạm tổng của bọn tôi vừa A vừa tấn công, chơi cái gì cũng được, làm việc quả quyết, khí chất lại tốt.
Người Điềm Viên nói, Tỉnh tiểu thư bọn tôi đẹp lạnh lùng cao quý, có thể ngọt có thể mặn, mê hoặc vạn thiếu nam thiếu nữ.
Lúc Tỉnh Dữu có suy nghĩ gặp mặt Phạm An Mạt một lần, nhưng bởi vì bận rộn, chuyện này kéo dài hết lần này đến lần khác, rồi quên dần dần, sau này Phạm An Mạt lại bắt đầu đối đầu với cô, Tỉnh Dữu không có chút hứng thú nào với cô ấy.
Lại đi dạo thêm một vòng, Tỉnh Dữu sợ Phạm An Mạt đa nghi, không tiếp tục đi vào trong nữa, trước khi đi cô gửi wechat cho Trần Lệ rồi, bảo cô ấy ba phút sau bảo tài xế tới cửa tòa Nghi Phong đón cô.
Tỉnh Dữu làm việc nhanh chóng, thời gian cũng nắm chính xác, rất nhanh đã rời khỏi Nghi Phong, ba phút sau đã lên xe rồi.
Trần Lệ ngồi trong phòng làm việc đợi cô, Tỉnh Dữu vừa vào cửa đã cởi nón lưỡi trai xuống, ném trên ghế salon, sau đó nằm liệt trên ghế sa lon. Trần Lệ cẩn thận đi đến bên cạnh Tỉnh Dữu, nhìn cô nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, không phải nói hôm nay không tới sao?"
Tỉnh Dữu miễn cưỡng ừ một tiếng.
Trong lòng Trần Lệ đột nhiên nhiều chuyện, cô ấy nhích lại gần một chút: "Tại sao tiểu thư lại về từ Nghi Phong?"
Tỉnh Dữu mở hai mắt, vẫy tay một chút: "Chị ngồi."
Trần Lệ lập tức ngồi xuống.
Tỉnh Dữu nói: "Một người như vậy, nói với chị là muốn chị chuyển đến nhà cô ấy, còn hỏi muốn em cho cô ấy một cơ hội thể hiện, em cảm thấy người ta có ý gì?"
Trần Lệ mấp máy môi: "Nếu như là lời của người khác, chị cảm thấy là cô ấy muốn theo đuổi chị."
Trần lệ dừng hai giây, giọng đột nhiên thay đổi: "Vậy nếu, người này, cô ấy là Phạm tổng."
Tầm mắt Trần Lệ rơi lên người Tỉnh Dữu, giống như sợ Tỉnh Dữu mắng cô ấy.
Nhưng Tỉnh Dữu chỉ nghiêng đầu: "Chị tiếp tục đi."
"Tiểu thư, chị vẫn cảm thấy."
Trải qua nhiều lần như vậy, thật ra nghĩ kỹ một lát, Trần Lệ hình như cảm thấy, gần như có thể là như vậy.
"Phạm tổng muốn theo đuổi em đó."
Tỉnh Dữu cắt một tiếng.
Tỉnh Dữu: "Chị hiểu rõ sự tình nhất,chị cảm thấy hợp lý à?"
Trần Lệ hết sức bao che: "Là tiểu thư thì, chị cảm thấy hợp lý."
Tỉnh Dữu liếc Trần Lệ một cái, ngồi thẳng một chút: "Hôm qua Phạm An Mạt nói với em, tháng mười một năm ngoái, tháng hai, tháng ba, cuối tháng ba chị ta có tới tìm em, chị có ấn tượng không?"
Trần Lệ lắc đầu: "Chị không có, quá nhiều muốn hẹn gặp riêng em, có người trực tiếp chặn ở quầy lễ tân, sao mà chị nhớ hết, nhưng tiểu thư, tháng hai năm nay có khoảng thời gian bà chị bị bệnh nên chị xin nghỉ đi về, có lẽ em phải hỏi thử Tiểu Giang, không chừng cô ấy nhớ."
Trần Lệ như nhớ ra gì đó, cô ấy a một tiếng: "Đúng, lúc đó chị có dặn Tiểu Giang, tới nói công việc thì có thể báo với tiểu thư, nói chuyện riêng hay tặng quà tặng hoa thì không cần, nói khéo léo mấy câu rồi rời đi, dù sao người theo đuổi tiểu thư rất nhiều, tiểu thư không có nhiều thời gian như vậy."
Tỉnh Dữu nghe xong hơi nhướng mày, đột nhiên cô nghĩ tới lúc đó làm việc chung Tiểu Giang rất không ăn ý.
Tỉnh Dữu không khỏi nói lên nghi ngờ: "Cô ấy phân biệt được ai tới nói việc công, ai tới nói việc riêng không?"
Trần Lệ nhún vui: "Chị không biết."
Tỉnh Dữu xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu không có bất kỳ ấn tượng gì trước tháng tư liên quan tới Phạm An Mạt.
"Tiểu thư, " Trần Lệ thăm dò một câu: "Nếu không, chị đi hỏi Tiểu Giang."
Tỉnh Dữu dứt khoát: "Không cần."
Cô nghĩ một chút, lại thêm một câu: "Chuyện nhỏ, không có gì phải truy cứu."
Phạm An Mạt tới, cô cứ không gặp đấy, sao nào.
Trần Lệ nghe xong thì gật đầu một cái, cô ấy suy nghĩ rồi lại nói: "Có lẽ, có lẽ..."
Trần Lệ mới nói xong hai chữ lại thấy hối hận.
Tỉnh Dữu ghét Phạm An Mạt, cô ấy liếc nhìn một cái là nhìn ra.
Tỉnh Dữu: "Có lẽ gì?"
Trần Lệ ho khan một cái, nói: "Có lẽ Phạm tổng cô ấy muốn theo đuổi em, cô ấy thích em, vì theo đuổi em mà làm nhiều chuyện như vậy."
Trần Lệ nói xong lập tức rụt người lại.
Cô tưởng sẽ nhận ánh mắt lạnh lùng của Tỉnh Dữu, nhưng hình như không có.
Tỉnh Dữu chỉ lắc đầu một cái: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy chỉ vì theo đuổi em? Còn đến gần em như vậy? Mục đích đơn thần như vậy?"
Thật ra Trần Lệ có thể đưa ra một hai ba bốn cái ví dụ, nhưng cô cảm thấy Tỉnh Dữu không muốn nghe lắm.
Đặc biệt là bây giờ, Tỉnh Dữu nhìn rất mệt mỏi, dựa vào ghế salon là muốn ngủ.
Trần Lệ tự thấy mình dư thừa, nói câu chị đi rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc của Tỉnh Dữu.
Nhưng Trần Lệ không ngờ rằng, cô ấy mới đi nửa phút, Tỉnh Dữu đã ngồi dậy từ ghế salon.
Cô mở điện thoại ra, gấp gáp vào danh bạ, tìm gấp một cú điện thoại, nhanh chóng bấm gọi.
Hình như vậy, Tỉnh Dữu sẽ đem hết tất cả những việc này đổ lỗi cho sự kích động, hơn nữa không để lại đường lui cho bản thân.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Tỉnh Dữu nhẹ nhàng than một tiếng.
"Tiểu Giang, tới phòng làm việc của tôi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro