Trần Song giật mình, trong chốc lát ánh mắt trống rỗng.
"Thích sao......" Trần Song lặp lại một lần, lại chớp chớp mắt: "chuyện này không quan trọng."
Trần Song ngồi thẳng dậy, hai tay đặt vuông góc ở mép bàn, nhìn về phía Trần Độ.
"Bây giờ em chỉ có quan hệ hợp tác với cô ấy thôi. Cô ấy là nữ chính, tham gia đóng phim do công ty chúng ta sản xuất, chỉ thế mà thôi. Hoàn thành công việc, đó là những gì em nghĩ đến."
"Vì vậy, dù là lão bản hay người hâm mộ, em cũng không thể... thể hiện tình cảm của mình."
Tốt nhất các nhân viên xung quanh người nổi tiếng không nên tuyển fan. Nếu để người ta phát hiện ra mối quan hệ này, có thể sẽ ảnh hưởng đến Khương Tuyết, sẽ rất phiền toái.
Huống chi, Trần Song không có cách nào không thẹn với lương tâm mà nói, mình không lợi dụng địa vị"Lão bản" để mời Khương Tuyết. Cho dù trong lòng cô chỉ đoán có một phần trăm khả năng, vạn nhất Khương Tuyết thông qua thử kính thì sao? Vạn nhất nàng có thể tham gia bộ phim điện ảnh này thì thế nào?
Vạn nhất, vạn nhất ở phim trường gặp nha, có lẽ là có thể làm bộ trấn định tự nhiên chào hỏi một chút.
Trần Độ luôn nói dục vọng của Trần Song không nặng.
Chỉ là hạt giống mang tên dục vọng này đã chôn sâu trong lòng Trần Song ở nơi rất sâu, không biết từ khi nào đã bắt đầu mọc rễ lan tràn.
Nó có thể nhìn thấy ánh sáng hoặc có thể héo mòn trong bóng tối.
Trần Song rũ mắt xuống, trịnh trọng mà nói: "em không thể...... với cô ấy, động tâm với Khương Tuyết."
"Tâm động." Trần Độ nhẹ nhàng cười cười, cong môi, nhìn về phía Trần Song: "em có biết chị vừa mới nghĩ đến cái gì không?"
Trần Song ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Em hẳn biết một trò chơi tên là, ' khiêu chiến không tâm động '." Trần Độ nghĩ nghĩ, miêu tả thêm: "em sẽ xem một loại video nào đó, trong video có rất nhiều thứ có thể hấp dẫn em. Nhưng em phải nhịn xuống ham muốn không tâm động, một khi biểu hiện ra một chút tâm động thì phải nhận trừng phạt."
Trần Độ cũng không bình phẩm thêm, chỉ tiếp tục nói: "rất phù hợp với tình huống hiện tại của em."
"Khiêu chiến không tâm động...... Hình như là vậy." Trần Song nhỏ giọng nói, tựa như đang cùng Trần Độ nói chuyện, nhưng cũng giống như đang tự lẩm bẩm.
"Vì vậy, từ nay trở đi, mỗi giây ở bên cô ấy sẽ là một thử thách không tâm động đối với em nhỉ."
"Bốp." Trần Độ búng vào trán Trần Song, phát ra một tiếng không nhẹ cũng không nặng.
"Ah đau......" Trần Song sửng sốt một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sự mờ mịt vừa rồi trong mắt nàng bỗng bị quét sạch, trong mắt chỉ còn lại vẻ ngơ ngác: "Chị?"
"Tập trung ăn đi." Trần Độ lại cầm dao nĩa trong tay lên, chuyên tâm tiếp tục cắt bít tết: "Đã khuya rồi."
Chốc lát, Trần Độ lại nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy thuận theo tự nhiên.
Nhìn thấy Trần Độ bắt đầu cắt thịt bít tết trên đĩa của mình, Trần Song rốt cuộc cong cong mắt, mỉm cười.
Gần chín giờ rưỡi thì bữa tối cũng sắp kết thúc.
Điện thoại của Trần Độ vang lên đúng lúc cô đặt dao nĩa xuống, cô nhìn cuộc gọi rồi lại nhìn Trần Song. Cô nhấc máy không chút do dự, nhưng giọng cô lại nhẹ nhàng hơn bình thường.
"Alô? Tư Ninh à."
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất ngọt ngào, không có chủ ngữ, giọng điệu thân quen: "Về rồi àh?"
"Vẫn chưa, còn đang cùng Tiểu Song dùng cơm, lát nữa đưa em ấy về."
"Tiểu Song!" Chu Tư Ninh vui vẻ, cũng mặc kệ bên này điện thoại không mở loa ngoài, Trần Song có nghe thấy hay không, bắt đầu vô cùng náo nhiệt mà chào đối phương: "Tiểu Song! chào em nha ~"
Trần Song ngẩng đầu nhìn Trần Độ, đáy mắt Trần Độ mang theo ý cười, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Trần Song cũng cười, nàng hơi hắng giọng, đáp lại với vẻ trêu chọc.
"Dạ, chào chị dâu."
Người trong nghề ngoài việc quen thuộc với cái tên Trần Độ, cũng rất quen thuộc với xu hướng tính dục của Trần Độ.
Cô cùng thanh mai trúc mã được đính hôn từ trong bụng mẹ, hai nhỏ vô tư; hai bên gia cảnh tương đương, dường như đối với người ngoài họ là một cặp đôi hoàn hảo.
Ngoại trừ việc Chu Tư Ninh là một cô gái.
Nhưng người ngoài không rõ toàn bộ sự việc, cuối cùng họ chỉ biết là không ai trong nhà họ Trần dám chỉ điểm chuyện này.
Trần Song bình thường cũng không thích gọi Chu Tư Ninh là "chị dâu", chỉ thỉnh thoảng trêu chọc Trần Độ, muốn nhìn thấy vẻ mặt của Trần Độ khi bị trêu chọc.
Mặc kệ Trần Song cùng Chu Tư Ninh hàn huyên hai câu, Trần Độ đứng dậy cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Trần Song nghe được giọng nói lạnh lùng thường ngày của chị ngày càng nhỏ đi, từ xa đã nhìn thấy chóp tai của chị nhuộm đỏ
"Mình biết rồi, không có uống rượu."
"Ừm...... mình cũng nhớ cậu."
Sau đó giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, xấu hổ khi người nghe thấy
"...... ừm, bảo bối ngủ ngon."
Trần Song quay mặt đi, làm như không nghe thấy.
Mùa đông ở Hồng Thành lạnh mà khô.
Trần Song vội vàng nói chuyện qua loa để Trần Độ đưa nàng về, bởi vì cầm điện thoại ở bên ngoài nên tay nàng đã đỏ bừng vì lạnh.
Nàng giơ tay lên nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ.
Khương Tuyết đã ngủ chưa? Làm phiền cô ấy muộn thế này có ổn không?
Gửi tin nhắn vậy.
Trần Song lấy điện thoại ra rồi cất lại.
Haizz, họ vẫn chưa add WeChat.
Trần Song nhoáng thất thần, đi thang máy lên tầng năm.
Nàng nhìn thoáng qua phòng Khương Tuyết xem có ánh sáng nào xuyên ra ngoài không, muốn xác định xem đối phương có ở trong phòng hay không.
Đáng tiếc phòng đã tắt đèn, cũng không có giá trị tham khảo.
Ngủ rồi. Cô không chờ nàng.
Trần Song nước vào phòng. Chiếc đèn lồng nhỏ vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn.
Chiếc đèn lồng nhỏ mô tả một chú thỏ nhỏ đang ôm mặt trăng với chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc.
Khi Khương Tuyết đến trường quay vào ngày đầu tiên, cô đã quấn chiếc khăn giống thế này quanh cổ.
Khi đó, nửa khuôn mặt của cô được giấu vào trong, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
Ngủ thôi.
Trần Song buông chiếc đèn lồng nhỏ xuống, không có dũng khí gõ cửa phòng bên cạnh.
Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu nàng, luôn như một con thú nhỏ hoang dã không tìm được đường thoát, khiến não Trần Song đau nhức.
Trần Song tắt đèn trong phòng, tầm mắt trở lại yên tĩnh.
Không biết vì lý do gì, sau khi gặp được Trần Độ, Trần Song luôn muốn nghe thấy giọng nói của Khương Tuyết trên bàn ăn.
Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, nàng theo thói quen đưa tay chạm vào chiếc tai nghe luôn để trong túi.
Đèn xanh của tai nghe Bluetooth nhấp nháy, Trần Song gấp không chờ nổi mà nhét vào tai.
Bài hát......
Tay Trần Song đông cứng có chút không nghe sai sử, run rẩy, không thể mở khóa mật khẩu trên điện thoại di động.
Thật vất vả mới click mở được APP trên di động, chuẩn bị nhấn nút phát.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa truyền đến.
Cọc cọc cọc
Trần Song hoàn hồn.
"Ai vậy?"
"Là em."
Giọng nói lẽ ra phải xuất hiện trong tai nghe lại xuất hiện ở cửa.
Trần Song bước nhanh tới, sau cánh cửa hít một hơi thật sâu, sau đó mở ra: "em......"
Khương Tuyết mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần short mặc ở nhà, khoác thêm áo khoác ngoài. Cô đi chân trần, giống như một con thỏ nhỏ được bọc kín, mắt chớp chớp.
Trần Song chỉ ngạc nhiên được một nửa, nửa còn lại trở thành lo lắng: "sao em lại mặc thế này tới đây?!"
Dù trong phòng có điều hòa và sưởi sàn nhưng hành lang vẫn rất lạnh lẽo.
Chân Khương Tuyết giẫm lên sàn gỗ lạnh lẽo, giờ cô mới kịp nhận ra liền co rúm lại hai lần, xấu hổ nói: "em nghe thấy tiếng chị về."
Khương Tuyết nói: "chị nói đêm nay muốn gặp em."
Trần Song nuốt câu "chị cho rằng em ngủ rồi" xuống, trong phòng ngoài đều tối tăm, chỉ có đôi mắt của cả hai là sáng lấp lánh.
"Vậy em cũng...... Không cần tới vội vàng như vậy." Trần Song cúi đầu.
"Bởi vì em ở ngoài ban công, thấy phòng chị tắt đèn." Khương Tuyết nhíu mày.
Cho nên rất gấp.
Gấp đến chỉ khoác một chiếc áo ngoài, không kịp trong bóng đêm tìm dép, đã vội vàng tới cửa.
Trần Song mấp máy môi, nói không ra lời.
Cơn đau đầu của nàng dường như đã dịu đi nhưng chiếc tai nghe lại bị kẹt trong tai khiến nàng khó nghe rõ.
Khương Tuyết co ngón chân lại, ngẩng đầu nhìn Trần Song.
Trần Song lắp bắp: "làm, làm sao vậy ?"
Giọng Khương Tuyết nhưng thật ra có chút ủy khuất: "lạnh."
Trần Song chợt tỉnh ngộ, nhanh chóng mở cửa vào phòng, Khương Tuyết bước vào, sàn nhà ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều.
Trần Song xoay người đi vào nhà tìm một đôi dép dự phòng, kiểu dáng giống hệt đôi dép trên chân nàng.
Khương Tuyết thuận tay bật đèn trên tường lên, liếc nhìn thấy rõ chiếc đèn giấy trên bàn.
"Đây là do chị làm?!" Ánh mắt Khương Tuyết sáng lên, dẫm lên dép lê lạch bạch lạch bạch qua tới. Lại quay đầu lại, nhìn Trần Song, như muốn nhận được sự đồng ý.
"Ừm." Trần Song nhớ tới gì đó, dang tay ý bảo: "Tặng em......"
Lúc này Khương Tuyết mới cầm chiếc đèn lồng lên, cười tủm tỉm cẩn thận đoan trang. Khi đèn lồng quay về phía mặt con thỏ, tai của Trần Song ở sau lưng đã lặng lẽ đỏ lên.
Khương Tuyết đưa lưng về phía nàng, tủm tỉm cười.
Cô dùng đầu ngón tay mềm mại và ấm áp xoa chiếc khăn quàng cổ của thỏ nhỏ, rồi không nói gì.
"Đèn lồng này có thể thắp sáng được không?" Khương Tuyết hỏi.
"Được. Bên trong có nến." Trần Song cũng đi qua, mở nắp đèn đưa cho Khương Tuyết xem.
Khương Tuyết cẩn thận quan sát, Trần Song dõi theo ánh mắt cô trong chốc lát, không biết đối phương là đang nhìn tay mình hay là cây nến.
Khương Tuyết xách đèn lồng lên, thả dây đèn đi ra ngoài.
Đi được hai bước, cô quay người nói với Trần Song: "Đi thôi."
Trần Song hơi kinh, đứng ở tại chỗ bất động: "Đi đâu?"
Khương Tuyết lắc lắc chiếc đèn lồng trong tay.
"Đi ra ngoài ngắm đèn lồng."
trên đường phố cổ không có khách du lịch.
Khương Tuyết về phòng thay quần áo, thay quần áo. Họ lấy bật lửa ở quầy lễ tân rồi cùng nhau bước vào màn đêm của thị trấn cổ.
Đêm ở đây yên tĩnh quá.
Đến mức Trần Song có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của hai người, hơi thở của chính mình có phần gấp gáp, tiếng lửa cháy và tiếng nến chậm rãi thiêu đốt.
Ánh lửa bị giấy Tuyên Thành ôn nhu bao lấy, cố gắng hết sức xuyên qua lớp màng, cuối cùng tỏa ra một màu vàng nhung mềm mại.
Lúc này một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Mảnh đầu tiên chạm vào chao đèn rồi nhanh chóng tan chảy.
"Tuyết rơi!" Khương Tuyết kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.
Trần Song cũng ngẩng đầu lên, bông tuyết vừa lúc rơi xuống trước mắt nàng.
Âm thanh từ một khách sạn không rõ danh tính cũng vang lên. TV rất to, đang chiếu bữa tiệc đêm giao thừa mà Khương Tuyết đã ghi hình trước đó vài ngày.
Tiếng hát và tiếng đếm ngược của Khương Tuyết đều lọt vào tai Trần Song.
"Năm, bốn, ba, hai......"
"Trần Song."
Giọng nói đó bao trùm hết thảy.
Trần Song ngẩng đầu lên, giữa màn tuyết trắng xoá, Khương Tuyết ở trong bóng đêm cầm đèn giấy, đang mỉm cười với nàng.
Điểm sáng lên xuống theo đuôi tóc của cô, giống như ngọn đèn hoa tiêu trên biển trắng.
Trần Song chậm rãi chớp mắt, chớp mắt xua đi những bông tuyết rơi trên lông mi, phản chiếu hình ảnh của Khương Tuyết vào đáy mắt nàng.
Sau đó cô nghe thấy Khương Tuyết lớn tiếng nói.
Và ngay cả bản thân nàng cũng nói.
"Chúc mừng năm mới!"
Nàng nghe thấy tim mình đập mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro