Bạch thành, phủ chủ soái.
Tĩnh công chúa ngồi trước bàn, bên cạnh có Từ Mãnh và vài tướng sĩ tâm phúc khác, trên mặt bàn trải bản đồ lãnh thổ Thiên Lang Quốc, Hung nô là dân du mục thảo nguyên, dần dần phát triển thành bộ lạc, bạn họ thân thể cường tráng, cưỡi ngựa bắn tên đều tinh thông, hơn nữa vương triều thường xuyên di dịch, cùng Hán triều chinh chiến bao lần, vẫn không thể giết được Hung nô Khan.
Sau khi Hung nô tự phân nam bắc, bắc Hung nô Thiên Lang Quốc chuyển vương triều vào sâu trong Mạc Bắc, bốn phía đều là tuyết, cao không với tới, chỉ có một đường ra, Thiên Lang Quốc bày trọng binh bảo vệ, không ai có thể bước vào, đế tôn vì muốn tránh việc bùng phát chiến sự vì biên giới lãnh thổ, đối với phía sâu trong Mạc Bắc điều tra được ít, Thiên Lang Quốc cái gì cũng không để lộ.
"Điện hạ, đây là bản đồ Thiên Lang Quốc do trinh sát ngày đêm thăm dò, nhưng điện hạ lo nếu tiến vào quá gần sẽ khơi lên lòng cảnh giác của Thiên Lang Quốc, cho nên không có cách nào tiến sâu hơn, đối với lực lượng canh giữ, bố trí binh lực, bộ phận phòng ngự của Thiên Lang Quốc vẫn không rõ ràng, lần này điện hạ đi, vạn phần nguy hiểm, thần thỉnh điện hạ suy nghĩ lại."
Từ Manh chỉ vào vài chỗ trên bản đồ, đều là những nơi trinh sát báo lại có người đóng giữ.
Ánh mắt Tĩnh công chúa khóa lên bản đồ, ngón tay nhẹ gạt chuôi kiếm, như đang nghĩ tới điều gì, lấy chiếu chỉ chỉ hôn kết thân, mở ra cẩn thận nhìn một lượt.
"Tĩnh nhớ trước khi kết thân, phụ hoàng từng ra lệnh cho Khâm Thiên Giám đêm đêm quan sát tinh tượng, dự đoán lành dữ chuyến này, Khâm Thiên Giám hồi bẩm phụ hoàng, tinh tú biến hóa sâu sa, hơn nữa trong vòng bốn tháng tới sẽ có thiên tượng nhật thực hiếm gặp, tinh tượng quỹ đạo biến hóa, lành dữ khó lường."
Từ Mãnh cung kính đứng sau Tĩnh công chúa, hắn biết, điện hạ không tin thuật tiên đoán qua tinh tú, lần này nói chuyện này, chắc chắn còn lời đằng sau.
"Thiên Lang Quốc thờ thiên lang thần, nhật thực, là thiên tượng bọn họ tôn sùng nhất, hơn nữa trong chiếu chỉ, tuy rằng câu chữ không rõ ràng, nhưng thực ra ý đồ thực sự muốn Tĩnh gấp rút trong vòng ba tháng, Tĩnh cho rằng, Thiên Lang Quốc, sẽ lợi dụng nhất thực để mưu đồ bất chính."
Tĩnh công chúa cất chiếu chỉ, nhẹ nhàng chau mày nhìn sàn nhà, bộ giáp vàng phản chiếu ánh nến, cực kỳ chói mắt.
Từ Mãnh tới gần Tĩnh công chúa, cúi đầu, dè dặt nhìn nàng.
"Điện hạ, năm ngàn tướng sĩ tiên phong đã tiến vào Bạch thành, điện hạ đã có an bài?"
Tĩnh công chúa phất tay, đáy mắt lóe lên tia tàn độc.
"Trước hết đừng nên khinh suất manh động, quân ta vẫn chưa biết thực lực của Thiên Lang Quốc, đội quân Thiên Lang Quốc dũng mãnh thiện chiến có thể một chọi hai, tướng sĩ triều ta tuy rằng có hơn mười lăm vạn, nhưng cũng không thể hy sinh vô ích."
Từ Mãnh quan sát thần sắc Tĩnh công chúa, can đảm suy đoán.
"Điện hạ đã có kế sách?"
Tĩnh công chúa đột nhiên nhìn hắn, nhìn đến khi hắn có chút sợ hãi mới thu ánh mắt, nhìn một lượt những phúc tướng không hé một lời, nói.
"Nếu muốn thám thính thực lực của Thiên Lang Quốc cũng không hề khó, chỉ cần, Tĩnh kháng mệnh không tới kết thân, đợi gần tới kỳ nhật thực, Thiên Lang Quốc ắt ruột nóng như lửa đốt, chắc chắn sẽ điều binh lực vây đánh Bạch thành, bọn họ coi trọng nhật thực như vậy, cho dù không điều toàn lực cũng phải xuất bảy tám phần."
Từ Mãnh biết, đây là một ván cờ, Tĩnh công chúa dùng chính mình đấu với Thiên Lang Quốc, nàng cược mưu đồ của Thiên Lang Quốc nàng và nhật kỳ đều không thể thiếu, nếu như là vậy, có thể ước tính thực lực của Thiên Lang Quốc, lại có thể bảo vệ Bạch thành không mất, khả năng xấu nhất, Đại Hán mười lăm vạn tướng sĩ, có thể ép Thiên Lang Quốc lui quân.
Cuối cùng, có thể phải hy sinh, chính là Tĩnh công chúa.
"Điện hạ..."
Từ Mãnh còn muốn nói gì, lại bị Tĩnh công chúa nhấc tay ngắt lời, nàng đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng thở dài, nhìn lên bầu trời thưa thớt sao.
"Từ tướng quân không cần nói nữa,Tĩnh đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn còn một chuyện phải cầu cạnh tướng quân, mong tướng quân nhận lời."
Từ Mãnh đi tới sau lưng Tĩnh công chúa, ánh mắt vắng lặng, chạm vào mặt nạ vàng trên mặt nàng, tựa như bị bỏng mà giật lại.
"Điện hạ quá lời rồi, điện hạ có gì phân phó, thần lập tức lĩnh mệnh."
Tĩnh công chúa nhìn lạc viện nghỉ ngơi, tựa như thấy được ánh nén sáng rực, hương hoa đỗ quyên càng lúc càng đậm, làm nổi bật màn đêm như say ngủ, đẹp đến vậy.
Giống như Tiểu Duy.
"Nữ tử bên người Tĩnh, Tiểu Duy, nếu như Tĩnh có gì bất trắc, mong tướng quân bảo vệ nàng chu đáo, nàng không cần phải hồi kinh, nàng muốn gì, tận lực đáp ứng là được."
Tĩnh công chúa lại thở dài, ánh mắt lạnh giá dịu dàng, nhìn Từ Manh phất phất tay, cũng không đợi hắn trả lời đã đi rồi.
Từ Mãnh nhấc chân định đuổi theo lại dừng lại, nhìn theo bóng lưng Tĩnh công chúa hồi lâu, thấp giọng thì thầm.
"Thần, tuân chỉ."
Sắc đêm lạnh ngắt, không ngừng buốt giá khiến người ta khó chịu.
Lạc viện công chúa.
Trong sân đèn đuốc sáng rực, vô tình tô lên một chút ấm áp, trong không khí tản mác hương hoa đỗ quyên, mát lành ngọt ngào.
Tĩnh công chúa chưa bước vào sân, đã bị một thân ảnh đen chắn lại.
Bước chân của hắn hơi loạng choạng, dáng đi có hơi cứng nhắc.
Đi ra khỏi chỗ tối, nhìn được hắn.
Hoắc Tâm.
Ánh mắt hắn sáng rực, khẩn thiết mang theo lửa cháy rực, đến trước mặt Tĩnh công chúa, không chớp mắt chăm chú nhìn nàng.
"Những lời điện hạ nói hôm nay, là nói thật sao?"
Tĩnh công chúa vốn không muốn quan tâm tới câu hỏi có phần mạo phạm của hắn, nhưng lại bị hắn tóm lấy cổ tay không cho đi, Tĩnh công chúa chau mày, đột ngột phẩy tay thoát ra, Hoắc Tâm lộ ra nụ cười cứng đờ, hỏi lại lần nữa.
"Những lời điện hạ nói, Tiểu Duy là nữ nhân của điện hạ, là nói thật sao?"
Tĩnh công chúa trán nhíu lại càng chặt, nhưng khi nhìn thấy từ trong sân tối có một bóng tím sẫm lại nở nụ cười, đối diện Hoắc Tâm, đối diện ánh mắt đầy hy vọng của hắn, nói.
"Tĩnh, những lời hôm nay nói, câu nào cũng là thật, Tĩnh mắng ngươi gan to bằng trời là thật, trách ngươi phạm thượng là thật, nói TIểu Duy là người của Tĩnh cũng là thật, còn nữa, Tĩnh đối với Hoắc hiệu úy đã không còn chút tình nghĩa nào, lại càng là thật."
Tia sáng trong đáy mắt Hoắc Tâm chợt tắt, hắn lảo đảo lùi lại, cười thảm, biểu tình đã cứng lại không thể thay đổi, hắn quỳ xuống, đầu dập mạnh xuống đất, tựa như toàn bộ tư niệm đều đã hóa thành cát bụi.
"Tạ ơn điện hạ."
Tấm lưng hai người cách càng lúc càng xa, giống như đã đứt sợi tơ hồng.
Trở vào trong phòng, Tiểu Duy vừa rồi còn lén lút đứng ngoài sân nghe trộm giờ đã yên lặng nằm ngủ trên giường, Tĩnh công chúa biết nàng giả vờ, cũng không vạch trần, bỏ bảo kiếm xuống đi vào bồn tắm.
Nghĩ lại những chuyện hôm nay, hiện tại cảm thấy hơi đau đầu, thả lỏng người ngâm trong nước, đưa tay tự xoa bóp, dần dần dễ chịu hơn.
Thay bộ cẩm bào vàng, ống áo bào điểm những hoa văn phức tạp và từng đóa từng đóa hoa đỗ quyên, mặt nạ vàng trơn bóng sáng rực, ung dung hoa lệ.
Đi đến bên giường, Tiểu Duy sau một khoảng thời gian đã thật sự ngủ say, hô hấp đều đặn, trên người vẫn không có chút ấm áp, sờ vào lạnh như ngọc.
Tĩnh công chúa ngủ bên cạnh, nhìn Tiểu Duy ngủ chợt thấy buồn cười, người này lấy thân phận tì nữ để ở bên người nàng, trước đây đều đợi nàng về mới ngủ, hôm nay thì hay rồi, tự đi ngủ trước, chẳng có chút cảm giác nào là tì nữ.
Bỏ đi, dù sao trước giờ cũng chưa từng coi nàng là tì nữ.
Vươn tay ôm lấy Tiểu Duy, đem nàng ôm trong lòng, cơ thể nóng rực sưởi ấm cho Tiểu Duy lạnh giá, nàng ngủ mơ thấy ấm áp ở sát bên, ôm lấy, rất chặt, như sợ bị cướp mất.
Tĩnh công chúa nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, Tiểu Duy.
Bạch thành, phủ chủ soái.
Tĩnh công chúa mặc nội ý xanh sẫm, bộ giáp vàng, ngồi quỳ ở chỗ của chủ tướng, bên cạnh là thanh bảo kiếm không từng rời người, tóc đen như thác, tùy ý xõa xuống lưng, mặt nạ vàng sắc bén góc cạnh che trên mặt, tản ra sự dịu dàng nghiêm nghị.
Ánh mắt tựa như giếng cổ tĩnh mịch đã mười mấy năm, thấy sóng cả cũng không sợ hãi.
Cứ vậy, nhìn các võ tướng quỳ kín phòng.
Công công ngồi bên cạnh mặc lễ bào đỏ cam rực rỡ, mở thánh chỉ dùng giọng nói có hơi chói tai đọc lên.
"Thiên tử có chỉ, ngoại bang Thiên Lang, ở vùng đất man di xa xôi, ngưỡng mộ uy đức của ta, nhiều lần đến cầu hôn, để tỏ ân đức của nước Trung Nguyên ta, trẫm phê chuẩn lời cầu hôn của Thiên Lang Quốc, cử hoàng thập tứ nữ Tĩnh, chỉ hôn cho hoàng tử Thiên Lang, từ đây hai nước kết mối lương duyên, vĩnh viên không xâm phạm lẫn nhau, nay thông cáo thiên hạ. Hoàng nữ Tĩnh, tất cả vùng đất đi qua, các thành ải hiệp đồng hộ giá, đảm bảo an toàn. Khâm thử."
Hoắc Tâm chợt ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn Tĩnh công chúa, ánh mắt nàng ẩn sau hàng mi dày, không chút biểu tình, tựa như mọi chuyện đều không liên quan tới nàng.
Các võ tướng thì thầm to nhỏ, bọn họ thật không thể tin, đế tôn vậy mà lại nỡ để công chúa mình sủng ái nhất gả cho Thiên Lang kết thân.
Nghe đồn năm đó đế tôn yêu Dung phi, không ngó ngàng tới hậu cung, khiến cho gia tộc hiển hách, bởi vì Dung phi đắc sủng mà mười mấy người thăng quan tiến chức, có thể nói quyền khuynh thiên hạ. Dung phi và Tĩnh công chúa bất hòa, hậu cung đều biết, Dung phi tranh sủng, cho người lén lút đem gấu tới khu vực săn bắn của hoàng tộc, gấu tấn công hủy nhan sắc của Tĩnh công chúa, sau khi bị bại lộ, đế tôn nổi trận lôi đình, tịch thu toàn bộ tài sản của gia độc Dung phi, đồng thời trong gia tộc nam tử đày ra biên ải, nữ tử bị bán làm nô tỳ kỹ nữ, liên lụy tới gần vạn người.
Dung phi được sủng ái một thời, nhà tan cửa nát, ở trong lãnh cung tự vẫn.
Vì vậy, chuyện đế tôn sủng ái Tĩnh công chúa, người trong thiên hạ đều biết, Đại Hán triều, không ai bì nổi.
Vậy mà, Tĩnh công chúa lại bị đế tôn gả cho Thiên Lang kết thân.
Công công nhìn các võ tướng đang lớn giọng, ồn ào như vậy, thật không biết phép tắc, khó chịu chau mày, nhưng ở trước mặt Tĩnh công chúa không tiện quở trách, thu lại thánh chỉ, quỳ xuống.
"Điện hạ, Thiên Lang Quốc, chiếu theo lễ tắc, trong ba tháng phải gấp rút tới nơi, đến nay chỉ còn lại sáu ngày, để biểu thị thành ý, mong điện hạ mau chóng khởi hành."
Ánh mắt Hoắc Tâm như lửa đốt, chăm chú nhìn Tĩnh công chúa sắc mặt bình tĩnh, nói không kịp nghĩ.
"Điện hạ không thể đi!"
Công công sắc mặt hơi đổi, trừng mắt nhìn Hoắc Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Tướng quân sao có thể nghĩ sao nói vậy! Đây đều là chuyện quốc gia đại sự!"
Tĩnh công chúa ngược lại rất bất ngờ Hoắc Tâm có thể nói ra lời như vậy, nói vậy không khác gì chất vấn thánh chỉ, nếu như luận tội, chính là tử hình.
Hoắc Tâm mà nàng biết, không thể nói ra lời như vậy, bất chấp tất cả như vậy.
Hoắc Tâm dập mạnh đầu xuống sàn, ngẩng lên, đáy mắt thành khẩn cầu xin.
"Điện hạ, Thiên Lang Quốc lòng lang dạ sói, cùng triều ta không ngừng tranh đấu, lần này điện hạ đi kết thân, bọn chúng định dùng điện hạ làm con tin, nhất định sống không bằng chết, điện hạ tuyệt đối không thể đi!"
Tĩnh công chúa lãnh đạm nhìn hắn, đôi lông mi dày hơi nâng lên, hắn nắm chặt giáp, giọng nói đau thương.
"Điện hạ xin hãy nghĩ lại, không thể đi."
Nhưng hắn biết rõ, bất kể Tĩnh công chúa quyết định thế nào, hắn đều cản không nổi.
Đột nhiên, hắn nhìn thẳng Tĩnh công chúa, giống như muốn nhìn sâu vào lòng nàng, trên mặt lóe lên vẻ kiên trì quyết theo tới cùng, rành mạch cất tiếng nói trước toàn bộ võ tướng.
"Điện hạ đã là nữ nhân của Hoắc Tâm, điện hạ tuyệt đối không thể đi!
Mọi người náo loạn, ngay cả Tĩnh công chúa nghe hắn nói cũng thoáng chút ngây ngẩn, sau đó liền chau mày, thần sắc lạnh lùng nhìn hắn.
Công công tức đến nỗi không nói ra lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoắc Tâm, ngươi ngươi cả nửa ngày vẫn không nói hết câu, hắn gầm lên giận dữ.
"Người đâu! Đem tên tội nhân mạo phạm bề trên này, lôi ra chém đầu!"
Quan binh lĩnh mệnh, lập tức muốn lôi Hoắc Tâm ra chém đầu, võ tướng Bạch thành đương nhiên không thể để hắn chết như vậy, ra sức ngăn cản, tướng sĩ Trường An đã quen hưởng thụ, tuy người đông lại không chống được với vài võ tướng ít ỏi.
Công công càng lúc càng giận, lớn tiếng mắng.
"Các ngươi lại dám mưu phản?!"
Nói xong, xoay người rút kiếm dài trên người thị vệ, tiến về phía trước, giơ tay định chém Hoắc Tâm!
Hắn nộ khí đằng đằng, cảm thấy uy nghiệm của công công trong cung như mình bị miệt thị, trong cơn giận dâng trào không nghe thấy tiếng Tĩnh công chúa hô "Dừng tay."
Mắt nhìn kiếm đang nhắm thẳng vào Hoắc Tâm, hắn cũng không né, ánh mắt kiên định bình tĩnh nhìn Tĩnh công chúa, võ tướng xung quanh bị giữ chặt, lo lắng muốn cứu hắn.
Tiếng kiếm xé gió vang bên tai!
Nhưng sau đó thì bất động, lưỡi kiếm sáng loáng bị một bàn tay đeo hộ giáp đen tóm chặt lấy.
Tĩnh công chúa.
Công công ngẩn người, thần sắc sợ sệt, hắn tựa hồ nghe được tiếng lưỡi kiếm xuyên qua hộ giáp cắt vào da thịt.
Hắn phạm thượng, làm Tĩnh công chúa bị thương, là tội chết.
Tĩnh công chúa ép chặt lưỡi kiếm, lưỡi kiếm chém xuyên qua hộ giáp vang lên sắc nhọn, máu tươi nóng hổi chảy xuống từng giọt, đỏ thẫm một mảng.
Tĩnh công chúa nghiêng đầu, mặt nạ vàng lóe lên sát khí nhìn công công, công công sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vàng quỳ xuống khấu đầu.
"Thần tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết! Thỉnh điện hạ thứ tội!"
Những người trong phòng đều quỳ xuống, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, Tĩnh công chúa đưa tay ném kiếm sang một bên, mọi người lại run lên, nàng thấp giọng chậm rãi hỏi công công.
"Hoắc hiệu úy chẳng qua là muốn cùng ngươi tranh luận, ngươi lại nói hắn mưu phản, mưu phản cái gì, mưu phản ai? Ngươi sao?"
Trong câu nói lộ ý muốn hỏi tội, công công phản ứng, liên tục khấu đầu với Tĩnh công chúa.
"Thần vô tâm, tuyệt đối không có ý này, mong điện hạ minh giám."
Tĩnh công chúa không nói, nhìn hắn hồi lâu, nhìn đến khi cả người hắn run rẩy, mới nhẹ nhàng nói.
"Công công phải nhớ, văn võ phân biệt, quân thân bất đồng, phán đoán ở sa trường, văn thần vẫn là ít xen lời vào mới tốt."
Công công đổ mồ hôi lạnh, nhưng thở một hơi.
"Vâng vâng vâng, thần khắc ghi lời điện hạ giáo huấn."
Tĩnh công chúa không tỏ thái độ, nhìn một lượt những người trong phòng, khẩu khí bình đạm.
"Tĩnh không phải nữ nhân của Hoắc hiệu úy, Tĩnh, cũng không đi Thiên Lang kết thân."
Công công ngẩng đầu, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Tĩnh công chúa sắc mặt lạnh lùng lại không mở miệng.
Nàng ngồi xuống nhìn Hoắc Tâm, bình tĩnh lãnh đạm, không có chút tình cảm, tựa như hai kẻ xa lạ không quen biết.
"Hoắc hiệu úy phạm thượng, xét thấy Hoắc hiệu úy nhiều năm trấn thủ biên cương, gian khổ vô số, Tĩnh, không truy cứu, nhưng, Tĩnh không cho phép có lần thứ hai."
Hoắc Tâm chậm rãi mỉm cười, mang theo vẻ bi thương tĩnh mịch, lại như có sự xót xa.
"Thần, tạ ơn điện hạ."
Hắn đã sớm đoán được, Tĩnh công chúa, bất luận thế nào, cũng sẽ không cho hắn nói ra lời này.
Cho dù chỉ là vì không muốn nàng đi kết thân.
Ngoài cửa thoáng qua tà váy tím nhạt, chỉ là một góc y phục cũng đủ khiến người ta cảm thấy rực rỡ tuyệt mỹ, Tĩnh công chúa hơi cong khóe môi, ánh mắt nhìn về hướng người đó rời đi.
Hoắc Tâm cũng nhìn thấy thân ảnh đó, khuynh thành tuyệt mỹ, diễm lệ dịu dàng, nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.
Tiểu Duy.
Đáy mắt nổi từng đợt sóng lớn, ngầm có tia phẫn hận kiềm nén.
Ngẩng đầu chạm phải ánh mắt thờ ơ của Tĩnh công chúa, tiếng thở than trong lòng hoàn toàn vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro