Chương 7

Do uống Đế Phẩm Đan nên vết thương trên người Lệ Thanh Hà cũng đã hồi phục lại rất nhanh chóng. Nhưng đến gần trưa ngày hôm sau nàng mới có dấu hiệu tỉnh lại.

"Vong Linh Lâm ngài đã tỉnh."

Lệ Thanh Hà từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh, bây giờ trong này chỉ còn lại nàng và một nữ hầu quỷ.

"Sao ta lại ở đây."

"Ngài bị người ta đả thương được bọn thuộc hạ đưa về đây. Đáng ra vết thương này rất nặng nhưng Đại Vương đến kịp nên may mắn cứu ngài được một mạng."

"Đại Vương ?"

Lệ Thanh Hà có chút nghi hoặc nhíu mày hỏi nữ hầu kia. Theo như nàng biết Quỷ Vương là một tên ích kỉ không bao giờ biết nghĩ tới thuộc hạ cả mình vậy vì cớ gì mà lần này lại ra tay cứu nàng. Nữ hầu quỷ kia như biết nàng có điểm nghi vấn nên lại nói ra cho nàng đáp án.

"Ngài đưa quân đi bảo vệ biên giới nên có thể không điểm không biết. Quỷ Vương đã bị người khác đánh bại và giờ người kia lên làm Quỷ Vương kế nhiệm. Ngài bị thương nặng được một hộ pháp cấp tốc đưa chở lại điện, may mắn lại được Tân Đại Vương kịp thời cứu chữa."

"Còn có chuyện như vậy?" Lệ Thanh Hà có chút bất ngờ nàng thế nhưng lại không biết cái gì.

"Hoàn toàn sát thực việc này mới sẩy ra ngày hôm qua mà thôi. Sau khi xong ngài ấy còn cấp cho các tướng quỷ một bình Thất Phầm đan cấp 6 và khi ngài bị thương chở về ngài ấy cũng cấp cho ngài một viên Đế Phẩm Đan Dược cấp8."

Nữ quỷ hầu kia nhắc đến Đại Vương mới của mình mà không khỏi lộ ra một vẻ si mê ngu muội, hai bên má còn bất giác mà đỏ Hồng lên. Hôm qua nàng ta ở đây nên may mắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp cực phẩm kia của đại vương mới. Lệ Thanh Hà nghe nữ hầu kia nói thì không khỏi một trận giật cả mình đi. Đan dược phải biết quý như nào vậy mà người này không mảy may gì lại còn cấp cho nàng một viên Đế Phẩm Đan, phải biết rằng Đế Phẩm Đan chỉ có trong truyền thuyết mà thôi chưa một ai có bản lĩnh luyện ra nó. Đại Vương mới này thực làm cho nàng cảm thấy tò mò không yên.

"Ta phải đi gặp Đại Vương."

" khoan đã Vong đại nhân không thể. Ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây đại vương liền đã bế quan tu luyện lệnh không cho bất kì kẻ nào đến làm phiền ngài ấy."

Lệ Thanh Hà vốn muốn đi bái phỏm một chút vị đại nhân mới này nhưng nếu người đã đi tu luyện nàng cũng không có biện pháp đi gặp a.

Lại qua mấy ngày trị thương hảo nàng lại bắt đầu trở lại từ trước chú tâm vào công việc của mình chỉ là nàng lại phái người để ý một chút khi nào đại nhân suất quan liền báo cho nàng. Nào ngờ ngắn ngủi vài tháng thế nhưng nàng liền nhận được tin người đã suất quan. Nàng còn nghĩ đến bản thân phải đợi mấy năm hay mấy chục năm mới gặp được người cơ.

"Ngươi nói là thật."

"Là đại nhân, đại vương đã suất quan mới hôm qua thôi."

"Được rồi lui xuống đi."

Nói rồi nàng tức đứng dậy đi ra khỏi thư phòng của mình. Theo như thuộc hạ nói thì Đại Vương đang an tọa tại ngoại viện phía Đông thành.

Nắm được vị trí Lệ Thanh Hà cũng không nói một lời vận nội khí đến chân một đường phi thân thẳng đến ngoại viện phía Đông thành. Nơi này có một cái ao khá lớn khung cảnh xung quanh được người khác cố yếu mà như vô yếu sắp xếp lại khiến cho cảnh vật vô cùng đẹp mắt. Lệ Thanh Hà đến được ngoại viện phía Đông thành nhìn một lượt xung quanh thì thấy giữa áo có một bóng hình gầy gầy ở trên cây cầu không xa kia. Nhìn kĩ một lúc nàng không khỏi hoá đá ngại tại chỗ. Trên cầu là một nữ tử đơn bạc, trên thân thể nàng chỉ vận một bộ trung y màu trắng lỏng lẻo lại vô tình ẩn ẩn hiện hiện ra xương quai xanh mê người của người nọ. Ba ngàn thanh ti trắng được buông thả rũ xuống trung ý trắng. Khuân mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh tới mức mọi thứ xung quanh chỉ là hư ảo chỉ có cô là thật. Nữ tử kia thả mình nằm trên cầu những đốt ngón tay tinh sảo thả lướt trên mắt nước, bên tay còn lại thì cầm một bình rượu từ trên cao rót xuống một giọt cũng không ra ngài mà toàn bộ chảy vào miệng cô. Lệ Thanh Hà bị nhân sắc kia của nữ tử mà làm cho giật mình kinh hách không thôi.

"đã lành?"

Giọng nói trầm ổn nhàn nhạt nhưng lại không tìm thấy một chút độ ấm trong giọng của cô vang lên trong không khí khiến cho tâm hồn của nàng quay chở lại xác biết mình thất thố nên nàng ngượng ngùng mà không biết làm gì đứng im bất động tại chỗ.

"Nhờ có đại ơn đại Đức của Đại Vương nên vết thương của thuộc hạ đã lành."

Hắc Thần Hi không nói gì chỉ nhìn lướt qua nàng một cái, cô không nói một lời mà vô Thanh vô thức từ lúc nào đã tiến đến trước mặt nàng. Từ khi nào mà trên người nàng cũng đã sớm vận một bộ hắn bào xuất hiện trước mặt nàng .

"Ngươi quay về nghỉ ngơi mai cùng ta đến Ma Giới." Cô lấy từ nạp giới một bình sư nhỏ để vào tay nàng mà nhàn nhạt nói.

Nghe cô nói vậy nàng hơi giật mình mà ngẩng đầu lên thắc mắc không biết Đại Vương đến đó làm gì. Nhưng nàng ngẩng lên nhìn cô lại khiến cho bốn mắt hai người chạm nhau, nhìn ngay vào đôi con ngươi tím tro kia của cô làm nàng như bị mê hoặc mà đắm chìm vào trong nó không lối thoát.

"Nghe thấy?" Giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vầng lên .

Thấy nàng ta cứ thất thần nhìn mình làm cô hơi nghi hoặc mà hơi nhíu mày,người này thật sự là Vong Linh Lâm - Lệ Thanh Hà người lạnh lùng tàn nhẫn mà tác giả nói đến sao, sao cô lại cảm thấy người này hơi ngốc nghếch thế nào ấy nhỉ.

"A... thuộc hạ đã rõ thưa đại vương." Mãi mới kéo được hồn một lần nữa quay về nàng lập tức trả lời cô.

Nàng ngại ngùng mà cúi đầu xuống lí nhí nói. Cô cao hơn nàng cả một cái đầu đã thế nàng lại còn cúi đầu làm nàng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của nàng. Mà nàng ta ngẩng lên nàng cũng không thấy được do nàng ta vẫn cứ đeo mặt nạn. Cô cũng thật tò mò dung mạo của nàng, có thể làm cho nam chính không đối nghịch với chính phái đâm đầu vào dây dưa với nàng ta. Bất quá nàng ta lại có cái kết chẳng đẹp đẽ gì khi bị chính nam nhân nàng ta tâm tâm niệm niệm một đao giết chết.

Hắc Thần Hi đưa tay lên nâng cằm Lệ Thanh Hà để nàng đối diện mặt mình, rồi từ từ gỡ mặt nạt xuống. Một nhan sắc kiều diễm hiện lên trước mặt của cô khiến không cũng thương thức nàng ta một chút đi. Trước hành động của cô không khỏi làm nàng giật mình. Nếu là người khác nàng đã sớm một trưởng đánh chết rồi nhưng không hiểu sao trước mặt người này nàng lại không thể làm gì cũng càng không thể động thủ được chỉ biết đỏ mặt mà tránh đi ánh mắt tím tro kia của cô. Nếu để bọn thuộc hạ của nàng nhìn thấy chắc chắn bọn chúng sẽ không thể tin được vào mắt mình mà đâm đầu xuống đất chết hết mất.

"Thật đúng là một tuyệt thế mĩ nhân."

Nói rồi cô để lại mặt nạn trên tay nàng rồi rời khỏi ngoại viện để. cho một người mặt đỏ tía tai tim đập thình thịch đứng chết lặng ở kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro