CHƯƠNG 5
Trên đường về khách sạn
Kyoki hỏi “Chị Saphiria, nếu chúng em đi luyện tập theo lời chị Thiazu thì liệu có thắng được hai người đó không?” Saphiria nói “Kyoki, em phải tin vào chính mình chứ. Họ chưa phải là mạnh nhất đâu, chúng ta còn hai Siêu Chỉ Huy mà.”
Các cô đều biết nếu hai Siêu Chỉ Huy cùng xuất hiện thì Samiai và cô gái tóc trắng chắc chắn không chịu nổi một cái búng tay của họ.
Kyoki nói “Sao hai Siêu Chỉ Huy không đích thân ra tay mà lại để chúng ta phải hy sinh nhiều người như vậy.” Saphiria nói “Kyoki, em đừng nói vậy. Hai Siêu Chỉ Huy còn phải lo những việc to lớn hơn, còn việc diệt những người như Samiai là trách nhiệm của chúng ta!” Kyoki nói “Chính vì thế mà em với chị Mio, chị Miyo mới phải xa chị...” Saphiria cười nói “Kyoki, có phải mọi người cả đời không gặp nhau đâu. Em đừng lo.”
Khi gần đến khách sạn, Mio dùng Không Gian Hoá che phủ cả bốn người và chim đen. Tất cả thu nhỏ lại bay xuyên tường khách sạn vào trong.
Chim đen bay vào phòng 1324 thả bốn cô ở đó rồi lại bay đi.
Saphiria, Kyoki, Mio, Miyo trở lại kích thước ban đầu.
Vừa lúc đó một lỗ hổng không gian mở ra, hai Siêu Chỉ Huy xuất hiện.
Siêu Chỉ Huy bên trái (1) nói “Saphiria. Từ bây giờ việc tiêu diệt Samiai sẽ do bốn người các cô phụ trách. Trong thời gian đó các cô không cần phải tham gia bất cứ việc gì của TPC, chỉ cần chuyên tâm vào Samiai thôi.”
Saphiria nói “Siêu Chỉ Huy. Samiai có một đồng bọn ...” Siêu Chỉ Huy bên phải (2) nói “Chúng tôi biết. Về sức mạnh thì người này cũng tương đương Samiai, cô ta là người của một thế lực khác, về sau các cô sẽ biết.”
Kyoki nói “Siêu Chỉ Huy. Ba chúng tôi phải đi luyện tập với thời gian dài, một mình chị Saphiria ở lại liệu có ổn không?”
Siêu Chỉ Huy (1) nói “Các cô yên tâm. Chúng tôi sẽ không để mất một Tổng Chỉ Huy ưu tú như Saphiria đâu. Vả lại Samiai cũng muốn đấu với kiếm TYdn hoàn chỉnh sức mạnh nên tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu!”
Siêu Chỉ Huy (2) nói “Saphiria. Những lời Thiazu nói cô phải nhớ kỹ đấy, về sức mạnh của cô thì không có luyện tập mà chỉ phụ thuộc vào tình cảm. Hãy coi như thời gian này cô được nghỉ phép, để bản thân nghỉ ngơi thoải mái đi.”
Siêu Chỉ Huy (1) nói “Cô cũng có cuộc sống riêng của mình. Nếu gặp được người mình yêu thì cũng là việc tốt. Đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp cô tổ chức luôn một đám cưới thật lớn!”
Nghe Siêu Chỉ Huy nói đến đám cưới, một ham muốn nôn nóng dâng lên trong người Saphiria cùng với hình ảnh Thiazu và cô nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Siêu Chỉ Huy (2) nói “Kyoki. Mio. Miyo. Các cô cùng cố gắng nhé, sau khi luyện tập xong sức mạnh của các cô sẽ vượt quá cả mong đợi đấy. Chúc may mắn!”
Lỗ hổng không gian nhỏ dần rồi biến mất.
.....
Mio nói “Cô Saphiria. Bữa tối nay để chúng tôi nấu cho cô nhé, không cần phải ra ngoài đâu, sẽ nhanh thôi mà.” - Khi Saphiria muốn tất cả ra ngoài dùng bữa tối.
Mio nói “Đúng đấy cô Saphiria.” Kyoki cũng nói “Phải đấy chị Saphiria. Chúng ta làm theo lời chị Mio, chị Miyo đi. Lâu rồi em chưa được ăn những món do hai chị ấy nấu!” Saphiria tất nhiên không từ chối.
Bữa tối hôm đó do Mio, Miyo nấu quả thật rất ngon, rất vui. Trong bữa ăn không ai nói gì đến việc Samiai.
Sau khi ăn xong, bốn người họ cùng ngồi nghỉ trên ghế. Kyoki nói “Chị Saphiria, sáng mai chúng ta cùng đi chơi nhé.” Saphiria hỏi “Em muốn đi đâu?” Kyoki nói “Em muốn đến nơi thật vắng người, chỉ có chúng ta vui vẻ bên nhau giống như những buổi picnic hồi xưa khi còn học ở trường huấn luyện của TPC vậy.”
Nghe Kyoki nói đến trường học TPC, Saphiria - Mio - Miyo liền nhớ ngay đến những kỷ niệm êm đềm hồi nhỏ của họ với nhau. Đúng là lâu rồi, kể từ khi họ trở thành thành viên chính thức của TPC thì cũng không còn những buổi tiệc picnic đáng nhớ nữa.
Saphiria cười nói “Được, ngày mai chúng ta sẽ đi.” Kyoki nói “Em có thể rủ thêm chị Thiazu với Yzu đi chung cho vui không?” Nghe nhắc đến Thiazu là Saphiria cảm thấy xốn xang rạo rực, cô nói “Em thử hỏi Thiazu xem cô ấy có đồng ý không?”
Kyoki lấy di động trong túi áo ra rồi bấm số....
(tiếng điện thoại bàn nhà Thiazu reo)
Pip.
Giọng Yzu nói : "Alo."
"Yzu. Chị Kyoki đây. Chị Thiazu có nhà không?"
"Cô Thiazu đang trong phòng làm việc."
Kyoki nói “Cho chị nói chuyện với chị ấy một lúc.” Yzu nói “Chị đợi nhé.” rồi buông máy chạy đi gọi Thiazu.
Kyoki đưa máy cho Saphiria nói “Chị rủ chị Thiazu đi. Nếu là chị thì chị ấy sẽ không từ chối đâu.” Saphiria cầm di động của Kyoki mà trong lòng hồi hộp đợi chờ.
Mười giây sau Thiazu nói “Alo.” Saphiria nói “Cô Thiazu. Là tôi, Saphiria đây.” Thiazu nói “Cô Saphiria. Cô gọi cho tôi có phải vì Kyoki, Mio, Miyo đã quyết định được ngày đi rồi không?” Saphiria nói “Vâng. Ngày kia cả ba sẽ đến chỗ cô, còn ngày mai chúng tôi sẽ làm một cuộc dạo chơi với nhau. Liệu cô có thể cùng đi với chúng tôi không?” Không cần suy nghĩ, Thiazu nói luôn “Được, tôi đồng ý.” Saphiria vui mừng nói “Vậy sáng mai chúng tôi sẽ đến chỗ cô nhé.” Thiazu nói “Ừ, tôi và Yzu sẽ đợi các cô. Bây giờ tôi còn có việc, hẹn mai gặp lại nhé.” Saphiria nói “Hẹn mai gặp lại.”
Trả di động cho Kyoki, Saphiria cười nói “Thiazu đồng ý rồi!” Kyoki nói “Vậy bây giờ chúng ta làm cơm cho ngày mai đi.” Mio nói “Thức ăn trong tủ lạnh không đủ, để chúng tôi ra ngoài mua thêm.” Kyoki nói “Hai chị nhớ về nhanh đấy.” Mio nói “Ừ.” Rồi cô và Miyo đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Saphiria và Kyoki.
Kyoki hỏi “Chị Saphiria, chị thấy chị Mio, chị Miyo thế nào?” Saphiria nói “Hai cô ấy là những người bạn thân thiết nhất đối với chị!” Kyoki lại hỏi “Thế còn em?” Saphiria nói “Em là người em gái đáng yêu, quan trọng nhất với chị!” Kyoki nói “Chỉ là em gái thôi ư?” Saphiria gật đầu “Ừ.”
Kyoki đột nhiên giơ tay ôm lấy Saphiria. Sahiria không ngạc nhiên vì hành động này vì từ nhỏ đến giờ cô vẫn thường cho Kyoki ôm mình. Saphiria nghĩ chị em ôm nhau để bầy tỏ tình thương là chuyện bình thường. Kyoki càng lớn thì càng thích được âu yếm cưng chiều nên Saphiria cũng không nỡ phá hỏng niềm vui đó của cô ấy.
Kyoki hít ngửi hương thơm từ người Saphiria một lúc rồi cô làm một việc từ trước đến giờ cô rất muốn làm, hôn cổ Saphiria. Hôn từ cổ lên đến má, hôn lên trán, hôn xuống mũi, đến khi định hôn vào môi Saphiria thì Saphiria ngăn lại nói “Kìa Kyoki! Em đừng làm thế mà!...” Kyoki đang mê mẩn nên đâu chịu dừng lại, cô nói “Ư! Phải cho em cơ!...” rồi hôn xuống cổ Saphiria.
Saphiria dùng sức đẩy khẽ Kyoki ra, hai tay nắm hai vai Kyoki rồi nói “Kyoki. Nghe chị nói này. Em chỉ nên làm thế với người mà em yêu thôi. Không phải với bất cứ ai cũng được đâu!” Kyoki lúc này đã tỉnh ra, cô nói “Chị Saphiria... Em xin lỗi! Tại em không thể kìm chế mình đối với chị! Em xin lỗi!” Saphiria dịu dàng nói “Không sao đâu, chị không giận em mà. Em vẫn mãi là người em gái đáng yêu chị thương nhất trên đời!” Kyoki nói “Chị đừng kể chuyện này cho chị Mio, chị Miyo nhé, nếu không hai chị ấy sẽ giận em đấy!” Saphiria cười nói “Chị biết. Chị sẽ không kể đâu.”
Hai cô buông nhau ra. Kyoki hỏi “Chị thích chị Thiazu phải không?” Nghe Kyoki nói đúng tâm sự của mình, mặt Saphiria đỏ bừng, cô nói “Sao em biết?” Kyoki nói “Chị không giấu được em với chị Mio, chị Miyo đâu. Lúc ở nhà chị Thiazu chị cứ nhìn chị ấy với ánh mắt cuồng nhiệt như vậy. Hơn nữa mỗi lần nhắc đến tên chị Thiazu là mặt chị lại đỏ lên thế này đấy.” Saphiria tự chạm tay vào mặt mình, đúng như Kyoki nói, hễ nhắc đến Thiazu là mặt cô nóng bừng. Hạ tay xuống, Saphiria hỏi “Em quen Thiazu lâu chưa?” Kyoki nói “Em quen chị ấy được ba tháng rồi.” Saphiria hỏi “Cô ấy...có người yêu chưa?” Kyoki nói “Em không biết. Ngày mai chị hỏi chị ấy là rõ thôi mà.”
Cạch... Đúng lúc đó Mio, Miyo quay về, hai cô cầm trong tay nhiều thứ mua được bên ngoài.
Cả bốn người cùng nhau bắt đầu làm đồ ăn cho ngày mai. Xong xuôi hết bốn cô cùng lên giường ngủ.
Tắt đèn.
Trong bóng tối, Mio, Miyo vẫn chỉ nghĩ đến Saphiria. Kyoki cũng vậy, cô nghĩ đến việc mình định hôn môi Saphiria nhưng không được nên cứ bứt rứt mãi không thôi. Còn Saphiria thì nghĩ nếu người ôm hôn cô không phải Kyoki mà là Thiazu thì thật sung sướng hạnh phúc.
....
Sáng hôm sau.
Kyoki, Mio, Miyo dậy thay quần áo, chuẩn bị mọi thứ cho hôm nay. Còn Saphiria thì đã dậy từ sớm, cô mặc đồ đẹp, soi gương kỹ khắp người kiểm tra chỗ nào chưa vừa ý... Thật ra Saphiria cũng không cần thiết phải làm vậy vì cô vốn đã đẹp toàn diện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro