Chương 15
Chương 15:
Tống Tử Hương vừa rời giường bệnh, chưa kịp hoan hỷ dạo một vòng đã ngất. Cũng tại lá thư của Lệ Châu vương truyền vào tai. Họ đồng ý giao hòa, hợp tác chống Thiên Triều, với điều kiện trao đổi Tống Tử Hương.
Doanh trướng Cẩn Phong vương lại ồn ào. Tô quân sư hai mắt chứa đầy hận ý, uất nghẹn nhìn Mạc Thiếu Phong. Chàng tức giận không kém, kiếm cũng rút khỏi vỏ:
"Ngươi muốn thay Hương Hương? Ngươi đủ tư cách sao?"
"Tô mỗ đã nói hết sự thật, người còn không tin?"
Nguyên mái tóc dài buông xuống. Mạc Thiếu Phong cố gắng tránh thân ảnh nàng, vì Ưu nhi của hắn thực rất đẹp.
"Tô quân sư cải nam trang, đáng tội gì?"
"Miễn dài dòng, ta nhắc lại, ngươi đồng ý hay không cũng mặc, Tô mỗ đã quyết định đi thay biểu muội."
Dứt lời buộc lại búi tóc xoay lưng. Mạc Thiếu Phong thất thần buông kiếm, chạy vội tới kéo tay nàng:
"Bổn vương không cho phép!"
"Ngươi.. giết ta đi!"
Ngữ khí ngoan tuyệt, cố chấp, nữ nhân này, nàng luôn làm hắn đau lòng như vậy.
Ngày nắng đẹp, bây giờ lại là thu, mùa thu thứ sáu. Gió nhẹ lay cánh hoa cúc dại ven đường, lung lay.. lung lay...
"Biểu tỷ thật đẹp!"
Trong phòng Tống Tử Hương ra sức trang điểm. Nàng không biết hôm nay Tử Ưu đi làm con tin cầu hòa ư? Nàng không biết Nhan Lạc Trúc vì nhan sắc mới muốn mình ư? Tống Tử Hương nàng thừa thông minh để hiểu. Song. không ngốc sao còn làm cho Tô Tử Ưu lộng lẫy, kinh động nhân thần vậy.
"Biểu tỷ, đa tạ!"
Tống Tử Hương ôm chầm Tử Ưu. Nước mắt khó kìm lăn dài:
"Lem phấn trên má ta bây giờ!"
Nàng vỗ vỗ lưng biểu muội trấn an. Bên ngoài binh sĩ truyển hô, Tô Tử Ưu cười cười cất bước, vén màn trướng tiêu soái đi ra.
"Thiếu Phong!"
Nàng chưa bao giờ gọi thẳng tên chàng. Chỉ vì người ngơ ngẩn, lay thế nào cũng bất động, đành kề tai gọi khẽ. Mạc Thiếu Phong chau mày, ôm chầm Tử Ưu siết mạnh:
"Không cho đi, tử chiến thì tử chiến."
"Này.. ta tự có tính toán, buông ra!"
Nàng trong lòng chàng nói nhỏ.
"Ưu..hứa với ta.."
Chưa vội buông nàng, Mạc Thiếu Phong cố nén xúc cảm nói:
"Dẫu Nhan Lạc Trúc có làm trò gì, cố nhẫn nhịn. Ta sẽ không ngại, không chê bai nàng. Chỉ là... đừng để bổn vương đánh mất nàng thêm lần nào nữa..."
Là yêu thương sâu sắc đến mức muốn bóp nát trái tim, Mạc Thiếu Phong chưa từng chịu nhục, binh tướng Xa Châu càng không cam tâm đổi nữ nhân cầu hòa. Chung qui cũng tại Tô Tử Ưu, nàng muốn giảm sát thương đến mức nhỏ nhất. Từ lòng địch đánh ra, nguy hiểm tuy lớn nhưng thành công sẽ mỹ mãn .
Xe ngựa ngoài cổng doanh trại rất xa hoa, chứng tỏ Nhan tiểu vương coi trọng Tống Tử Hương. Cũng phải, muội muội nàng bẩm sinh là trân bảo, ai gặp đều nảy sinh tâm muốn chiếm đoạt.
Nắng lên thật cao, mây bay thật xa.. Gió vờn cánh hoa dại bên đường..
Tô Tử Ưu, nàng quên mất bản thân không được nghịch thiên, vĩnh viễn trong hình hài nam nhân hay sao...?
Phủ đệ Tiểu vương Nhan Lạc Trúc nguy nga, tráng lệ.Lầu vàng điện ngọc nhấp nhô, trong sân viện có hòn bộ, suốt ngày chỉ nghe tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách. Khung cảnh êm ái, hữu tình.
Nhan Lạc Trúc từ lúc có Tống Tử Hương, chẳng còn ai thấy y lộ diện. Tin tức đồn tiểu vương bị hồ ly phe địch mê hoặc lan xa.
Xa tận đại doanh quân Cẩn phong vương.
"Biểu tỷ thực đã động lòng!"
Tử Hương bê trà, hầu hạ Mạc Thiếu Phong đọc sách, không rời nửa bước. Nàng chưa từng than mệt mỏi, ngược lại cảm thấy hạnh phúc vô ngần.
"Cũng đúng, Nhan Lạc Trúc đường đường đệ tam mỹ nam, mị lực thực quá..."
"Quá thế nào? Cũng xếp dưới bản vương!"
Quyển binh thư gắt gao bị đập mạnh xuống bàn làm ngọn nến lung lay sắp tắt. Sắc mặt Tống Tử Hương đông cứng, nàng đủ thông minh để thấu tâm tư chàng. Chỉ có điều, cố chấp phủ nhận.
Nàng từng nói với Tử Ưu:
"Biểu tỷ thu phục giang sơn, phần muội tự biết cách chiếm giữ chàng."
Nàng đã quá tự tin sao? Hay đánh giá thấp chàng.
Từ lúc nổi danh Kính Hoa Lầu, nam nhân chỉ cần thấy nàng cười, còn không hồn xiêu phách lạc.
"Khi nào về Xa Châu ?"
Tử Hương đánh tan sự im lặng, ngăn suy nghĩ linh tinh trong lòng.
"Khi giết Nhan Lạc Trúc!"
Mạc Thiếu Phong lạnh lùng, ánh mắt hằn tơ máu, vô cùng dữ tợn. Chàng chẳng buồn liếc Tống Tử Hương, cao ngạo bước ra ngoài.
Tô Tử Ưu thong thả hạ cờ, nước đi mềm mại mà thâm hiểm. Phía đối diện, nam nhân vận cẩm bào đen mặt ủ mày chau, oán hận vô ngần:
"Nàng ngoan độc!"
Tô Tử Ưu ra kế dụ hắn tấn công, chỉ hy sinh hai xe mà chiến thắng. Nguyên bản bàn cờ, nàng mất thêm vài con tốt.
Nhìn tàn quân tan tác, Nhan Lạc Trúc đau lòng không thôi.
Qua cách chơi cờ, Tử ưu nhìn ra, Tiểu vương thành Lệ Châu hoàn toàn chẳng có chút dã tâm. Y đơn thuần thấy gì làm đó, một chút tính toán cũng không.
"Còn muốn tiếp tục?"
"Đương nhiên! Ta bất phục!"
Nhẩm tính từ lúc nhập thành đã một tuần trăng, vạn sự đều bình lặng, chẳng lẽ giao ước được thành lập dễ dàng.
Càng kì lạ hơn khi Nhan Lạc Trúc chưa chạm đến nàng, y từ đầu chí cuối đam mê kỳ đạo.
"Quên Xa Châu đều rút cả rồi?"
Tử Ưu nhướng mày. Nhan Lạc Trúc vẫn chú mục vào bàn cở. Y quyết tìm ra kế sách tiêu diệt nàng sau hai nước, không đáp.
"Ngươi định giam giữ ta cả đời?"
Quân mã trong tay Nhan Lạc Trúc rơi cạch xuống, y ngẩng đầu:
"Nhàm chán sao?"
"một chút.."
Tử ưu khe khẽ trả lời. Tức thời Nhan Lạc Trúc đứng dậy, nắm tay nàng lôi đi, miệng hét gọi gia nhân tức tốc chuẩn bị xe ngựa.
Đường phố Lệ châu gần giống những nơi khác, mặt hàng đa phần phục vụ nhu cầu chạy giặc. Song, dù kím thế nào cũng chẳng ra chỗ bán yên chi cùng trang sức nữ nhi.
Vén rèm, đảo mắt một lượt, thần sắc Tử Ưu hơi dị hoặc. Nhan Lạc Trúc cười cười ngâm thơ:
"Đâu kể xiết muôn nghìn sầu não
Từ nữ công, phụ xảo đều nguôi
Biếng cầm kim, biếng đưa thoi
Oanh đôi thẹn dệt, bướm đôi ngại thùa
Mặt biếng tô miệng càng biếng nói
Sớm lại chiều dòi dõi nương song
Nương song luống ngẩn ngơ lòng
Vắng chàng điểm phấn trang hồng với ai?
Biếng trang điểm lòng người sầu tủi
Xót nỗi chàng, ngoài cõi Giang Lăng
Khác dì ả Chức,chị Hằng
Bến Ngân sùi sịt, cung trăng chốc mồng."
Tử Ưu im lặng. Nhan Lạc Trúc tiếp:
"Lệ Châu nam đều xung quân, chỉ còn phụ nữ. Nàng xem việc nặng nhọc cũng đâu làm khó họ."
Trong ý đùa cợt hàm chứa xót xa, Tử Ưu nhíu mày trầm tư. Hóa ra Lệ Châu bắt nguồn tử Lệ của chinh phụ.
"Nàng như thế này rất đẹp!"
Đột ngột Nhan Lạc Trúc đưa tay vuốt lọn tóc phủ mặt Tô Tử Ưu xuống, thẳng thắn nói. Nàng lạnh lùng trừng mắt.Y vội vàng phân bua:
"Ý ta là, người không cần dùng son phấn tô điểm nữa!"
Nàng chưa từng nói bản thân muốn gì. Nhan Lạc Trúc sao lại đoán được. Chợt nhớ,người Lệ Châu giỏi dùng yêu pháp, nàng ngờ ngợ hắn đã hạ gì đó lên mình. Khi trở về phòng nhất định phải tự thanh tẩy một phen...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro