Chương 17
Thiên Triều cuối cùng cũng đổi chủ. Sau khi yên vị , tân hoàng đế phái quân chinh phạt.
Mùa thu năm Bạch Lăng bảy trăm mười một. Tô quân sư trên thành Lệ Châu trông qua tựa Tu La. Người rốt cuộc trải qua đau đớn gì, không ai biết.
Ráng chiều đỏ rực nhuộm máu góc trời. Tàn quân thu dọn xong , nàng vẫn đứng yên bất động. Mạc Thiếu Phong, hạ lệnh trực tiếp bỏ qua, bao giờ quân sư tự ngã hẵng khiêng về.
Sự vụ qua ba tháng.
Hai người, phủ ai nấy ở.
Tống Tử Hương phụ trách trà nước cho chàng đã quen, được mời vào cung.
Trong phủ Tô quốc sư tại Xa Châu. Tô Tẫn năm trước , bắt đầu học chữ. Thằng bé thông minh thiên phú, đến nay thuộc gần trăm bài thơ cổ, đọc xuôi hay ngược điều làu làu.
Vẻ mặt Tô Tử Ưuhài lòng, phảng phất sự cao ngạo:
“Tẫn nhi, sau này muốn làm gì?”
“Hoa hoa công tử!”
Vốn nụ cười hiện hữu trong mắt nàng vụt tắt. Tô Tẫn hồn nhiên đáp:
“Do phụ vương nói, nếu biết trong long nàng không có ta, năm xưa làm hoa hoa công tử cho nhẹ nhõm tinh thần!”
“Phụ vương ngươi…hỗn đản!”
Tử Ưu đập mạnh bàn, trà đổ cả ra ngoài. Tô Tẫn giật mình, cúiđầu viết chữ lia lịa.
Chiến sự liên miên, họ chưa nghỉ ngơi bao lâu lại tiếp tục lên đường.
Lần này đối địch Thiên Triều, tập hợp binh lực Mạc gia, Xa Châu, Cấm Châu, Kế Châu vẫn chênh lệch khá lớn.
Tống Tử Hương chau mày, vừa khoác áo lông sói lên vai Mạc Thiếu Phong, vừa nén bi thương đưa tiễn:
“Thiếp đợi chàng, nhất định phải bình an!”
Mạc Thiếu Phong trong mắt vẫn lạnh lùng. Song ngoài mặt cười như ngọc, vương tay xoa má nàng, trêu chọc:
“Đợi nàng hạ sinh hài tử mủm mỉm, bổn vương mang ghế đế hậu làm quà!”
Tô Tử Ưu siết chặt dây cương, nàng đứng gần nhất nên nghe khá rõ. Cuối cùng, Tống Tử Hương cũng thành công chiếm trái tim Thiếu Phong. Vậy phần còn lại, chính là của Tô Tử Ưu nàng. Sớm trả sạch ân huệ cũng tốt.. cũng tốt..
“Biểu tỷ.. bảo trọng….!”
Tử Hương rướn người chạm tay Tử Ưu. Mạc Thiếu Phong hướng nàng chau mày, đoạn nhảy lên ngựa buông hai chữ “xuất phát!”
Gió đông quần quật đại kỳ bay phần phật. Lần ra đi này..ai có hẹn trở về…?
Tình hình căng thẳng, hai bên giằng co kịch liệt, lấy Trung Châu làm địa giới phân tranh.
Nắng cát sa trường, bụi tung mù mịt. Lấy một địch trăm, lấy trăm địch ngàn. Quân Cẩn Phong vương viết thành trang kỳ tích. Chúng tướng thường đùa, do bệ hạ sắp làm cha nên tinh thần phấn chấn, đánh đâu liền thắng đó.
Chỉ Tô Tử Ưu nàng biết..
Hằng đêm dùng Thiên Kính xem tình hình bố binh, phòng tuyến kẻ địch, thậm chí chúng dụng kế gì. Nàng nắm rõ nhất cử nhất động, thua căn bản không thể. Chỉ có điều, máu nàng là mạng nàng.
“Nghỉ ngơi nhiều một chút!”
Vô tình chạm mặt chỗ quân y, Mạc Thiếu Phong hờ hững nhắc nhở nàng, như nguyên soái quan tâm thuộc hạ. Rất đỗi bình thường.Tô Tử Ưu gật đầu.
Nhìn bóng chàng càng xa, càng trầm mặc.
“Tô quân sư, sắc mặt ngày càng tệ, sợ là khó theo nổi chinh chiến lâu dài.”
“Không lo, nhanh chóng kết thúc thôi!”
Nàng cười cười, che giấu nhiều thần bí, đoạn mang thuốc về doanh trướng.
Giữa trưa nắng gắt, bước chân có phần lảo đảo. Rõ ràng còn hơn năm năm, sao nàng sớm yếu như vầy. Tô Tử Ngân có lẽ trêu người chăng.
“Quân sư, địch bất ngờ tập kích… bệ hạ.. bệ hạ….”
Binh sĩ đến trước mặt nàng ngã nhào, hắn chưa nói hết đã tắt thở.
Thiên Triều tấn công? Nàng đêm qua xem Thiên Kính không có nói chuyện này.
Song, đại sự cấp bách, thời gian đâu nghĩ nhiều. Mang hai trăm binh thân tín, Tô Tử Ưu xông đi ứng cứu.
Gió cát mịt mù, trận bão lớn nhất trong lịch sử Trùng Châu. Quân Tô Tử Ưu bị lạc, hơn phân nửa chôn vùi. Nàng lảo đảo ngã từ trên ngựa, lăn rất nhiều vòng, cát quất vào má, đau đớn khôn cùng.
Tiếng quân gào thét tên nàng, ngày một xa..Vấn Nhiễm bảo, chỉ cần nàng nghịch thiên, bất kì lúc nào cũng có thể chết. Mà Tô Tử Ưu cãi mệnh trời khôngchỉ một lần..
Lộ phận nữ nhi.. Kéo dài sinh mệnh lão hoàng đế..
Tận.. nàng thực đã tới giới hạn…..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro