Chương 18: Đối Đáp Sắc Sảo, Áp Lực Vô Hình

Không khí trong xưởng chế tạo của Thạch Kiên bỗng chốc đặc quánh lại bởi sự xuất hiện và những lời lẽ đầy khiêu khích của Lý Minh Triết. Nụ cười tự tin trên môi Trần An sau màn trình diễn "Phong Hành Chuẩn" lướt trên mặt đất vẫn còn đó, nhưng ánh mắt cậu đã trở nên sắc bén hơn, sẵn sàng cho một cuộc đối đầu không khoan nhượng.

"Lý sư huynh có vẻ rất thích 'đồ chơi' này của bọn tại hạ nhỉ?" Trần An đáp lại, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình thản nhưng không hề có chút nhún nhường. "Nếu sư huynh đã có lòng muốn 'thử nghiệm' giúp, sao không thử tự mình điều khiển một vòng xem sao? Có lẽ sư huynh với tu vi cao thâm của mình sẽ phát hiện ra thêm nhiều ưu điểm mà bọn tại hạ chưa nhận thấy cũng nên."

Một lời đáp trả thông minh và cũng đầy tính thách thức. Nếu Lý Minh Triết từ chối, sẽ bị coi là kẻ chỉ biết nói miệng. Còn nếu hắn ta đồng ý, với một thiết bị còn sơ khai và chưa được tối ưu hoàn toàn, lại thêm việc hắn ta chưa từng làm quen, rất có thể sẽ tự làm mình bẽ mặt.

Sắc mặt Lý Minh Triết hơi sượng lại. Hắn không ngờ một tên tạp dịch Luyện Khí tầng bốn lại dám đối đáp trịch thượng với mình như vậy. Hắn liếc nhìn chiếc "Phong Hành Chuẩn" với vẻ dè chừng. Dù nó vừa lướt đi khá ấn tượng, nhưng hắn không muốn mạo hiểm với một thứ đồ chưa rõ lai lịch, nhất là khi nó được chế tạo bởi một nhóm mà hắn coi thường.

"Hừ, một món đồ chơi còn chưa ra hình thù gì, có gì đáng để bản sư huynh đây phải tự mình thử nghiệm?" Lý Minh Triết cười khẩy, cố gắng lấy lại thế thượng phong. "Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, tài nguyên của Thanh Vân Môn là có hạn. Hỏa Vân Trưởng Lão, sư phụ của ta, cũng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng cần phải tập trung vào những hạng mục nghiên cứu thực sự có tiềm năng, phục vụ cho việc nâng cao thực lực chiến đấu của môn phái, nhất là trong bối cảnh Xích Dương Tông ở phương Nam ngày càng tỏ ra hung hăng."

Hắn ta khôn khéo lôi cả sư phụ và tình hình chung của môn phái ra để gây áp lực. Vương Hạo, người luôn đặt lợi ích của môn phái lên trên, nghe vậy không khỏi có chút dao động.

"Lý sư huynh nói cũng có phần có lý." Vương Hạo ôn tồn. "Bọn tại hạ cũng hiểu rõ những khó khăn hiện tại của môn phái. Tuy nhiên, việc nghiên cứu những phương tiện di chuyển linh hoạt và tiết kiệm linh lực như 'Phong Hành Chuẩn' cũng là một hướng đi cần thiết. Nếu thành công, nó không chỉ giúp ích cho việc tuần tra, do thám mà còn có thể hỗ trợ trong việc vận chuyển tài nguyên hoặc ứng cứu khẩn cấp."

"Hỗ trợ?" Lý Minh Triết nhếch mép. "Ta thấy nó giống một gánh nặng thì hơn. Các ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu Thiên Niên Thiết Mộc, bao nhiêu linh thạch hạ phẩm vào cái đống sắt vụn này rồi? Trong khi đó, nhóm của bọn ta đang nghiên cứu cải tiến 'Hỏa Nha Tiễn' (Mũi Tên Quạ Lửa), một loại ám khí có sức công phá lớn, chỉ cần thêm một chút 'Xích Viêm Tinh Thạch' nữa là có thể hoàn thiện. Nếu số tài nguyên các ngươi lãng phí kia được dùng vào việc đó, có lẽ Hỏa Nha Tiễn của bọn ta đã sớm có thể trang bị cho các đội tuần tra rồi."

Xích Viêm Tinh Thạch là một loại khoáng thạch quý hiếm, chứa đựng hỏa linh lực tinh thuần, giá trị không hề thua kém Thiên Niên Thiết Mộc. Rõ ràng, Lý Minh Triết đang ngầm ám chỉ việc nhóm Vương Hạo đã "tranh giành" tài nguyên với nhóm của hắn.

Vân Nhi, người vốn tính tình thẳng thắn, không nhịn được nữa: "Lý sư huynh, tài nguyên của môn phái là của chung, được phân bổ dựa trên đánh giá của các Chấp sự và Trưởng lão quản lý. Nhóm của bọn tại hạ cũng đã trình bày rõ ràng kế hoạch và tiềm năng của 'Phong Hành Chuẩn'. Việc sư huynh nói bọn tại hạ 'lãng phí' và 'tranh giành' có phải là quá chủ quan rồi không?"

"Chủ quan?" Lý Minh Triết cười lạnh. "Hay là các ngươi không dám thừa nhận sự thật? Một dự án mà phải dựa dẫm vào một tên tạp dịch không rõ lai lịch để giải quyết vấn đề kỹ thuật, thì có tương lai gì chứ?" Ánh mắt hắn ta lại một lần nữa xoáy thẳng vào Trần An. "Ta thật không hiểu, Vương Hạo sư huynh, Thạch sư đệ, Vân sư muội, các vị đều là những đệ tử nội môn có thực tài, sao lại có thể tin tưởng một kẻ như vậy?"

"An Bình sư đệ tuy xuất thân là tạp dịch, nhưng tài năng và kiến thức của đệ ấy trong lĩnh vực chế tạo là điều mà bọn tại hạ tận mắt chứng kiến và khâm phục." Vương Hạo nghiêm nghị đáp, giọng nói không còn vẻ ôn hòa như trước. "Môn phái trọng người tài, không phân biệt xuất thân. Lý sư huynh có lẽ nên cẩn trọng lời nói của mình."

Sự bảo vệ công khai của Vương Hạo khiến Trần An có chút cảm động. Cậu biết, đây là lúc mình cần phải lên tiếng.

"Lý sư huynh," Trần An bước lên, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường. "Tại hạ tuy chỉ là một tạp dịch, tu vi thấp kém, nhưng cũng hiểu được đạo lý 'nói phải có sách, mách phải có chứng'. Sư huynh nói dự án của bọn tại hạ là 'vô dụng', 'lãng phí', vậy xin hỏi sư huynh đã có bằng chứng gì cụ thể chưa? Hay chỉ là những lời phỏng đoán suông dựa trên định kiến cá nhân?"

Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng điệu có phần thách thức: "Còn về việc tại hạ 'không rõ lai lịch', tại hạ cũng như bao đệ tử khác, vào Thanh Vân Môn là để học hỏi và cống hiến. Nếu Lý sư huynh có bằng chứng nào cho thấy tại hạ làm điều gì bất lợi cho môn phái, xin cứ việc trình báo lên Hình Luật Đường. Bằng không, những lời lẽ miệt thị, vu khống người khác như vậy, e rằng không phù hợp với tư cách của một đệ tử Chân Truyền."

Lời lẽ của Trần An không hề khoan nhượng, trực tiếp đánh vào sự kiêu ngạo và thói võ đoán của Lý Minh Triết. Đám đông đệ tử xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, nhiều ánh mắt tỏ ra không đồng tình với thái độ của Lý Minh Triết.

Sắc mặt Lý Minh Triết hết xanh lại trắng. Hắn không ngờ một tên tạp dịch lại dám ăn nói ngang ngược với mình như vậy trước mặt bao nhiêu người. Hắn đường đường là đệ tử Chân Truyền của Hỏa Vân Trưởng Lão, từ trước đến nay đi đâu cũng có kẻ tung hô, nịnh bợ, chưa từng bị ai làm bẽ mặt như thế này.

"Mày... mày dám hỗn xược với tao?" Lý Minh Triết nghiến răng, linh lực trong người bắt đầu dao động, một áp lực vô hình tỏa ra, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Hắn ta đã là Luyện Khí kỳ tầng tám, sắp đột phá tầng chín, thực lực hơn hẳn đám Vương Hạo, Thạch Kiên, huống chi là Trần An.

Vương Hạo, Thạch Kiên và Vân Nhi vội vàng đứng chắn trước mặt Trần An, cũng vận chuyển linh lực đề phòng.

"Lý sư huynh, có gì từ từ nói, đừng nên động thủ." Vương Hạo cố gắng giảng hòa, nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Đúng lúc không khí căng như dây đàn, sắp có một cuộc xung đột lớn xảy ra, thì một giọng nói trầm ổn, đầy uy nghiêm từ phía xa vọng lại:

"Tất cả dừng tay lại cho ta! Đây là khu luyện khí của nội viện, không phải là nơi để các ngươi tụ tập gây rối, làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của người khác!"

Mọi người giật mình quay đầu lại. Chỉ thấy một vị Trưởng lão râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào màu xanh lam thêu hình mây trắng, tay cầm một cây phất trần, đang chậm rãi đi tới. Ánh mắt ông ta tuy hiền từ nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm không thể coi thường.

"Tham kiến... tham kiến Thanh Phong Trưởng Lão!"

Vương Hạo, Lý Minh Triết và tất cả các đệ tử có mặt đều vội vàng cúi đầu hành lễ. Thanh Phong Trưởng Lão là một trong những vị Trưởng Lão có thâm niên và đức cao vọng trọng nhất Thanh Vân Môn, chuyên quản lý Tàng Kinh Các và việc truyền thụ công pháp cho các đệ tử nội môn. Ông cũng là người nổi tiếng công bằng, nghiêm minh, không thiên vị bất cứ phe phái nào.

Sự xuất hiện của Thanh Phong Trưởng Lão khiến Lý Minh Triết dù tức giận cũng phải tạm thời nén lại. Hắn ta biết, nếu gây chuyện trước mặt vị Trưởng lão này, hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.

Thanh Phong Trưởng Lão đưa mắt nhìn một lượt, rồi dừng lại ở chiếc "Phong Hành Chuẩn" đang đặt giữa sân. Ánh mắt ông ta lóe lên một tia hứng thú khó tả.

"Vật này... là do các ngươi chế tạo ra sao?" Ông hỏi, giọng không giận không vui.

Câu hỏi của vị Trưởng lão đức cao vọng trọng này sẽ mang đến vận mệnh gì cho dự án "Phong Hành Chuẩn" và cả Trần An? Liệu đây sẽ là một cơ hội, hay lại là một thử thách lớn hơn nữa đang chờ đợi họ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro