Chương 19: Trưởng Lão Đánh Giá, Cơ Hội Mở Rộng
Sự xuất hiện của Thanh Phong Trưởng Lão như một cơn gió mát thổi tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy khu luyện khí. Ánh mắt hiền từ nhưng đầy uy nghiêm của ông quét qua đám đông, khiến những tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt. Lý Minh Triết dù trong lòng vẫn còn tức tối nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì quá đáng, chỉ lẳng lặng cúi đầu, chờ đợi.
"Bẩm Thanh Phong Trưởng Lão," Vương Hạo là người đầu tiên kính cẩn đáp lời, "đây là 'Phong Hành Chuẩn', một loại pháp khí phi hành cá nhân mà nhóm chúng con đang cố gắng nghiên cứu và chế tạo ạ."
Thanh Phong Trưởng Lão khẽ gật đầu, rồi chậm rãi bước đến gần chiếc "Phong Hành Chuẩn". Ông không vội vàng đưa ra nhận xét, mà cẩn thận quan sát từng chi tiết của nó, từ hình dáng tổng thể, cơ cấu khớp nối, cho đến những phù văn nhỏ được Vân Nhi khắc lên. Ánh mắt ông đặc biệt dừng lại khá lâu ở linh kiện xoắn ốc phức tạp mà Trần An đã dùng phương pháp "đắp lớp" để tạo ra.
Trần An đứng bên cạnh, tim đập hơi nhanh. Cậu không biết vị Trưởng lão này sẽ có đánh giá như thế nào về một sản phẩm mang nhiều dấu ấn "khác thường" như vậy. Liệu ông có nhìn ra được những nguyên lý "hiện đại" ẩn giấu bên trong không?
Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, Thanh Phong Trưởng Lão ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hạo rồi lại nhìn sang Trần An, ánh mắt có chút hứng thú.
"Ý tưởng không tồi." Ông từ tốn nói, giọng vẫn đều đều. "Linh hoạt, nhỏ gọn, nếu có thể thành công, đúng là sẽ hữu ích hơn phi kiếm thông thường trong một vài trường hợp nhất định, nhất là việc di chuyển trong địa hình phức tạp hoặc những nơi không gian hạn hẹp."
Lời nhận xét này khiến nhóm Vương Hạo không khỏi vui mừng. Được một vị Trưởng lão đức cao vọng trọng như Thanh Phong Trưởng Lão khen ngợi, dù chỉ là "ý tưởng không tồi", cũng đã là một sự khích lệ rất lớn.
Lý Minh Triết đứng bên cạnh nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng không dám chen vào.
"Tuy nhiên," Thanh Phong Trưởng Lão nói tiếp, "từ ý tưởng đến hiện thực là cả một chặng đường dài. Ta thấy vật này vẫn còn rất thô sơ, nhiều bộ phận chưa hoàn thiện. Cơ cấu truyền động linh lực cũng chưa thực sự tối ưu." Ông chỉ vào khối linh thạch hạ phẩm mà Trần An gắn tạm. "Chỉ dựa vào một khối linh thạch hạ phẩm như thế này, e rằng không đủ để nó bay được xa và nhanh."
"Dạ, Trưởng lão nói rất phải ạ." Vương Hạo vội đáp. "Chúng con cũng đang gặp một vài khó khăn trong việc tìm kiếm vật liệu phù hợp để làm động cơ đẩy và hệ thống điều khiển linh lực hiệu quả."
Thanh Phong Trưởng Lão khẽ vuốt chòm râu bạc, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Trần An. "Ta nghe nói, người đưa ra nhiều ý tưởng cải tiến cho vật này, và cả phương pháp chế tạo linh kiện đặc biệt kia, là vị tiểu hữu tạp dịch này?"
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Trần An. Cậu cảm nhận được áp lực không nhỏ.
"Bẩm Trưởng lão, đệ tử là An Bình." Trần An cúi đầu, lễ phép đáp. "Đệ tử chỉ là may mắn có chút suy nghĩ khác biệt, đóng góp một vài ý kiến nhỏ, chứ công lao chính vẫn là của Vương sư huynh, Thạch sư huynh và Vân sư tỷ ạ." Cậu không quên khiêm tốn và ghi nhận công sức của cả nhóm.
Thanh Phong Trưởng Lão mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng lại rất hiền từ. "Không cần phải khiêm tốn. Có tài thì nên thể hiện. Thanh Vân Môn chúng ta luôn khuyến khích sự sáng tạo và tìm tòi, miễn là nó mang lại lợi ích cho môn phái và không đi ngược lại chính đạo."
Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn: "Tuy nhiên, Lý Minh Triết nói cũng không phải là không có lý. Tài nguyên của môn phái hiện tại không thực sự dư dả. Mọi dự án nghiên cứu đều cần phải chứng minh được tính khả thi và hiệu quả thực sự của nó. Các ngươi đã tiêu tốn không ít Thiên Niên Thiết Mộc, vậy hãy cho ta thấy, nó xứng đáng với sự đầu tư đó."
Không khí lại trở nên có chút căng thẳng. Nhóm Vương Hạo nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, Trần An lại một lần nữa lên tiếng: "Bẩm Thanh Phong Trưởng Lão, 'Phong Hành Chuẩn' của chúng con tuy chưa thể bay lượn hoàn hảo, nhưng như Trưởng lão đã thấy, nó có khả năng di chuyển rất linh hoạt trên mặt đất. Nếu được cải tiến thêm một chút, nó có thể trở thành một phương tiện vận chuyển cá nhân cực kỳ hiệu quả trong nội bộ môn phái, giúp các đệ tử di chuyển nhanh hơn giữa các khu vực, tiết kiệm thời gian và sức lực, nhất là đối với những đệ tử tạp dịch và ngoại môn thường xuyên phải đi lại nhiều."
Cậu dừng lại, rồi nói tiếp với một chút tự tin: "Hơn nữa, với cơ cấu khớp nối linh hoạt và khả năng cân bằng tốt, nếu được trang bị thêm một động cơ đẩy mạnh hơn và hệ thống điều khiển tinh vi hơn, tại hạ tin rằng nó hoàn toàn có tiềm năng để trở thành một pháp khí phi hành thực thụ, thậm chí có thể vượt trội hơn phi kiếm ở một số khía cạnh về sự ổn định và khả năng mang tải."
Lời phân tích của Trần An mạch lạc, rõ ràng, không hề có chút nao núng. Cậu không chỉ nói về tiềm năng tương lai mà còn chỉ ra được ứng dụng thực tế ngay ở hiện tại.
Thanh Phong Trưởng Lão im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn Trần An càng thêm vẻ tán thưởng. Ông không ngờ một đệ tử tạp dịch lại có tầm nhìn và khả năng phân tích vấn đề sắc sảo đến vậy.
"Ngươi nói cũng có lý." Thanh Phong Trưởng Lão gật gù. "Vậy, các ngươi cần thêm những gì để có thể hoàn thiện nó?"
Vương Hạo mừng rỡ, vội vàng đáp: "Bẩm Trưởng lão, chúng con cần thêm một ít 'Phong Linh Thạch' để làm lõi cho động cơ đẩy, một vài loại kim loại nhẹ nhưng bền như 'Lam Ngân Tinh' để giảm trọng lượng, và quan trọng nhất, chúng con cần thêm thời gian và một nơi yên tĩnh hơn để tập trung nghiên cứu, tránh bị làm phiền." Lời cuối cùng rõ ràng là có ý nhắm vào Lý Minh Triết.
Lý Minh Triết nghe vậy, mặt mày càng thêm khó chịu, nhưng có Thanh Phong Trưởng Lão ở đây, hắn ta không dám hó hé.
Thanh Phong Trưởng Lão trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Phong Linh Thạch và Lam Ngân Tinh đều là những vật liệu không dễ kiếm. Tuy nhiên, vì thấy được tiềm năng của các ngươi, ta có thể đặc cách phê duyệt cho các ngươi một lượng nhỏ để thử nghiệm. Còn về nơi làm việc..." Ông nhìn quanh khu luyện khí ồn ào, rồi nói, "Khu vực này quả thực không thích hợp cho việc nghiên cứu đòi hỏi sự tỉ mỉ. Hay là thế này, phía sau Tàng Kinh Các có một vài gian nhà kho cũ ít người lui tới, khá yên tĩnh. Ta có thể cho các ngươi mượn tạm một gian để làm nơi nghiên cứu. Ở đó cũng gần thư viện, tiện cho các ngươi tra cứu tài liệu."
Lời đề nghị này của Thanh Phong Trưởng Lão khiến nhóm Vương Hạo như mở cờ trong bụng. Được làm việc gần Tàng Kinh Các, lại còn được Trưởng lão đích thân "bảo kê", đây quả thực là một cơ hội ngàn vàng!
"Đội ơn Thanh Phong Trưởng Lão!" Cả nhóm đồng thanh cảm tạ.
"Không cần đa lễ." Thanh Phong Trưởng Lão phất tay. "Ta chỉ hy vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Hãy nhớ, mọi sự đầu tư đều cần phải có kết quả. Ta cho các ngươi ba tháng. Sau ba tháng, ta muốn thấy một phiên bản 'Phong Hành Chuẩn' có thể thực sự bay được, dù chỉ là một đoạn ngắn. Nếu không, dự án này sẽ phải dừng lại."
Ba tháng! Một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn. Đây vừa là một cơ hội, vừa là một áp lực rất lớn.
"Dạ, chúng con xin hứa sẽ cố gắng hết sức!" Vương Hạo trịnh trọng đáp.
Thanh Phong Trưởng Lão gật đầu, rồi quay sang Lý Minh Triết, giọng nói có phần nghiêm khắc hơn: "Còn ngươi nữa, Lý Minh Triết. Tu vi của ngươi không tệ, nhưng tâm tính cần phải rèn giũa thêm. Thay vì đi gây khó dễ cho đồng môn, hãy tập trung vào việc nghiên cứu của mình. Thanh Vân Môn cần những người có thực tài và biết đoàn kết, chứ không phải những kẻ chỉ biết đấu đá nội bộ."
Lý Minh Triết mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, nhưng chỉ dám cúi đầu dạ vâng.
Sau khi Thanh Phong Trưởng Lão rời đi, không khí mới thực sự thoải mái trở lại. Đám đông đệ tử hiếu kỳ cũng dần giải tán, mang theo vô số lời bàn tán về "Phong Hành Chuẩn" và chàng tạp dịch An Bình đầy bí ẩn.
Vương Hạo, Thạch Kiên và Vân Nhi vui mừng khôn xiết, vây lấy Trần An cảm ơn rối rít.
"An Bình sư đệ, lần này thực sự đa tạ đệ!" Vương Hạo nói, giọng đầy cảm kích. "Nếu không có sự ứng đối khôn khéo của đệ, e rằng dự án của chúng ta đã gặp phải rắc rối lớn rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Thạch Kiên cũng gật gù. "Không ngờ một tên tạp dịch như đệ lại có thể khiến cả Lý Minh Triết phải cứng họng. Haha, thật hả hê!"
Vân Nhi thì nhìn Trần An với ánh mắt lấp lánh: "An Bình sư đệ, đệ thật lợi hại! Từ nay về sau, bọn tỷ nhất định sẽ nghe theo sự chỉ đạo của đệ."
Trần An chỉ mỉm cười khiêm tốn. Cậu biết, đây mới chỉ là một thắng lợi nhỏ. Con đường phía trước vẫn còn rất nhiều thử thách. Việc Thanh Phong Trưởng Lão ưu ái cũng đồng nghĩa với việc cậu và cả nhóm sẽ bị nhiều người chú ý hơn, cả những ánh mắt thiện chí lẫn những kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng ít nhất, cậu đã có thêm không gian và tài nguyên để thực hiện những kế hoạch của mình. "Xưởng chế tạo" ở gần Tàng Kinh Các, đó sẽ là một nơi lý tưởng để cậu không chỉ nghiên cứu "Phong Hành Chuẩn" mà còn có thể bí mật chế tạo những thứ khác, ví dụ như tìm cách sạc pin cho chiếc điện thoại, hoặc nâng cấp những chiếc nỏ mini của mình.
Khi cả nhóm đang vui vẻ bàn bạc về kế hoạch sắp tới, thì từ phía xa, Trần An lại thoáng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, đầy dò xét đang hướng về phía mình. Ánh mắt đó không giống của Lý Minh Triết hay đám đàn em của hắn, mà sâu hơn, khó lường hơn.
"Lại là ai nữa đây?" Trần An thầm nhíu mày. Xem ra, cái cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Bí mật của cậu, dường như đang dần thu hút những con cá lớn hơn vào cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro