Chương 3: Chấp Sự Ra Oai, Cơ May Bất Ngờ

Không khí quanh miệng giếng đột nhiên trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Ánh mắt sắc như dao cạo của vị Chấp sự trung niên quét qua Trần An, rồi dừng lại đầy dò xét trên cái ròng rọc gỗ thô sơ đang treo lủng lẳng trên cành cây. Triệu Thông và hai tên đàn em thì co rúm người lại, mặt mày tái mét, không dám hó hé nửa lời. Sự xuất hiện của một Chấp sự, người có quyền sinh sát đối với đám đệ tử cấp thấp, đủ để dập tắt mọi sự kiêu ngạo của chúng.

Trần An hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Bẩm Chấp sự, đệ tử là An Bình, thuộc nhóm tạp dịch số bảy. Vì sức khỏe yếu, lại mang thương tích trong người, nên việc gánh nước quả thực quá sức. Đệ tử mạo muội chế tạo ra vật này, gọi là... gọi là 'ròng rọc', để giúp việc kéo nước từ dưới giếng lên được nhẹ nhàng hơn một chút ạ."

Cậu cố tình dùng từ "mạo muội" và "nhẹ nhàng hơn một chút" để giảm nhẹ tính "sáng tạo" của mình, tránh gây thêm sự chú ý không cần thiết. Trong đầu, cậu đã chuẩn bị sẵn vài lý do nếu bị tra hỏi thêm về nguồn gốc của ý tưởng này.

Vị Chấp sự, tên là Lưu Khôn, quản lý khu tạp dịch và một phần hậu cần của ngoại viện, khẽ nhíu mày. Ông ta đã làm Chấp sự ở Thanh Vân Môn này hơn hai mươi năm, ngày nào cũng tiếp xúc với đám đệ tử tạp dịch, nhưng chưa từng thấy ai chế ra thứ đồ kỳ quái mà lại có vẻ hữu dụng như vậy. Đa số tạp dịch chỉ biết cắm đầu làm việc theo mệnh lệnh, hoặc lười biếng trốn việc, chứ mấy ai có đầu óc nghĩ ra cách cải thiện công việc như thằng nhóc gầy gò trước mặt này.

"Ngươi nói cái này gọi là 'ròng rọc'?" Lưu Chấp sự lặp lại, giọng vẫn đều đều không cảm xúc. "Ai dạy ngươi làm thứ này?"

Đây rồi, câu hỏi mà Trần An đã đoán trước.

"Bẩm Chấp sự, không ai dạy đệ tử cả." Trần An đáp, cố tỏ ra thật thà. "Trước kia ở quê nhà, đệ tử từng thấy các thợ xây dùng những bánh xe gỗ tương tự để kéo vật liệu lên cao. Nay trong lúc khó khăn, đệ tử chỉ nhớ lại và thử làm theo, không ngờ cũng có chút tác dụng."

Cậu bịa ra một lý do có vẻ hợp lý. Thế giới này dù là tu tiên, nhưng chắc chắn cũng có những hoạt động xây dựng, thủ công cơ bản. Việc một đứa trẻ từng thấy thợ thuyền làm việc rồi bắt chước cũng không phải là chuyện quá vô lý. Quan trọng là, cậu không hé răng nửa lời về chiếc điện thoại.

Lưu Chấp sự nhìn thẳng vào mắt Trần An, dường như muốn tìm kiếm một chút gian dối trong đó. Nhưng Trần An đã chuẩn bị tinh thần, ánh mắt cậu tuy có chút lo lắng của kẻ yếu thế, nhưng vẫn giữ được sự ngay thẳng.

Một lúc lâu sau, Lưu Chấp sự mới từ từ gật đầu, nhưng không nói gì thêm về cái ròng rọc. Ánh mắt ông ta chuyển sang Triệu Thông đang run như cầy sấy.

"Triệu Thông," giọng Lưu Chấp sự trở nên lạnh lùng. "Ta nghe nói hôm qua ngươi đã ra tay đánh trọng thương một đệ tử tạp dịch. Có phải là thằng nhóc này không?"

Triệu Thông giật bắn người, lắp bắp: "Bẩm... bẩm Chấp sự, là... là do nó... nó đi đứng không cẩn thận, va phải con, làm đổ hết nước thuốc quý mà con vừa lĩnh từ Dược phòng..."

Gã cố gắng đổ lỗi cho Trần An, nhưng dưới cái nhìn xuyên thấu của Lưu Chấp sự, giọng gã ngày càng lí nhí.

Trần An im lặng, không chen vào. Cậu biết lúc này tốt nhất là để Chấp sự tự mình phán xét. Cậu cũng không muốn tỏ ra quá "thông minh" hay "lanh lợi" trước mặt một người có quyền lực.

Lưu Chấp sự hừ lạnh một tiếng: "Hừ, nước thuốc quý? Ta thấy ngươi khỏe mạnh như trâu, cần gì đến nước thuốc? Hay là ngươi lại kiếm cớ để bắt nạt đám tạp dịch yếu thế hả? Quy định của môn phái, đệ tử nội môn không được tùy tiện ức hiếp đệ tử cấp thấp, ngươi quên rồi sao?"

"Dạ... dạ con không dám! Con... con chỉ lỡ tay..." Triệu Thông mặt cắt không còn giọt máu. Ở Thanh Vân Môn, dù đệ tử nội môn có địa vị cao hơn, nhưng nếu bị bắt quả tang ức hiếp người khác một cách vô cớ, hình phạt cũng không nhẹ, nhẹ thì bị phạt lao dịch, nặng thì bị trừ điểm cống hiến hoặc cấm túc.

Lưu Chấp sự liếc nhìn Trần An, rồi lại nhìn Triệu Thông: "Nể tình ngươi là đệ tử nội môn, lần này ta tạm tha. Nhưng phạt ngươi một tháng phụ trách việc dọn dẹp chuồng ngựa của môn phái, đồng thời phải bồi thường cho An Bình năm viên linh thạch hạ phẩm coi như tiền thuốc men. Ngươi có phục không?"

Chuồng ngựa là nơi hôi thối và cực khổ nhất, thường chỉ dành cho những tạp dịch phạm lỗi nặng. Bị phạt làm ở đó một tháng, đối với một đệ tử nội môn quen thói ăn trên ngồi trốc như Triệu Thông, quả thực là một sự sỉ nhục. Còn năm viên linh thạch hạ phẩm, tuy không nhiều, nhưng cũng là một khoản đáng kể đối với một tạp dịch nghèo rớt mồng tơi như An Bình.

Mặt Triệu Thông hết xanh lại trắng, nhưng gã nào dám không phục. "Dạ... dạ con... con phục!" Gã nghiến răng đáp, trong lòng thì thầm chửi rủa Trần An không biết bao nhiêu lần.

"Còn hai ngươi nữa," Lưu Chấp sự quay sang hai tên đàn em của Triệu Thông. "Hùa theo kẻ xấu làm bậy, mỗi người phạt quét dọn toàn bộ sân luyện võ của ngoại viện trong mười ngày. Còn không mau cút đi!"

Hai tên kia vội vàng dạ ran rồi kéo Triệu Thông đang thất thểu như gà rù biến mất dạng.

Sau khi đám Triệu Thông đi khỏi, không khí quanh miệng giếng mới dịu đi phần nào. Lưu Chấp sự lúc này mới quay lại nhìn Trần An và cái ròng rọc một cách kỹ lưỡng hơn.

"Thằng nhóc, ngươi tên An Bình phải không?"

"Dạ, bẩm Chấp sự." Trần An lễ phép đáp.

"Cái 'ròng rọc' này của ngươi, tuy thô sơ, nhưng xem ra cũng có chút tác dụng." Lưu Chấp sự trầm ngâm nói. "Việc gánh nước từ dưới núi lên quả thực rất vất vả cho đám tạp dịch các ngươi, nhất là những đứa yếu ớt. Nếu thứ này thực sự giúp ích, cũng coi như ngươi có chút công lao."

Tim Trần An khẽ đập nhanh hơn. Công lao? Chẳng lẽ có thưởng?

Lưu Chấp sự đi một vòng quanh miệng giếng, rồi nói tiếp: "Ta thấy ngươi có chút đầu óc. Hay là thế này, ngươi hãy làm thêm vài cái 'ròng rọc' nữa, lắp đặt ở mấy cái giếng mà đám tạp dịch hay dùng. Nếu hiệu quả tốt, ta sẽ xem xét giảm bớt công việc nặng nhọc cho ngươi, thậm chí có thể đề cử ngươi lên làm tiểu tổ trưởng nhóm tạp dịch, không cần phải làm việc chân tay nữa, chỉ cần giám sát người khác. Ý ngươi thế nào?"

Trần An sững người. Đây... đây đúng là cơ may bất ngờ! Từ một tên tạp dịch sắp chết đói, bị đánh đập, giờ lại có cơ hội trở thành tiểu tổ trưởng? Dù chỉ là tổ trưởng tạp dịch, nhưng cũng đỡ hơn vạn lần việc ngày ngày phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Quan trọng hơn, cậu sẽ có thêm thời gian để nghiên cứu chiếc điện thoại và tu luyện.

"Đa... đa tạ Chấp sự đã ưu ái!" Trần An vội vàng cúi đầu cảm tạ, cố gắng che giấu niềm vui sướng đang dâng trào. "Đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ Chấp sự giao phó!"

Lưu Chấp sự gật gù, vẻ mặt có chút hài lòng. Ông ta cũng không phải là người thích gây khó dễ cho kẻ dưới, chỉ là muốn duy trì kỷ luật của môn phái. Nếu có cách nào đó giúp công việc hiệu quả hơn mà không tốn kém nhiều, ông ta cũng sẵn lòng thử nghiệm.

"Tốt! Vậy từ ngày mai, ngươi không cần đi gánh nước nữa. Tập trung vào việc làm mấy cái 'ròng rọc' đó đi. Cần gỗ hay dây thừng gì cứ đến kho tạp vụ mà lấy, nói là lệnh của ta." Lưu Chấp sự phất tay. "Nhớ kỹ, phải làm cho chắc chắn, đừng để xảy ra sự cố gì. Nếu không, đừng trách ta phạt nặng!"

"Dạ, đệ tử hiểu rồi!"

Sau khi Lưu Chấp sự rời đi, Trần An mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn xuống cái ròng rọc gỗ đơn sơ của mình, rồi lại sờ vào chiếc điện thoại trong túi áo. Một nụ cười tự tin nở trên môi. Có vẻ như, vận may đã bắt đầu mỉm cười với cậu rồi.

Nhưng cậu cũng hiểu, đây mới chỉ là bước khởi đầu. Thanh Vân Môn này, và cả thế giới tu tiên rộng lớn ngoài kia, chắc chắn còn ẩn chứa vô vàn thử thách và nguy hiểm. Liệu cậu có thể dựa vào kiến thức từ thế kỷ hai mươi mốt và chiếc điện thoại thông minh này để từng bước vươn lên, thay đổi số phận của mình hay không?

Khi Trần An đang loay hoay thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho "công việc mới" mà Lưu Chấp sự giao, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần từ phía sau. Quay đầu lại, cậu thấy một thiếu nữ trạc tuổi mình, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn có chút tò mò, đang đứng cách đó không xa, tay cầm một chiếc giỏ tre nhỏ. Cô gái này mặc bộ đồ của đệ tử ngoại môn, trông có vẻ sạch sẽ và nhanh nhẹn.

"Xin... xin hỏi, vị sư huynh này," cô gái cất giọng trong trẻo, có chút ngập ngừng, "cái... cái thứ có thể kéo nước lên mà không tốn nhiều sức đó... có phải do huynh tự làm ra không?"

Ánh mắt cô gái nhìn chiếc ròng rọc đầy vẻ hiếu kỳ và ngưỡng mộ. Trần An hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên có người chủ động bắt chuyện với cậu một cách thân thiện như vậy kể từ khi cậu xuyên không đến đây, lại còn là một nữ đệ tử ngoại môn. Liệu đây sẽ là một người bạn, hay lại là một rắc rối tiềm ẩn khác?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro