Chương 46: Manh Mối Liên Kết, Mắt Thần Dõi Theo

Dù đã có được sự bảo trợ ngầm từ Thanh Phong Trưởng Lão và một không gian làm việc tạm thời ở sân sau Tàng Kinh Các, nhưng những ngày tiếp theo của Trần An và nhóm Vương Hạo vẫn không hề dễ dàng. Áp lực từ cuộc điều tra của Hỏa Vân Trưởng Lão vẫn lơ lửng như một đám mây đen. Thỉnh thoảng, lại có đệ tử của Hình Luật Đường hoặc người của Hỏa Vân Trưởng Lão đến "hỏi thăm", dò xét tiến độ của dự án "Phong Hành Chuẩn" hoặc cố tình tìm kiếm những sơ hở trong lời nói và hành động của họ.

Trần An biết, Hỏa Vân Trưởng Lão sẽ không dễ dàng bỏ qua. Việc niêm phong nhà kho cũ có lẽ chỉ là bước đầu. Nếu họ không sớm chứng minh được sự trong sạch hoàn toàn và giá trị của dự án, thì tương lai vẫn còn rất mờ mịt.

"Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa." Trần An nói với Vương Hạo trong một buổi thảo luận. "Không chỉ để hoàn thành 'Phong Hành Chuẩn' trong thời hạn ba tháng, mà còn là để cho Hỏa Vân Trưởng Lão thấy rằng chúng ta không phải là những kẻ 'ăn hại', lãng phí tài nguyên."

Cả nhóm đều đồng tình. Họ làm việc gần như không có ngày nghỉ, dồn hết tâm sức vào việc tối ưu hóa động cơ đẩy linh lực và hệ thống điều khiển. Trần An, với sự trợ giúp của "app tu luyện", liên tục đưa ra những cải tiến nhỏ nhưng hiệu quả, giúp "Phong Hành Chuẩn" ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.

Song song với đó, Trần An cũng không ngừng suy nghĩ về kẻ đột nhập bí ẩn và sự mất tích của Lý Minh Triết. Manh mối về "Ám Ảnh Mặc Tàm Ti", "Thất Tâm Hải Đường" và chiếc vòng "Thanh Vân Ngọc Thạch" cứ xoay vần trong đầu cậu.

"Ám Ảnh Mặc Tàm Ti và Thất Tâm Hải Đường đều có nguồn gốc từ những vùng núi cao, lạnh lẽo, nhiều âm khí như Tuyết Phong Sơn. Còn Thanh Vân Ngọc Thạch lại là vật phẩm đặc trưng của những người có địa vị cao trong Thanh Vân Môn hoặc các thế gia lâu đời..." Trần An lẩm bẩm, cố gắng xâu chuỗi các dữ kiện. "Liệu có mối liên hệ nào giữa kẻ đột nhập và một trong Tứ Đại Thế Gia không?"

Cậu nhớ lại thông tin về Tứ Đại Thế Gia mà cậu đã cố gắng thu thập được. Lý Gia của Hỏa Vân Trưởng Lão thì thiên về Hỏa công, có vẻ không liên quan nhiều đến những thứ âm hàn. Vương Gia (nếu Vương Hạo thuộc gia tộc này) thì ôn hòa, ham học, cũng không giống phong cách của kẻ đột nhập. Trương Gia thì thực dụng, giỏi quản lý, có lẽ cũng không dính dáng đến những chuyện mờ ám như vậy.

"Còn lại Triệu Gia..." Trần An khẽ nhíu mày. Gia tộc của Triệu Thông, theo những gì cậu nghe ngóng được, có truyền thống về các kỹ năng do thám, ẩn mình và có mối quan hệ khá phức tạp bên ngoài môn phái. Liệu có khả năng nào không? Nhưng Triệu Thông vừa mới "hợp tác" với cậu, có vẻ không giống như đang đứng sau giật dây.

"Hay là... còn một thế lực nào đó khác, một gia tộc ẩn mình hoặc một nhân vật có thân phận đặc biệt mà mình chưa biết đến?"

Cậu quyết định sẽ thử tìm hiểu thêm về những người trong môn phái có sở thích hoặc có nhiệm vụ phải lui tới những vùng núi cao nguy hiểm như Tuyết Phong Sơn. Cậu cũng kín đáo hỏi Lâm Tiểu Thảo về những loại y phục cao cấp có khả năng ẩn mình hoặc những ai trong Dược viên có nghiên cứu sâu về các loại kỳ hoa dị thảo có độc tính hoặc gây ảo giác.

Tiểu Thảo, với mạng lưới thông tin khá rộng của mình trong Dược viên và ngoại viện, cũng cung cấp cho Trần An một vài cái tên đáng chú ý, chủ yếu là các vị y sư lớn tuổi, ít khi lộ diện, hoặc một vài đệ tử nội môn có sở thích thám hiểm những nơi kỳ lạ. Tuy nhiên, vẫn chưa có manh mối nào thực sự rõ ràng.

Trong lúc đó, việc theo dõi của Hỏa Vân Trưởng Lão đối với nhóm Trần An dường như cũng có chút thay đổi. Thay vì cử người đến "hỏi thăm" trực tiếp, Trần An cảm nhận được có những "ánh mắt" tinh vi hơn đang quan sát họ từ xa.

"Xem ra, sau vụ nhà kho bị niêm phong không thu được kết quả gì, ông ta đã thay đổi chiến thuật." Trần An nói với Vương Hạo. "Có lẽ ông ta muốn xem chúng ta có thực sự làm được gì ở cái sân sau Tàng Kinh Các này không, hoặc là chờ chúng ta tự để lộ sơ hở."

Để đối phó, Trần An quyết định sẽ tạm thời "ẩn mình" hơn nữa. Cậu dặn dò cả nhóm hạn chế thảo luận những vấn đề quá nhạy cảm hoặc thể hiện những kỹ thuật "khác thường" khi ở ngoài trời. Mọi công việc quan trọng đều được thực hiện bên trong gian nhà kho tạm, nơi cậu đã bí mật lắp đặt lại vài chiếc "Mắt Thần" camera an ninh siêu nhỏ.

Lần này, cậu không chỉ dùng camera để theo dõi bên ngoài, mà còn cài đặt một chiếc hướng vào khu vực làm việc của mình, nhưng được ngụy trang cực kỳ khéo léo. Mục đích là nếu có kẻ nào đó thực sự muốn "điều tra" sâu hơn về những gì cậu làm, cậu có thể "vô tình" để lộ ra một vài "thông tin giả" hoặc những "thí nghiệm thất bại có chủ đích" để đánh lạc hướng.

Đồng thời, cậu cũng bắt đầu thử nghiệm một chức năng mới của "app tu luyện" mà cậu vừa mới "mở khóa" được sau khi tu vi lên Luyện Khí tầng năm và thần thức tăng cường. Đó là chức năng "Phân Tích Khí Tức Yếu". Nó không thể phân tích chi tiết như đối với dược liệu hay khoáng thạch, nhưng có thể nhận diện và phân biệt những luồng khí tức rất yếu hoặc bị che giấu một cách cố ý trong một phạm vi nhất định.

Một buổi tối, khi đang ở trong phòng riêng (gian phòng ngoại môn mới của cậu cũng khá kín đáo), Trần An kích hoạt chức năng này. Màn hình điện thoại hiện lên một giao diện giống như một chiếc radar mini, quét qua các luồng khí tức xung quanh. Hầu hết đều là khí tức bình thường của các đệ tử khác hoặc linh khí tự nhiên.

Nhưng rồi, một điểm sáng màu đỏ rất mờ, gần như không thể nhận thấy, đột nhiên xuất hiện ở góc trên của "radar", rồi nhanh chóng biến mất. Điểm sáng đó không mang theo sát khí rõ rệt như lần trước, mà giống như một sự "quan sát" thuần túy, nhưng lại cực kỳ tinh vi và khó nắm bắt.

"Lại là hắn!" Trần An tim đập nhanh. "Kẻ đeo vòng Thanh Vân Ngọc Thạch và có mùi Thất Tâm Hải Đường! Hắn ta vẫn chưa từ bỏ việc theo dõi mình."

Cậu cố gắng dùng "radar" để định vị hướng di chuyển của điểm sáng đó, nhưng nó biến mất quá nhanh. Tuy nhiên, cậu cũng kịp ghi nhận được một vài thông số quan trọng: khí tức này có thuộc tính hơi thiên về Âm-Hàn, và dường như có khả năng dung hợp rất tốt với bóng tối và môi trường xung quanh.

"Một cao thủ ẩn mình hệ Âm-Hàn... lại có địa vị cao trong môn phái... và có hứng thú với mình..." Trần An xâu chuỗi lại các manh mối. "Rốt cuộc mục đích của hắn là gì?"

Cậu không biết rằng, ở một nơi nào đó trên đỉnh Thanh Vân Sơn, trong một động phủ ẩn sâu trong sương mù, một bóng người áo đen đang đứng trước một tấm gương đồng cổ xưa. Trên mặt gương, hình ảnh của Trần An đang ngồi trong phòng, dù rất mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhận ra được.

"Thằng nhóc này... ngày càng thú vị." Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo lại vang lên, mang theo một chút gì đó khó hiểu. "Khí Tức Bình Phong Trận sơ cấp tự chế... lại còn có thể cảm nhận được sự theo dõi của ta. Không tệ, không tệ chút nào. Có lẽ... đã đến lúc phải thử một chút rồi."

Bóng đen khẽ phất tay, hình ảnh trên gương đồng biến mất. Một kế hoạch mới, một thử thách mới, dường như lại sắp được giáng xuống đầu Trần An.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro