Chương 48: Bản Đồ Cổ Ma Tộc, Sóng Ngầm Dậy Sớm

Sau khi Thanh Phong Trưởng Lão rời đi, Trần An vẫn còn đứng ngẩn người một lúc lâu, tay siết chặt mảnh da thú cũ kỹ. Cổ Ma Tộc Ngữ, Phong Ma Cấm Địa, Di Tích Ma Tộc... những thông tin mà "app tu luyện" vừa phân tích khiến đầu óc cậu quay cuồng. Đây rõ ràng không phải là một "việc nhỏ" như lời Thanh Phong Trưởng Lão nói. Nó có thể liên quan đến những bí mật kinh thiên động địa, thậm chí là những hiểm họa khôn lường.

"Tại sao Trưởng lão lại giao một vật quan trọng và nguy hiểm như vậy cho mình?" Trần An không ngừng tự hỏi. "Chẳng lẽ ngài ấy đã nhìn ra điều gì đó ở mình, hay chỉ đơn thuần là tin tưởng vào khả năng 'đọc hiểu văn tự cổ' mà mình từng thể hiện?"

Cậu không có câu trả lời. Nhưng cậu biết, đây vừa là một thử thách cực lớn, vừa là một cơ hội không thể bỏ qua. Nếu cậu có thể giải mã được mảnh bản đồ này, không chỉ giúp được Thanh Phong Trưởng Lão, mà còn có thể khám phá ra những điều mà ngay cả những tu sĩ lâu năm ở Thanh Vân Môn cũng chưa chắc đã biết đến. Quan trọng hơn, nó có thể chứa đựng những manh mối liên quan đến những bí ẩn xung quanh thế giới này, hoặc thậm chí là những nguy hiểm đang rình rập cậu.

Trần An cẩn thận cất mảnh da thú vào trong túi áo, bên cạnh chiếc điện thoại đã được bọc kỹ. Cậu quyết định sẽ không manh động vội, mà sẽ từ từ nghiên cứu một cách bí mật.

Trở về "xưởng chế tạo", cậu chia sẻ một phần thông tin (dĩ nhiên là lược bỏ những chi tiết quá kinh người về Ma Tộc) với Vương Hạo, Thạch Kiên và Vân Nhi về việc Thanh Phong Trưởng Lão nhờ cậu xem xét một mảnh bản đồ cổ. Cả ba người đều tỏ ra rất ngạc nhiên và có chút ghen tị với "cơ duyên" này của Trần An, nhưng cũng không quên dặn dò cậu phải hết sức cẩn thận.

Những ngày tiếp theo, Trần An lại càng thêm bận rộn. Ban ngày, cậu vẫn cùng nhóm Vương Hạo tập trung vào việc hoàn thiện "Phong Hành Chuẩn", cố gắng tối ưu hóa động cơ đẩy và hệ thống điều khiển để kịp thời hạn ba tháng. Buổi tối, cậu lại đắm mình trong việc nghiên cứu mảnh bản đồ cổ.

Chiếc điện thoại trở thành công cụ không thể thiếu. Cậu dùng camera độ phân giải cao chụp lại từng chi tiết của mảnh bản đồ, sau đó dùng các phần mềm chỉnh sửa ảnh để làm rõ những đường nét mờ nhạt, phục hồi những chỗ bị rách nát. "App tu luyện" cũng liên tục chạy nền, cố gắng đối chiếu những ký tự Cổ Ma Tộc Ngữ với kho dữ liệu khổng lồ của nó (có lẽ là được tổng hợp từ vô số ngôn ngữ cổ đại của Trái Đất và những gì nó "học" được từ thế giới này), hy vọng có thể tìm ra quy luật hoặc ý nghĩa của chúng.

Quá trình giải mã diễn ra cực kỳ chậm chạp và khó khăn. Cổ Ma Tộc Ngữ hoàn toàn khác biệt với bất kỳ loại văn tự nào mà Trần An từng biết. Nó phức tạp, trừu tượng, và dường như mỗi ký tự lại ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.

Trong lúc đó, những con sóng ngầm trong Thanh Vân Môn vẫn không hề lắng dịu.

Sự mất tích bí ẩn của Lý Minh Triết vẫn là một chủ đề nóng hổi. Hỏa Vân Trưởng Lão ngày càng tỏ ra sốt ruột và giận dữ, ông ta liên tục gây áp lực lên Hình Luật Đường, yêu cầu phải sớm tìm ra thủ phạm. Nhiều đệ tử nội môn có mâu thuẫn trước đó với Lý Minh Triết đều bị gọi lên tra hỏi, không khí trở nên khá căng thẳng.

Và dĩ nhiên, Trần An vẫn nằm trong "diện nghi vấn" của một số người, dù không có bằng chứng cụ thể. Thỉnh thoảng, cậu vẫn cảm nhận được những ánh mắt dò xét hoặc những lời bàn tán không mấy thiện cảm sau lưng mình.

Một hôm, khi đang ở Tàng Kinh Các tìm kiếm tài liệu về các loại trận pháp cổ, Trần An tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai vị Chấp sự của Hình Luật Đường.

"Vụ án của Lý Minh Triết vẫn chưa có tiến triển gì sao, Trương Chấp sự?" Một người hỏi.

"Khó khăn lắm, Lý Chấp sự ạ." Trương Chấp sự thở dài. "Không một chút dấu vết. Hỏa Vân Trưởng Lão thì ngày nào cũng thúc giục. Chúng ta đã tra hỏi hết những kẻ có hiềm khích với hắn ta rồi, kể cả tên tạp dịch An Bình kia, nhưng cũng không thu được gì."

"Ta vẫn thấy tên An Bình đó có nhiều điểm đáng ngờ nhất." Lý Chấp sự nói, giọng đầy vẻ nghi kỵ. "Một tên tạp dịch mà lại có nhiều thủ đoạn như vậy, lại còn được Thanh Phong Trưởng Lão ưu ái. Ai biết được hắn ta có cấu kết với thế lực nào bên ngoài hay không?"

"Chuyện đó chưa có bằng chứng thì không thể nói bừa được." Trương Chấp sự lắc đầu. "Nhưng đúng là hành tung của hắn ta gần đây cũng có chút khác thường. Nghe nói hắn hay lén lút mày mò những thứ gì đó trong nhà kho sau Tàng Kinh Các, lại còn hay hỏi han về những vùng đất nguy hiểm như Tuyết Phong Sơn. Có lẽ chúng ta nên cho người 'để ý' kỹ hơn một chút."

Trần An nghe đến đây, trong lòng không khỏi lạnh gáy. Xem ra, cậu vẫn chưa thoát khỏi sự nghi ngờ của Hình Luật Đường. Việc cậu tìm hiểu về Tuyết Phong Sơn để truy tìm manh mối về kẻ đột nhập, không ngờ lại vô tình khiến bản thân càng thêm bị để ý.

Cậu vội vàng rời khỏi Tàng Kinh Các, cố gắng không để lộ vẻ khác thường. Cậu biết, mình phải càng thêm cẩn trọng hơn nữa.

Trở về "xưởng chế tạo", cậu thấy Vương Hạo đang đợi sẵn, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

"An Bình sư đệ, có chuyện này ta muốn nói với đệ." Vương Hạo nói nhỏ, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh. "Mấy ngày nay, ta thấy có vài đệ tử lạ mặt, không phải người của Luyện Khí Đường hay Hình Luật Đường, thỉnh thoảng lại lảng vảng quanh khu vực này, ánh mắt có vẻ không mấy thiện cảm. Ta nghi ngờ... có kẻ nào đó đang muốn nhắm vào dự án 'Phong Hành Chuẩn' của chúng ta, hoặc là... nhắm vào chính đệ."

Trần An gật đầu. "Ta cũng cảm nhận được điều đó, Vương sư huynh. Có lẽ, thành công của chúng ta ở Diễn Võ Trường đã khiến một vài kẻ 'ngứa mắt'."

"Không chỉ là 'ngứa mắt' đâu." Vương Hạo lắc đầu. "Ta nghe ngóng được một vài tin đồn, hình như có một vài thế gia khác trong môn phái, những người trước đây không mấy hài lòng với việc Lý Gia và Hỏa Vân Trưởng Lão nắm giữ quá nhiều quyền lực trong việc phân bổ tài nguyên nghiên cứu, nay lại bắt đầu chú ý đến chúng ta. Họ có thể muốn lợi dụng tình hình này để gây thêm rắc rối cho Hỏa Vân Trưởng Lão, hoặc là... muốn lôi kéo chúng ta về phe của họ."

Lời nói của Vương Hạo khiến Trần An không khỏi suy nghĩ. "Vạn Pháp Tranh Phong", không chỉ có sự cạnh tranh giữa các trường phái tu luyện, mà ngay trong nội bộ một môn phái lớn như Thanh Vân Môn, sự đấu đá giữa các thế gia, các phe phái cũng vô cùng phức tạp. Cậu và nhóm của mình, với dự án "Phong Hành Chuẩn" đầy tiềm năng, vô tình đã trở thành một "quân cờ" trong ván cờ quyền lực đó.

"Vậy theo Vương sư huynh, chúng ta nên làm gì?" Trần An hỏi.

Vương Hạo thở dài: "Trước mắt, chúng ta chỉ có thể cố gắng hoàn thiện 'Phong Hành Chuẩn' càng sớm càng tốt, chứng minh giá trị của nó một cách không thể chối cãi. Đồng thời, cũng phải hết sức cẩn thận, tránh để xảy ra bất kỳ sơ suất nào có thể bị kẻ khác lợi dụng. Còn về những lời mời 'hợp tác' từ các thế gia khác, chúng ta nên giữ thái độ trung lập, không nên quá thân cận với bất kỳ phe nào vào lúc này."

Trần An đồng ý với nhận định của Vương Hạo. Đây là cách xử lý khôn ngoan nhất trong tình hình hiện tại.

Nhưng trong thâm tâm, cậu biết, sự "trung lập" đôi khi lại là điều khó thực hiện nhất. Nhất là khi cậu đang nắm giữ một bí mật quá lớn, một bí mật mà bất kỳ thế lực nào nếu biết được cũng sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt.

Áp lực từ nhiều phía đang ngày một đè nặng. Kẻ đột nhập bí ẩn vẫn chưa lộ diện. Âm mưu của những kẻ theo dõi vẫn còn đó. Cuộc điều tra của Hình Luật Đường và Hỏa Vân Trưởng Lão vẫn chưa kết thúc. Lại thêm sự chú ý từ các thế gia khác.

Trần An cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây căng ngang vực thẳm. Chỉ một chút sơ sẩy, cậu có thể sẽ rơi xuống, tan xương nát thịt.

Cậu nhìn xuống mảnh bản đồ Cổ Ma Tộc Ngữ trong tay, rồi lại nghĩ đến chiếc điện thoại đang được che giấu kỹ càng. "Có lẽ, đã đến lúc phải tìm một 'đồng minh' thực sự đáng tin cậy, hoặc ít nhất, phải tạo ra cho mình một 'con át chủ bài' đủ mạnh để tự bảo vệ."

Một kế hoạch mới, táo bạo hơn, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Trần An. Lần này, không chỉ là phòng thủ, mà còn là chủ động tìm kiếm lối thoát và cơ hội trong cơn sóng ngầm đang cuộn trào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro