Chương 49: Đồng Minh Tiềm Năng, Nâng Cấp Vũ Khí
Áp lực từ nhiều phía khiến Trần An hiểu rằng, việc chỉ tập trung vào nghiên cứu và chế tạo một cách đơn thuần đã không còn đủ để đảm bảo an toàn cho bản thân và những bí mật cậu đang nắm giữ. Cậu cần những "quân bài" mạnh hơn, những mối quan hệ có thể hỗ trợ mình khi cần thiết, hoặc ít nhất là những công cụ tự vệ hiệu quả hơn.
Suy nghĩ đầu tiên của cậu hướng về Lâm Tiểu Thảo. Cô gái này tuy bề ngoài có vẻ ngây thơ, hoạt bát, nhưng Trần An luôn cảm nhận được ở cô một sự thông minh, sắc sảo và cả những bí mật khó lường. Việc cô xuất hiện kịp thời với chiếc nỏ tinh xảo để cứu cậu khỏi bầy Hắc Phong Lang, những kiến thức sâu rộng về dược liệu mà đôi khi còn vượt cả những y sư tập sự, và cả thái độ bình tĩnh đến lạ thường trước những biến cố, tất cả đều cho thấy Tiểu Thảo không hề đơn giản.
"Nếu có thể có được sự tin tưởng và hợp tác thực sự từ Tiểu Thảo, có lẽ mình sẽ có thêm một đồng minh đáng giá." Trần An thầm nghĩ. "Ít nhất thì, cô ấy cũng đã nhiều lần giúp đỡ mình một cách vô tư."
Cậu quyết định sẽ thử "thăm dò" sâu hơn một chút.
Một buổi chiều, khi hai người đang cùng nhau phân loại một lô dược liệu mới ở Dược Kinh Các, Trần An cố tình nhắc đến những khó khăn mà nhóm "Phong Hành Chuẩn" đang gặp phải do sự chèn ép ngầm từ một số thế lực trong môn phái.
"Tiểu Thảo sư muội này," Trần An nói, vẻ mặt có chút ưu tư, "tại hạ nghe nói trong Thanh Vân Môn có Tứ Đại Thế Gia là Lý, Vương, Trương, Triệu, mỗi nhà đều có những ảnh hưởng nhất định. Không biết sư muội có hiểu biết gì về mối quan hệ giữa các gia tộc này, và liệu có gia tộc nào có thể ủng hộ những dự án nghiên cứu mới mẻ như của bọn tại hạ không?"
Tiểu Thảo đang cặm cụi ghi chép, nghe Trần An hỏi, tay cô khẽ dừng lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần An với ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thường.
"An Bình sư huynh cũng quan tâm đến chuyện này sao?" Tiểu Thảo mỉm cười nhẹ. "Đúng là trong môn phái có những thế gia lớn, mối quan hệ giữa họ cũng khá phức tạp. Lý Gia thì huynh cũng biết rồi đó, Hỏa Vân Trưởng Lão là người đứng đầu, họ thường khá bảo thủ và coi trọng thực lực chiến đấu trực tiếp. Vương Gia thì thiên về học thuật và nghiên cứu, có vẻ cởi mở hơn, nhưng họ lại không thích dính dáng quá nhiều vào các cuộc tranh đấu quyền lực."
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Trương Gia thì chủ yếu lo về ngoại vụ và tài chính của môn phái, họ rất thực dụng, chỉ quan tâm đến những gì mang lại lợi ích thiết thực. Còn Triệu Gia... họ có chút bí ẩn hơn, nghe nói có nhiều mối quan hệ rộng bên ngoài và cũng có những phương pháp tu luyện khá đặc biệt, không hoàn toàn giống với các gia tộc khác."
Những thông tin này khá trùng khớp với những gì Trần An đã tự mình tìm hiểu được.
"Vậy theo sư muội," Trần An hỏi dò, "nếu muốn tìm một sự 'che chở' hoặc 'ủng hộ' để dự án của bọn tại hạ có thể tiếp tục một cách suôn sẻ hơn, thì nên hướng về phía nào?"
Tiểu Thảo nhìn Trần An, ánh mắt có chút sâu xa. "An Bình sư huynh, đôi khi, sự 'che chở' tốt nhất lại không đến từ những thế lực quá lớn mạnh và lộ liễu. Mà nó có thể đến từ những mối quan hệ chân thành, hoặc từ chính thực lực của bản thân huynh."
Cô khẽ thở dài: "Thanh Vân Môn này, nhìn bề ngoài thì có vẻ yên bình, nhưng bên trong cũng có không ít sóng ngầm. Các thế gia đều có những toan tính riêng. Nếu huynh quá dựa dẫm vào một phe nào đó, rất có thể sẽ trở thành con cờ trong tay họ, hoặc bị phe khác nhắm tới. Tốt nhất vẫn là nên giữ thái độ trung lập, đồng thời không ngừng nâng cao giá trị của bản thân. Khi huynh thực sự có ích cho môn phái, tự khắc sẽ có người muốn bảo vệ huynh."
Lời nói của Tiểu Thảo tuy không trực tiếp chỉ ra một "đồng minh" cụ thể, nhưng lại chứa đựng những lời khuyên rất sâu sắc và thực tế. Trần An không khỏi có chút ngạc nhiên trước sự chín chắn của cô gái này.
"Đa tạ Tiểu Thảo sư muội đã chỉ giáo." Trần An chân thành nói. "Những lời này của sư muội thực sự rất có giá trị đối với tại hạ."
Tiểu Thảo mỉm cười: "Không dám nhận là chỉ giáo đâu sư huynh. Chỉ là một vài suy nghĩ của muội thôi. Huynh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết phải làm gì."
Cuộc nói chuyện với Tiểu Thảo khiến Trần An có thêm nhiều suy nghĩ. Có lẽ, việc tìm kiếm một "đồng minh" lớn mạnh ngay lúc này là chưa thực tế. Điều quan trọng nhất vẫn là phải tự mình mạnh lên, cả về tu vi lẫn những "vũ khí" mà cậu có thể tạo ra.
Cậu quyết định sẽ tập trung vào việc nâng cấp những chiếc nỏ mini của mình. Ba chiếc nỏ hiện tại tuy có uy lực, nhưng vẫn còn nhiều điểm có thể cải tiến. Cậu muốn tạo ra một phiên bản mạnh mẽ hơn, có khả năng bắn xa hơn, chính xác hơn, và thậm chí là có thể bắn ra nhiều loại mũi tên đặc biệt.
Cậu lại tìm đến Triệu Thông. Sau chuyến đi Thung lũng Tích Lôi, thái độ của Triệu Thông đối với cậu đã "dễ thở" hơn rất nhiều. Dù vẫn còn chút gì đó "khó ở", nhưng ít nhất gã cũng không còn gây sự vô cớ nữa, và thỉnh thoảng vẫn "giúp đỡ" Trần An một vài loại vật liệu mà cậu cần, dĩ nhiên là không phải miễn phí.
Lần này, Trần An đưa cho Triệu Thông một danh sách chi tiết hơn: "Hắc Thiết Tinh" (một loại kim loại đen, cứng nhưng nhẹ, thích hợp làm thân nỏ), "Phong Nhãn Mộc" (một loại gỗ linh mộc có vân giống mắt gió, rất dẻo dai, dùng làm cánh nỏ), vài sợi "Kim Tàm Ti" (tơ của một loại tằm vàng, cực kỳ bền chắc, dùng làm dây cung), và một ít "Phá Giáp Thạch Phấn" (bột đá có khả năng tăng tính xuyên phá khi trộn với kim loại).
Triệu Thông nhìn danh sách, nhíu mày: "Ngươi lại định làm cái gì nữa đây? Mấy thứ này không rẻ đâu nhé. Nhất là Kim Tàm Ti và Phá Giáp Thạch Phấn, đều là hàng hiếm đó."
"Triệu sư huynh cứ yên tâm, tại hạ sẽ không để sư huynh chịu thiệt đâu." Trần An lấy ra vài viên Lôi Tích Thạch hạ phẩm mà cậu đã thu thập được. "Chỗ này coi như là tiền đặt cọc. Nếu sư huynh giúp tại hạ tìm được đủ vật liệu, tại hạ sẽ có thêm hậu tạ xứng đáng." Cậu biết, đối với một kẻ thực dụng như Triệu Thông, lợi ích luôn là thứ hấp dẫn nhất.
Quả nhiên, nhìn thấy Lôi Tích Thạch, mắt Triệu Thông sáng lên. Dù là hạ phẩm, nhưng loại đá này cũng có giá trị không nhỏ, có thể dùng để luyện chế một số loại pháp khí hoặc trận pháp hệ lôi.
"Được! Nể tình ngươi cũng biết điều." Triệu Thông gật đầu. "Trong vòng ba ngày, ta sẽ cố gắng tìm đủ cho ngươi. Nhưng nhớ kỹ lời hứa đó."
Có được sự đảm bảo của Triệu Thông, Trần An yên tâm hơn rất nhiều. Cậu quay trở về "xưởng chế tạo", bắt đầu phác thảo thiết kế chi tiết cho phiên bản "Nỏ Mini Cải Tiến 2.0" trên điện thoại.
Lần này, cậu không chỉ cải tiến về vật liệu mà còn thay đổi cả về cơ cấu. Cậu dự định sẽ áp dụng một hệ thống "ròng rọc trợ lực" siêu nhỏ (dựa trên nguyên lý của cung phức hợp hiện đại) để tăng lực bắn mà không cần phải dùng quá nhiều sức để lên dây. Đồng thời, cậu cũng sẽ thiết kế một "ống ngắm" đơn giản nhưng hiệu quả, có thể gắn thêm một "đèn chiếu điểm" siêu nhỏ (dùng Tinh Thể Cảm Quang và một mảnh Lôi Tích Thạch vụn làm nguồn) để tăng độ chính xác khi bắn trong điều kiện thiếu sáng.
Về phần mũi tên, cậu dự định sẽ chế tạo ba loại chính: mũi tên xuyên giáp (đầu mũi tên có trộn Phá Giáp Thạch Phấn), mũi tên tẩm độc (dùng các loại độc dược cấp thấp nhưng có hiệu quả nhanh mà cậu học được từ Dược viên), và mũi tên "điện giật" (đầu mũi tên có gắn một mảnh Lôi Tích Thạch nhỏ, có khả năng gây choáng váng tạm thời khi trúng mục tiêu - ý tưởng này hơi mạo hiểm nhưng cậu rất muốn thử).
"Nếu thành công," Trần An thầm nghĩ, "những chiếc nỏ này sẽ không chỉ là vũ khí tự vệ nữa, mà còn có thể trở thành một 'sát chiêu' bất ngờ trong những tình huống nguy hiểm."
Trong lúc Trần An đang say sưa với kế hoạch nâng cấp "vũ khí" của mình, thì ở một nơi khác, trong một động phủ ẩm thấp và tối tăm nằm sâu trong lòng đất dưới chân núi Thanh Vân, một bóng người đang ngồi xếp bằng giữa một trận pháp kỳ lạ được vẽ bằng máu tươi. Không khí xung quanh đặc quánh mùi tử khí và oán niệm.
Đó chính là Lý Minh Triết! Nhưng hắn ta lúc này trông hoàn toàn khác xưa. Gương mặt vốn đã tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch như xác chết, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ điên cuồng và tà ác. Linh lực hỏa hệ mạnh mẽ trước kia của hắn ta giờ đây đã bị thay thế bởi một luồng hắc khí âm hàn, cuồn cuộn như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ.
"An Bình... Vương Hạo... Thanh Phong... Hỏa Vân... Tất cả các ngươi! Hãy đợi đấy! Ngày ta tu thành 'Huyết Ma Chuyển Sinh Công' này, cũng là ngày các ngươi phải trả giá cho sự sỉ nhục mà ta đã phải chịu!"
Một tiếng cười man rợ, ghê người vang vọng trong động phủ, báo hiệu một cơn bão máu tanh sắp sửa ập xuống Thanh Vân Môn. Xem ra, sự mất tích của Lý Minh Triết không hề đơn giản như mọi người vẫn tưởng. Hắn ta đã lựa chọn một con đường tà đạo để tìm kiếm sức mạnh trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro