Chương 55: Cứu Tinh Tái Sinh, Kế Phá Phong Bế
Biểu tượng quả táo cắn dở quen thuộc trên màn hình điện thoại, dù chỉ là một hình ảnh đơn giản, nhưng đối với Trần An vào lúc này, nó còn rực rỡ và quý giá hơn bất kỳ loại thần binh lợi khí nào. Hy vọng, tưởng chừng như đã tắt ngấm, lại một lần nữa được nhen nhóm lên trong đôi mắt mệt mỏi của cậu.
"Được rồi! Khởi động lại được rồi!" Trần An khẽ reo lên, cố gắng không để giọng nói của mình quá lớn làm kinh động đến Lý Minh Triết bên ngoài.
Tiểu Thảo, vốn đang dựa vào vai cậu thiêm thiếp vì kiệt sức và mất máu, cũng giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng cậu. Cô ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đang từ từ khởi động trong tay Trần An, không hiểu đó là vật gì mà lại khiến cậu vui mừng đến vậy.
Quá trình khởi động có vẻ chậm hơn bình thường một chút, có lẽ do cú "xung kích năng lượng" trước đó đã gây ra một vài ảnh hưởng nhỏ đến hệ thống. Nhưng cuối cùng, màn hình chính quen thuộc cũng hiện ra. Biểu tượng pin hiển thị một con số đỏ chót: 3%.
Ba phần trăm! Chỉ đủ để thực hiện một vài thao tác cơ bản, hoặc kích hoạt một chức năng không quá tốn kém. Nhưng đối với Trần An, như vậy cũng đã là quá đủ.
"An Bình sư huynh... cái đó... là gì vậy?" Tiểu Thảo yếu ớt hỏi, ánh mắt tò mò nhìn vào màn hình điện thoại.
"Đây là... một 'pháp khí đặc biệt' của tại hạ, Tiểu Thảo sư muội." Trần An đáp nhanh, không có thời gian để giải thích nhiều. "Nó có thể giúp chúng ta thoát ra khỏi đây."
Cậu không vội vàng mở "app tu luyện" hay bất kỳ ứng dụng phức tạp nào khác. Việc đầu tiên cậu làm là kiểm tra lại "bộ sạc Lôi Tích Thạch". May mắn là nó vẫn còn hoạt động, dù dòng điện sạc rất yếu. Cậu cẩn thận đặt thêm một viên Lôi Tích Thạch nữa vào, hy vọng có thể "câu giờ" thêm chút nào hay chút đó.
Tiếp theo, cậu mở ứng dụng ghi chú, nơi cậu đã lưu trữ vô số bản vẽ thiết kế, sơ đồ nguyên lý và cả những ý tưởng "điên rồ" của mình. Cậu cần một giải pháp nhanh chóng và hiệu quả để phá vỡ sự phong tỏa của Lý Minh Triết từ bên ngoài, hoặc ít nhất là tạo ra một lối thoát khác.
"Lý Minh Triết đang dùng ma khí và sức mạnh để chặn cửa khe." Trần An lẩm bẩm. "Nếu chúng ta cố gắng phá đá từ bên trong, e rằng sẽ rất tốn sức và gây ra tiếng động lớn, khiến hắn ta càng thêm cảnh giác."
Ánh mắt cậu lướt nhanh qua các ghi chú. "Nguyên lý cộng hưởng âm thanh... Sóng xung kích định hướng... Chất nổ có kiểm soát..."
Rồi cậu dừng lại ở một bản phác thảo về một "thiết bị phá đá bằng sóng âm hội tụ" mà cậu từng nghĩ ra cho vui khi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng. Nguyên lý của nó là tạo ra những sóng âm ở tần số cực cao, hội tụ vào một điểm, gây ra sự rung động mạnh làm phá vỡ cấu trúc vật liệu. Dĩ nhiên, để tạo ra một thiết bị như vậy ở thế giới này là điều không thể.
Nhưng... nếu chỉ cần một vụ nổ nhỏ, có định hướng, đủ để làm suy yếu một phần vách đá ở một vị trí khác thì sao?
Cậu nhớ lại "quả bom khói" có trộn Lôi Tạc Phấn mà cậu đã dùng để phá hủy một phần cây cột đá trong Tà Linh Thực Hồn Trận. Lôi Tạc Phấn!
"Đúng rồi!" Trần An như bừng tỉnh. "Mình vẫn còn một ít Lôi Tạc Phấn!"
Cậu đã chuẩn bị một lượng nhỏ bột này để dự phòng, giấu kỹ trong một chiếc túi da nhỏ.
"Tiểu Thảo sư muội," Trần An quay sang, "muội có thể giúp tại hạ tìm một vài khe nứt hoặc điểm yếu trên vách đá ở phía đối diện với cửa hang được không? Càng sâu và càng hẹp càng tốt."
Tiểu Thảo tuy không hiểu Trần An định làm gì, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, dùng chút thần thức còn sót lại để dò xét vách đá xung quanh. Khe núi này tuy hẹp nhưng cũng khá dài, và không phải chỗ nào cũng là đá tảng nguyên khối.
Một lúc sau, cô chỉ vào một vị trí ở bức tường đá phía sau lưng họ, nơi có một vài tảng đá lớn xếp chồng lên nhau, tạo thành những khe hở nhỏ. "An Bình sư huynh, ở đây... hình như có vẻ không được chắc chắn lắm."
Trần An lại gần xem xét. Đúng như Tiểu Thảo nói, đây là một điểm yếu tiềm năng. Nếu có thể tạo ra một vụ nổ nhỏ, có định hướng ở đây, rất có thể sẽ làm sập một phần vách đá, tạo ra một lối thoát mới.
Cậu cẩn thận lấy ra túi Lôi Tạc Phấn, cùng với một vài sợi dây cháy chậm tự chế (làm từ bấc đèn dầu tẩm một loại nhựa cây dễ cháy). Cậu cũng lấy thêm vài mảnh Lôi Tích Thạch vụn, nghiền nhỏ ra.
"Triệu sư huynh trước đó có nói, Lôi Tích Thạch khi bị kích thích mạnh cũng có thể gây ra một vụ nổ nhỏ." Trần An thầm nghĩ. "Nếu mình trộn Lôi Tạc Phấn với bột Lôi Tích Thạch, có lẽ uy lực sẽ tăng lên đáng kể."
Dưới ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại (cậu phải dùng nó như một chiếc đèn pin mini), Trần An bắt đầu tỉ mỉ nhồi hỗn hợp bột nổ vào những khe nứt trên vách đá, rồi cẩn thận cài dây cháy chậm vào. Cậu làm tất cả mọi việc một cách nhanh chóng và chính xác, như một chuyên gia chất nổ thực thụ.
Tiểu Thảo đứng bên cạnh quan sát, không khỏi có chút kinh ngạc và lo lắng. Cô không biết Trần An định làm gì với những thứ bột kỳ lạ đó, nhưng cô tin tưởng vào cậu.
Sau khi đã cài đặt xong ba "quả mìn tự chế" nhỏ ở những vị trí then chốt, Trần An mới kéo Tiểu Thảo lùi lại một khoảng cách an toàn, nấp sau một tảng đá lớn.
"Tiểu Thảo sư muội, bịt tai lại!" Trần An nói gấp. "Sẽ có tiếng nổ lớn đó!"
Rồi cậu lấy ra một viên đá lửa, run run đánh lửa vào đầu sợi dây cháy chậm dài nhất.
"Xẹt... xẹt... xẹt..." Ngọn lửa nhỏ từ từ bén vào sợi dây, cháy lan vào bên trong khe đá.
Bên ngoài, Lý Minh Triết vẫn đang tiếp tục dùng ma khí tấn công vào cửa hang, thỉnh thoảng lại buông lời chửi rủa, khiêu khích. Hắn ta không hề hay biết rằng, bên trong, một kế hoạch đào thoát táo bạo đang được thực hiện.
Năm giây... Mười giây... Mười lăm giây...
Tim Trần An đập như muốn vỡ tung. Liệu kế hoạch này có thành công không?
"BÙM! RẦM! RẦM!"
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên từ phía cuối khe núi, không quá lớn như sấm sét, nhưng đủ để khiến cả khe núi rung chuyển dữ dội. Đá vụn bay tung tóe, bụi mù mịt.
Ngay sau đó, một mảng lớn của vách đá phía sau lưng họ đổ sập xuống, để lộ ra một khoảng không gian tối om và một luồng gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào!
"Thành... thành công rồi!" Trần An hét lên, giọng đầy vui sướng và nhẹ nhõm. "Có lối thoát rồi, Tiểu Thảo sư muội!"
Bên ngoài, Lý Minh Triết cũng giật mình vì tiếng nổ bất ngờ từ phía trong khe núi. Hắn ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần An không bỏ lỡ cơ hội. "Đi mau!" Cậu kéo tay Tiểu Thảo, lao nhanh về phía lối thoát vừa được tạo ra.
Ánh sáng từ thế giới bên ngoài hiện ra trước mắt họ. Đó là một sườn núi dốc, phía dưới là một khu rừng rậm rạp khác. Họ đã thoát ra khỏi sự phong tỏa của Lý Minh Triết!
Nhưng khi họ vừa mới chạy được vài bước, thì từ phía cửa khe núi bị bịt kín, một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa vang lên:
"LŨ CHUỘT NHẮT CÁC NGƯƠI! ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT!!!"
Một luồng hắc khí cực kỳ mạnh mẽ phá tan những tảng đá chặn cửa, Lý Minh Triết với đôi mắt đỏ ngầu như máu, lao ra như một con ác quỷ thực sự, đuổi theo sát gót họ. Hắn ta đã bị chọc giận đến cực điểm.
Cuộc đào thoát vẫn chưa kết thúc. Và lần này, họ phải đối mặt với một Lý Minh Triết còn nguy hiểm và điên cuồng hơn trước rất nhiều. Liệu chiếc điện thoại với 3% pin còn lại, có thể giúp Trần An tạo ra thêm kỳ tích nào nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro