Chương 57: Hang Động Kỳ Bí, Linh Nhãn Dò Đường

Sau cú rơi và va đập mạnh, Trần An và Lâm Tiểu Thảo đều cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng may mắn là không có vết thương nào quá nghiêm trọng. Ánh sáng yếu ớt từ một khe nứt trên vách hang chiếu xuống, đủ để họ nhìn thấy tình trạng của nhau và một phần không gian chật hẹp, ẩm thấp của cái hang động mà họ vô tình rơi vào.

"Tiểu Thảo sư muội, muội có sao không?" Trần An cố gắng gượng dậy, xoa nhẹ vào đầu vẫn còn hơi ong ong.

"Muội... muội không sao." Tiểu Thảo đáp, giọng vẫn còn chút run rẩy, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. "Chúng ta... đã thoát khỏi Lý Minh Triết rồi sao, An Bình sư huynh?"

"Tạm thời là vậy." Trần An nhìn lên phía cửa hang vừa bị bịt kín bởi đất đá do vụ nổ cậu tạo ra. "Nhưng không chắc hắn ta có bỏ cuộc hay không. Chúng ta cần phải tìm một lối thoát khác càng sớm càng tốt."

Cậu lấy chiếc điện thoại ra. Màn hình vẫn tối đen. Cú "xung kích năng lượng" trước đó rõ ràng đã làm nó cạn kiệt hoàn toàn và rơi vào trạng thái "ngủ sâu". "Bộ sạc Lôi Tích Thạch" cũng đã bị hư hỏng một phần trong lúc va chạm. Xem ra, "người bạn đồng hành" này tạm thời không thể giúp gì được nữa rồi. Đây là một tổn thất rất lớn.

"Không có điện thoại, mình phải dựa vào chính bản thân thôi." Trần An thầm nhủ, cố gắng không để sự thất vọng ảnh hưởng đến tinh thần. Cậu vẫn còn kiến thức trong đầu, và tu vi Luyện Khí tầng năm cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

"Nơi này là đâu vậy, sư huynh?" Tiểu Thảo nhìn quanh, vẻ mặt có chút lo lắng. Không khí trong hang động rất ẩm ướt, có mùi đất đá và một thứ mùi gì đó tanh nồng khó tả. Tiếng gầm gừ trầm thấp mà họ nghe thấy lúc trước dường như phát ra từ sâu bên trong hang.

Trần An cũng đang cố gắng quan sát. Hang động này có vẻ khá sâu, với nhiều ngóc ngách tối tăm. Cậu nhớ lại mảnh bản đồ Cổ Ma Tộc Ngữ, ký hiệu bí ẩn đó đúng là nằm ở vị trí này. Liệu đây có phải là một di tích cổ xưa nào đó không?

"Chúng ta nên cẩn thận một chút." Trần An nói. "Cái tiếng gầm gừ đó không hề đơn giản. Có thể có yêu thú mạnh đang ở sâu bên trong."

Cậu nhớ lại những thuật pháp cơ bản mà mình đã tự mày mò học được từ "Thanh Vân Luyện Khí Quyết - Cải Tiến" và một vài ghi chép ở Tàng Kinh Các. Dù chưa thực sự thuần thục, nhưng trong tình huống này, có lẽ cũng phải mang ra dùng.

"Tiểu Thảo sư muội, muội có biết thuật pháp nào có thể giúp chúng ta nhìn rõ hơn trong bóng tối không?" Trần An hỏi.

Tiểu Thảo gật đầu: "Muội có biết một chút về 'Minh Mục Thuật'. Tuy không thể nhìn xuyên bóng đêm hoàn toàn, nhưng cũng có thể giúp tăng cường thị lực tạm thời."

"Tốt lắm! Vậy muội hãy thử xem. Còn tại hạ sẽ thử dùng một loại 'Linh Nhãn Thuật' đơn giản để dò xét phía trước." Trần An nói. "Linh Nhãn Thuật" là một biến thể sơ cấp của Thiên Nhãn Thông, giúp người dùng cảm nhận được những dao động linh khí yếu ớt hoặc những vật thể ẩn chứa năng lượng trong một phạm vi nhất định. Cậu đã học được cách vận hành cơ bản của nó qua "app tu luyện" trước khi điện thoại "ngủ đông".

Hai người cùng nhau vận công. Tiểu Thảo khẽ nhắm mắt, rồi khi mở ra, đôi mắt cô dường như có thêm một tầng ánh sáng mờ nhạt. Trần An thì tập trung thần thức, cố gắng cảm nhận những luồng khí tức phía trước.

"Phía trước... có một lối đi khá hẹp, uốn lượn vào sâu bên trong." Trần An nói sau một hồi dò xét. "Tại hạ cảm nhận được có một luồng linh khí yếu ớt, nhưng lại mang theo một chút... tử khí và yêu khí rất nặng. Hình như có rất nhiều xương cốt ở đó."

Tiểu Thảo cũng gật đầu: "Muội cũng nhìn thấy lờ mờ một vài hình thù giống như xương động vật chất đống. Và hình như... có một vài vật gì đó đang phát sáng yếu ớt ở cuối đường hầm."

Phát sáng yếu ớt? Chẳng lẽ là Lôi Tích Thạch hoặc một loại khoáng thạch quý hiếm nào đó? Tim Trần An khẽ đập nhanh hơn. Dù nguy hiểm, nhưng nếu có cơ duyên, cậu cũng không muốn bỏ qua.

"Chúng ta có nên vào xem thử không, sư huynh?" Tiểu Thảo hỏi, giọng có chút do dự.

Trần An suy nghĩ một lúc. Bên ngoài thì Lý Minh Triết vẫn có thể đang rình rập. Bên trong thì không rõ nguy hiểm thế nào. Nhưng nếu cứ ở yên một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức hoặc bị phát hiện.

"Phải vào thôi, Tiểu Thảo sư muội." Trần An quyết định. "Nhưng chúng ta phải hết sức cẩn thận. Nếu có gì không ổn, lập tức rút lui."

Hai người cẩn thận tiến vào sâu bên trong hang động. Lối đi ngày càng trở nên chật hẹp và tối tăm hơn. Trần An đi trước, tay cầm một thanh gỗ nhặt được gần đó để dò đường, tay kia vẫn nắm chặt chiếc nỏ mini đã lên sẵn tên. Tiểu Thảo theo sát phía sau, liên tục vận dụng "Minh Mục Thuật" để quan sát.

Đúng như Trần An cảm nhận, càng vào sâu, mùi tử khí và yêu khí càng trở nên nồng nặc. Hai bên vách hang bắt đầu xuất hiện những bộ xương động vật đủ loại kích cỡ, có những bộ xương còn rất lớn, trông giống như của những con yêu thú mạnh mẽ đã chết từ rất lâu.

"Nơi này... giống như một cái huyệt mộ của yêu thú vậy." Tiểu Thảo khẽ rùng mình.

Bất chợt, từ một ngách tối bên cạnh, một tiếng "XÌ... XÌ..." lạnh lẽo vang lên. Một con rắn đá màu xám tro, to bằng bắp tay người lớn, đôi mắt đỏ ngầu, bất ngờ lao ra, phóng thẳng về phía Tiểu Thảo!

"Cẩn thận!" Trần An hét lên, theo phản xạ đẩy mạnh Tiểu Thảo sang một bên, đồng thời giương nỏ bắn ra một mũi tên.

"PHẬP!"

Mũi tên cắm thẳng vào đầu con rắn đá, khiến nó khựng lại giữa không trung rồi rơi bịch xuống đất, giãy giụa một cách tuyệt vọng.

"Đó là... Thạch Xà!" Tiểu Thảo kinh hãi kêu lên. "Loài này tuy không có độc mạnh, nhưng da của nó rất cứng, lại hay ẩn mình trong đá, rất khó phát hiện!"

Trần An cũng nhận ra, đây là một loại yêu thú Luyện Khí kỳ tầng bốn, không quá mạnh nhưng lại rất nguy hiểm vì khả năng ngụy trang của nó.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa dừng lại ở đó. Từ những hốc đá xung quanh, liên tiếp có thêm ba, bốn con Thạch Xà khác lao ra, bao vây lấy hai người.

"Nhiều quá!" Trần An nhíu mày. "Tiểu Thảo sư muội, muội dùng thuật pháp hỗ trợ, ta sẽ cố gắng tấn công chúng!"

Cậu nhớ lại những thuật pháp cơ bản mà mình đã học. "Hỏa Cầu Thuật!"

Trần An cố gắng ngưng tụ chút linh lực còn lại, một quả cầu lửa nhỏ bằng nắm tay từ từ hình thành trên lòng bàn tay cậu, rồi được cậu ném mạnh về phía một con Thạch Xà đang lao tới.

"BÙM!"

Quả cầu lửa nổ tung khi chạm vào con rắn, tạo ra một luồng hơi nóng và làm con rắn bị đẩy lùi lại vài bước, nhưng lớp da đá của nó dường như không bị tổn thương nhiều.

"Chết tiệt! Hỏa Cầu Thuật sơ cấp của mình còn yếu quá!" Trần An thầm nghĩ.

Đúng lúc đó, Tiểu Thảo cũng đã ra tay. Cô không dùng nỏ nữa, mà hai tay nhanh chóng kết một cái ấn pháp kỳ lạ, rồi khẽ quát khẽ một tiếng: "Mộc Độn - Dây Leo Triền Nhiễu!"

Từ dưới mặt đất ẩm ướt, vô số những sợi dây leo xanh biếc bất ngờ trồi lên, nhanh như chớp quấn chặt lấy mấy con Thạch Xà, khiến chúng không thể di chuyển.

Trần An không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ Tiểu Thảo lại biết cả thuật pháp hệ Mộc, lại còn thi triển một cách khá thành thạo.

"Nhanh lên, sư huynh! Tấn công vào mắt của chúng!" Tiểu Thảo hét lớn, có vẻ như việc thi triển thuật pháp này cũng tiêu tốn không ít linh lực của cô.

Trần An không bỏ lỡ cơ hội. Cậu nhanh chóng lắp tên vào nỏ, nhắm thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của những con Thạch Xà đang bị trói chặt, rồi liên tiếp bóp cò.

"PHẬP! PHẬP! PHẬP!"

Những mũi tên chính xác ghim vào mắt lũ yêu thú, khiến chúng rú lên đau đớn rồi từ từ ngã gục.

Sau một hồi chật vật, cuối cùng họ cũng tiêu diệt được hết bầy Thạch Xà. Cả Trần An và Tiểu Thảo đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

"Không ngờ... trong cái hang này lại có nhiều Thạch Xà đến vậy." Trần An nói, nhìn những xác rắn nằm la liệt trên đất.

"Có lẽ chúng ta đã đi vào lãnh địa của chúng rồi." Tiểu Thảo đáp, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi. "Chúng ta có nên quay lại không, sư huynh?"

Trần An nhìn về phía cuối đường hầm, nơi vẫn còn le lói những ánh sáng yếu ớt. Lòng tò mò và khát khao tìm kiếm cơ duyên lại trỗi dậy. Hơn nữa, cậu cũng không chắc bên ngoài có an toàn hơn không, Lý Minh Triết vẫn có thể đang rình rập.

"Chúng ta đã vào đến đây rồi, không thể tay không trở về được." Trần An nói, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. "Hãy cẩn thận hơn một chút nữa. Biết đâu phía trước lại có điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi chúng ta."

Cậu lại một lần nữa vận dụng "Linh Nhãn Thuật" để dò xét. Lần này, ngoài những bộ xương và tử khí, cậu còn cảm nhận được một luồng linh khí tinh thuần hơn, ấm áp hơn, đang phát ra từ phía có ánh sáng.

"Phía trước... hình như có một không gian rộng hơn, và có... có linh khí của thảo dược!" Trần An mừng rỡ nói.

Linh khí của thảo dược? Chẳng lẽ trong cái hang động đầy yêu thú và tử khí này lại có một nơi trồng linh dược quý hiếm nào đó sao?

Một tia hy vọng mới lại lóe lên. Cả hai người, dù đã mệt mỏi, nhưng lại có thêm động lực để tiếp tục tiến về phía trước, khám phá những bí ẩn còn ẩn giấu sâu trong lòng hang động kỳ bí này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro