Chương 58: Thạch Thất Kỳ Hoa, App Lại Báo Động

Cảm nhận được luồng linh khí thảo dược tinh thuần phát ra từ phía cuối đường hầm, Trần An và Lâm Tiểu Thảo như được tiếp thêm sức mạnh. Dù vừa trải qua một trận chiến căng thẳng với bầy Thạch Xà và linh lực đã tiêu hao không ít, nhưng hy vọng tìm thấy cơ duyên đã xua tan đi phần nào sự mệt mỏi.

Họ cẩn thận bước qua những xác rắn đá nằm la liệt, tiếp tục tiến sâu hơn vào lòng hang. Lối đi vẫn còn khá hẹp và tối, nhưng không khí đã bớt đi mùi tử khí nồng nặc, thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu của các loại hoa cỏ.

Sau khi đi thêm được khoảng một nén hương nữa, lối đi đột nhiên mở rộng ra. Trước mắt họ là một không gian khá lớn, giống như một cái thạch thất tự nhiên, được chiếu sáng bởi những viên đá phát quang màu lam nhạt gắn trên vách hang, tạo nên một khung cảnh mờ ảo và huyền bí.

Nhưng điều khiến Trần An và Tiểu Thảo kinh ngạc hơn cả, đó là ở giữa thạch thất, có một hồ nước nhỏ trong vắt, và xung quanh hồ nước đó, mọc lên vô số những loại kỳ hoa dị thảo mà họ chưa từng thấy bao giờ. Có những bông hoa lớn như cái bát, cánh hoa đủ màu sắc rực rỡ, tỏa ra những luồng linh khí tinh khiết. Có những loại cỏ lạ hình thù kỳ dị, lá cây óng ánh như ngọc, phảng phất mùi hương thanh khiết.

"Trời ơi... đây... đây là một 'Dược Thạch Viên' tự nhiên sao?" Tiểu Thảo không kìm được kêu lên khe khẽ, đôi mắt to tròn mở lớn, đầy vẻ kinh ngạc và vui sướng. Là một đệ tử của Dược viên, cô chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều loại linh dược quý hiếm và có niên đại lâu năm đến vậy.

Trần An cũng không khỏi sững sờ. Cậu có thể cảm nhận được nồng độ linh khí ở đây cao hơn hẳn so với bên ngoài, đặc biệt là linh khí hệ Mộc và Thủy. Đây đúng là một nơi lý tưởng để các loại linh dược sinh trưởng.

"Xem ra, cú nhảy liều lĩnh của chúng ta cũng không hoàn toàn là xui xẻo." Trần An mỉm cười. "Tiểu Thảo sư muội, với kiến thức của muội, có nhận ra được đây là những loại linh dược gì không?"

Tiểu Thảo vội vàng chạy đến gần hồ nước, cẩn thận xem xét từng loại cây cỏ. Cô thỉnh thoảng lại reo lên khe khẽ khi nhận ra một loại dược liệu quý hiếm nào đó mà cô chỉ từng thấy trong sách cổ.

"An Bình sư huynh, đây... đây là 'Thất Diệp Nhất Chi Hoa', có tác dụng thanh nhiệt giải độc cực mạnh! Còn kia là 'Huyền Băng Thảo', dùng để luyện chế các loại đan dược trị hỏa độc! Ôi, cả 'Ngọc Long Tiên' nữa, nghe nói có thể giúp tăng cường thần thức!"

Tiểu Thảo say sưa giới thiệu, quên cả mệt mỏi. Trần An cũng đi theo, lắng nghe và thỉnh thoảng lại kín đáo dùng chiếc điện thoại (may mắn là "bộ sạc Lôi Tích Thạch" vẫn đang cung cấp một chút năng lượng yếu ớt, đủ để duy trì hoạt động cơ bản) chụp nhanh lại hình ảnh của những loại linh dược mà cậu thấy đặc biệt.

"App tu luyện", dù đang ở chế độ tiết kiệm năng lượng, cũng cố gắng đưa ra những phân tích sơ bộ:

Thất Diệp Nhất Chi Hoa (Phân loại: Paris Polyphylla Variantia): Niên đại ước tính: 80-100 năm. Linh khí hệ Mộc-Thủy. Dược tính mạnh, có độc tính nhẹ nếu dùng sai cách.

Huyền Băng Thảo (Phân loại: Chionographis Sacra Herba): Niên đại ước tính: 50-70 năm. Linh khí hệ Thủy-Hàn. Tính hàn cực mạnh, cần bào chế cẩn thận.

Ngọc Long Tiên (Phân loại: Dracaena Cambodiana Fragrans - Dựa trên hình dáng và mô tả "tiên" - một loại cây cảnh có giá trị ở Trái Đất, nhưng ở đây có lẽ đã biến dị và mang linh khí): Niên đại không xác định. Linh khí ôn hòa, có tác dụng dưỡng thần, ích trí.

Những thông tin này càng khiến Trần An thêm phần hứng khởi. Đây đúng là một kho báu tự nhiên! Nếu có thể thu hái được một ít, không chỉ giúp cậu có thêm tài liệu để nghiên cứu, mà còn có thể dùng để luyện chế đan dược hoặc đổi lấy những vật phẩm cần thiết khác.

"Tiểu Thảo sư muội, chúng ta có thể hái một ít được không?" Trần An hỏi.

Tiểu Thảo gật đầu: "Được chứ sư huynh! Nhưng chúng ta phải cẩn thận, không được lấy quá nhiều, cũng không được làm tổn hại đến gốc rễ của chúng. Đây là những linh dược quý hiếm, cần được bảo tồn." Cô lấy ra một con dao nhỏ bằng ngọc và một vài chiếc túi vải chuyên dùng để đựng dược liệu từ trong chiếc giỏ tre của mình.

Hai người bắt đầu cẩn thận thu hái. Tiểu Thảo với kinh nghiệm của mình, lựa chọn những cây đã đến độ thu hoạch, chỉ lấy những phần cần thiết như hoa, lá hoặc rễ, và luôn chừa lại một phần để cây có thể tiếp tục sinh trưởng. Trần An thì phụ giúp cô, đồng thời cũng tranh thủ "học lỏm" thêm về cách nhận biết và xử lý các loại linh dược.

Trong lúc đang vui vẻ thu hái, thì bất chợt, chiếc điện thoại trong túi áo Trần An lại rung lên từng đợt mạnh hơn, kèm theo những tiếng "bíp bíp" cảnh báo liên tục, chói tai hơn hẳn những lần trước.

Màn hình điện thoại tự động sáng lên, không phải là giao diện "app tu luyện" thông thường, mà là một màn hình đỏ rực với dòng chữ cảnh báo cực lớn:

"CẢNH BÁO NGUY HIỂM CẤP ĐỘ CAO NHẤT! PHÁT HIỆN NGUỒN NĂNG LƯỢNG SINH HỌC CỰC MẠNH ĐANG TIẾN LẠI GẦN! ĐẶC TÍNH: YÊU KHÍ CỔ XƯA, CÓ KHẢ NĂNG KHỐNG CHẾ TÂM THẦN! ƯỚC TÍNH TU VI: VƯỢT XA TRÚC CƠ KỲ! KHUYẾN CÁO: LẬP TỨC RỜI KHỎI! LẬP TỨC RỜI KHỎI!"

Tim Trần An như ngừng đập. Yêu khí cổ xưa? Vượt xa Trúc Cơ kỳ? Khống chế tâm thần?

"Tiểu Thảo sư muội! Cẩn thận! Có thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến!" Trần An hét lớn, vội vàng kéo tay Tiểu Thảo đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Ngay khi cậu vừa dứt lời, thì từ sâu bên trong hồ nước nhỏ giữa thạch thất, mặt nước vốn đang tĩnh lặng bỗng dưng nổi sóng dữ dội. Một luồng yêu khí đen ngòm, đặc quánh như mực, từ dưới đáy hồ từ từ trồi lên, mang theo một áp lực kinh hoàng khiến cả không gian như muốn ngưng đọng lại.

Trần An và Tiểu Thảo cảm thấy như có một ngọn núi vô hình đè nặng lên người, hô hấp trở nên khó khăn, thần thức cũng bị một lực lượng nào đó áp chế, không thể vận chuyển linh hoạt được nữa.

Trong làn yêu khí đen đó, một đôi mắt đỏ rực như hai hòn than hồng từ từ hiện ra, nhìn chằm chằm vào hai người họ, mang theo một vẻ tham lam và tà ác đến rợn người.

"Hì hì hì... không ngờ hôm nay lại có hai con mồi béo bở tự dâng đến miệng..." Một giọng nói a dua, a dua, khó nghe, không phân biệt được là nam hay nữ, vang vọng khắp thạch thất, như muốn xuyên thẳng vào tâm trí của Trần An và Tiểu Thảo. "Linh hồn của các ngươi... sẽ là món tráng miệng tuyệt vời cho ta sau giấc ngủ dài này..."

Một con yêu thú thượng cổ? Hay là một loại tà linh nào đó đã bị phong ấn ở đây từ rất lâu đời, nay lại thức tỉnh?

Trần An cảm thấy một sự tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy mình. Đối mặt với Lý Minh Triết đã là một thử thách sinh tử, nhưng so với thứ không rõ lai lịch nhưng lại mang theo uy áp kinh hoàng này, Lý Minh Triết chỉ như một đứa trẻ con.

Liệu họ có thể thoát khỏi nanh vuốt của con quái vật này không? Chiếc điện thoại chỉ còn vài phần trăm pin, liệu có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa? Hay đây thực sự là dấu chấm hết cho hành trình của "Bách Luyện Chân Nhân"?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro