Chương 61: Sau Cơn Nguy Biến, Nghi Vấn Chồng Chất
Không khí trong thạch thất vẫn còn phảng phất mùi yêu khí tanh nồng xen lẫn với khí tức ma đạo cổ xưa từ mảnh bản đồ vừa rơi xuống đất. Ánh sáng đỏ rực từ những ký tự Cổ Ma Tộc Ngữ đã tắt ngấm, trả lại cho mảnh da thú vẻ ngoài cũ kỹ, bình thường. Yêu Linh Thượng Cổ đáng sợ kia cũng đã biến mất vào trong lòng hồ nước sâu thẳm, để lại một sự tĩnh lặng đến rợn người.
Trần An thở phào một hơi dài, cảm giác như vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Cậu vội vàng chạy đến nhặt lại mảnh bản đồ, cẩn thận phủi bụi rồi cất kỹ vào trong người. Món "bảo bối hộ thân" bất đắc dĩ này, xem ra còn ẩn chứa nhiều bí mật và uy lực hơn cậu tưởng.
Lâm Tiểu Thảo cũng đã dần hoàn hồn sau cơn kinh hãi, cô đỡ lấy Trần An đang hơi lảo đảo vì kiệt sức. "An Bình sư huynh, huynh... huynh không sao chứ? Cái vật vừa rồi... thật đáng sợ quá!"
"Ta không sao." Trần An lắc đầu, rồi nhìn về phía Triệu Thông, Vệ Hùng và Tử San đang từ từ đứng dậy sau khi bị Yêu Linh đánh bay. Cả ba người đều có vẻ bị thương không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu.
"Đa tạ ba vị sư huynh, sư tỷ đã ra tay tương trợ." Trần An chân thành nói. "Nếu không có mọi người kịp thời xuất hiện, e rằng tại hạ và Tiểu Thảo sư muội đã..."
Triệu Thông ho khan vài tiếng, rồi xua tay: "Không cần khách sáo. Chúng ta cũng chỉ là may mắn đến đúng lúc. Nhưng mà này, Trần sư đệ," gã nhìn Trần An với ánh mắt đầy phức tạp, không còn chút nào là sự coi thường trước kia, "cái mảnh da thú mà ngươi vừa dùng, rốt cuộc là thứ gì vậy? Sao nó lại có thể xua đuổi được con yêu quái đáng sợ kia?"
Vệ Hùng và Tử San cũng nhìn Trần An với vẻ tò mò và kinh ngạc không kém. Họ đều là những đệ tử nội môn có thực lực, đã từng trải qua không ít trận chiến, nhưng chưa bao giờ thấy một vật phẩm nào lại có khí tức ma đạo cổ xưa và uy lực đến vậy, nhất là khi nó lại nằm trong tay một đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ.
Trần An biết không thể giải thích rõ ràng được. Cậu chỉ có thể cười trừ: "Đây là một vật mà tại hạ tình cờ có được, cũng không rõ lai lịch cụ thể. Chỉ biết rằng nó có chút khả năng khắc chế yêu tà thôi ạ."
Lời giải thích này rõ ràng không thể thỏa mãn được sự tò mò của ba người kia, nhưng họ cũng biết điều không hỏi dồn. Ai cũng có bí mật của riêng mình, nhất là trong thế giới tu tiên đầy rẫy những cơ duyên và hiểm nguy này.
"Dù sao thì, con yêu quái đó tạm thời đã bị xua đuổi rồi." Vệ Hùng, người có vẻ ngoài trầm ổn nhất, lên tiếng. "Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn. Không biết nó có quay lại hay không."
"Vệ sư huynh nói phải." Tử San gật đầu, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi. "Nơi này âm khí quá nặng, lại còn có cả ma khí cổ xưa, ở lâu không tốt."
Triệu Thông cũng đồng ý: "Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi. Chuyến này coi như xui xẻo, không những không tìm được dị bảo gì mà còn suýt mất mạng." Gã liếc nhìn Trần An, rồi lại nói, "Có lẽ 'cơ duyên' lớn nhất lại thuộc về Trần sư đệ rồi."
Trần An không nói gì, chỉ lặng lẽ kiểm tra lại tình trạng của mình và Tiểu Thảo. Cả hai đều đã tiêu hao gần hết linh lực, lại thêm vài vết thương ngoài da. Chiếc điện thoại trong túi áo vẫn im lìm, pin chỉ còn 1% sau cú khởi động vừa rồi. "Bộ sạc Lôi Tích Thạch" cũng đã bị hư hỏng khá nhiều trong lúc đào thoát, không biết có còn sửa lại được không.
"Chúng ta nên tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi và hồi phục trước đã." Trần An đề nghị. "Sau đó mới tính đến chuyện quay về Thanh Vân Môn."
Cả nhóm đồng ý. Họ cẩn thận rời khỏi thạch thất kỳ bí, men theo lối ra mà Trần An đã cho nổ tung trước đó. May mắn là Yêu Linh Thượng Cổ kia dường như đã thực sự bị dọa chạy mất, không còn xuất hiện nữa.
Khi ra khỏi hang động, trời cũng đã gần sáng. Ánh bình minh yếu ớt chiếu rọi qua những tán lá cây, mang lại một chút hơi ấm và hy vọng. Họ tìm được một khe núi đá khác, tuy không kín đáo bằng cái hang vừa rồi, nhưng cũng đủ để tạm thời trú ẩn.
Sau khi thay phiên nhau canh gác và dùng chút đan dược trị thương, mọi người mới có thời gian để thực sự nhìn lại những gì đã xảy ra.
"Trần sư đệ," Vệ Hùng lên tiếng, giọng chân thành, "lần này thực sự đa tạ đệ. Nếu không có mảnh da thú kỳ lạ của đệ, e rằng cả năm người chúng ta đều đã bỏ mạng trong đó rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tử San cũng nói thêm. "Không ngờ một đệ tử ngoại môn như đệ lại có những thủ đoạn và bảo vật lợi hại đến vậy. Bọn tỷ đúng là đã nhìn lầm người rồi."
Triệu Thông thì không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trần An, ánh mắt không còn vẻ thù địch hay coi thường nữa, mà là một sự tò mò và có lẽ là cả một chút... kính nể. Gã tự hỏi, tên nhóc này rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa đây? Và tại sao Thanh Phong Trưởng Lão lại đặc biệt ưu ái hắn như vậy?
Trần An chỉ khiêm tốn đáp: "Các vị sư huynh, sư tỷ quá khen rồi. Chỉ là tại hạ may mắn có được một vài cơ duyên nhỏ thôi. Lần này thoát nạn cũng là nhờ có sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người."
Cậu biết, sau sự việc này, vị thế của cậu trong mắt Triệu Thông và có lẽ cả những đệ tử nội môn khác sẽ có sự thay đổi lớn. Nhưng đồng thời, những bí mật của cậu cũng có nguy cơ bị bại lộ cao hơn.
Lâm Tiểu Thảo nãy giờ vẫn im lặng, cô nhìn Trần An với ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng có cả sự tin tưởng. Cô khẽ nắm lấy tay Trần An, như muốn truyền thêm cho cậu chút sức mạnh.
"Vậy... chúng ta tính sao bây giờ?" Vệ Hùng hỏi. "Có nên báo cáo chuyện này lên cho các Trưởng lão không? Nhất là về con Yêu Linh Thượng Cổ kia và cả mảnh da thú của Trần sư đệ?"
Câu hỏi này khiến không khí lại trở nên có chút căng thẳng. Nếu báo cáo lên, mảnh bản đồ Cổ Ma Tộc Ngữ của Trần An chắc chắn sẽ bị thu giữ để điều tra. Mà với sự đặc biệt của nó, rất có thể sẽ mang lại cho cậu những rắc rối không lường trước được.
Nhưng nếu không báo cáo, lỡ như con Yêu Linh kia lại xuất hiện và gây họa cho Thanh Vân Môn thì sao?
Trần An nhìn Triệu Thông, rồi lại nhìn Vệ Hùng và Tử San. Cậu biết, quyết định lần này không chỉ ảnh hưởng đến một mình cậu.
"Theo tại hạ," Trần An chậm rãi nói, "việc về Yêu Linh Thượng Cổ, chúng ta nhất định phải báo cáo lại cho môn phái để có biện pháp phòng bị. Đó là trách nhiệm của mỗi đệ tử Thanh Vân. Còn về mảnh da thú này..." Cậu dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào ba người họ. "Nó là một vật gia truyền của tổ tiên tại hạ để lại, chỉ có chút khả năng khắc chế yêu tà thông thường. Lần này có thể xua đuổi được Yêu Linh kia, có lẽ cũng chỉ là do may mắn, hoặc do con yêu quái đó vừa mới thức tỉnh, thực lực chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu môn phái cần, tại hạ cũng sẵn lòng giao ra để các Trưởng lão xem xét. Tuy nhiên..."
Cậu ngập ngừng, ánh mắt ánh lên một sự kiên quyết. "...tại hạ hy vọng, sau khi xem xét, nếu nó không có gì nguy hại, môn phái có thể cho phép tại hạ được giữ lại. Dù sao thì, đó cũng là di vật duy nhất mà tổ tiên để lại cho tại hạ."
Một lời nói nửa thật nửa giả, vừa thể hiện sự trung thành với môn phái, vừa cố gắng bảo vệ bí mật của mình. Liệu ba vị đệ tử nội môn này có tin tưởng và đồng ý với đề nghị của cậu không? Và quyết định của họ, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tương lai của Trần An?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro