Chương 7: Nghi Vấn Nảy Sinh, Lời Mời Từ Dược Viên

Cơn chấn động từ vụ Hắc Phong Lang đột kích qua đi, nhưng dư âm của nó vẫn còn lơ lửng trong không khí căng thẳng của khu nhà tạp dịch. Mùi máu tanh nồng nặc hòa cùng mùi lông thú cháy khét (do một vài bó đuốc vô tình ném trúng xác sói) tạo nên một thứ hỗn hợp khó chịu. Các đệ tử ngoại môn và nội môn cấp cao hơn, cùng với vài vị Chấp sự, cũng đã lục tục kéo đến sau khi nghe tin.

Lưu Chấp sự, người vừa mới giao "trọng trách" cho Trần An, mặt mày sa sầm khi nhìn thấy ba cái xác Hắc Phong Lang to tướng và cảnh tượng hỗn loạn. Ông ta vội vàng chỉ huy mọi người dọn dẹp hiện trường, cứu chữa người bị thương và tăng cường canh gác.

Giữa đám đông ồn ào, Trần An cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sóng ngầm cuộn trào. Ánh mắt cậu thỉnh thoảng lại liếc về phía Lâm Tiểu Thảo. Cô gái nhỏ nhắn ấy đang được vài sư tỷ ngoại môn vây quanh hỏi han, khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt sau trận chiến căng thẳng, nhưng chiếc nỏ gỗ tinh xảo thì đã được cô cất kỹ vào trong chiếc giỏ tre, như thể nó chỉ là một món đồ bình thường.

"Dựa theo ý tưởng ta nói bâng quơ... rồi tự mình mày mò làm thử?" Trần An lẩm bẩm trong đầu, cố gắng nhớ lại xem mình đã từng nói gì về việc chế tạo nỏ với Tiểu Thảo chưa. Hình như là chưa hề có. Cậu chỉ mới phác thảo ý tưởng đó trong điện thoại vào tối hôm qua thôi. Chẳng lẽ cô ấy có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu? Hay là... có một lời giải thích nào đó khác, phức tạp hơn nhiều?

Sự xuất hiện và thân thủ phi phàm của Tiểu Thảo, cùng với lời giải thích có phần gượng gạo của cô, khiến cho những nghi vấn trong lòng Trần An ngày một lớn dần. Cô gái này rõ ràng không đơn giản như vẻ bề ngoài ngây thơ, hoạt bát mà cô thể hiện.

Đúng lúc này, Lưu Chấp sự tiến lại gần Trần An. "An Bình, lần này ngươi cũng có chút công lao. Tuy không trực tiếp ra tay, nhưng việc ngươi hô hào mọi người dùng lửa và tạo chướng ngại vật cũng đã góp phần cầm chân yêu thú, giảm bớt thương vong. Ta sẽ ghi nhận điều này."

"Dạ, Chấp sự quá khen. Đó là việc nên làm ạ." Trần An vội đáp, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Ít nhất thì cậu cũng không bị coi là kẻ vô dụng.

Lưu Chấp sự gật đầu, rồi ánh mắt ông ta dừng lại ở Lâm Tiểu Thảo đang đứng cách đó không xa. "Còn Lâm Tiểu Thảo của Dược viên, lần này công lao của con là lớn nhất. Không ngờ một nữ đệ tử ngoại môn như con lại có tài bắn nỏ xuất thần như vậy. Ta sẽ báo cáo chuyện này lên Trưởng lão quản lý ngoại viện để có phần thưởng xứng đáng cho con."

Tiểu Thảo nghe vậy, khuôn mặt hơi cúi xuống, có chút ngượng ngùng. "Dạ, đa tạ Chấp sự. Chỉ là may mắn thôi ạ."

"Không phải may mắn đâu." Một giọng nói khác xen vào. Lần này là một vị Chấp sự nữ, trông đứng tuổi hơn Lưu Chấp sự một chút, mặc y phục của người quản lý Dược viên. Bà ta tiến lại, nhìn Tiểu Thảo với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa có chút tự hào. "Tiểu Thảo con bé này tuy tu vi không cao, nhưng lại rất có năng khiếu với các loại cơ quan, bẫy rập. Việc nó tự mày mò chế tạo ra chiếc nỏ này cũng không có gì lạ."

Vị Chấp sự nữ này tên là Mai Thanh, nổi tiếng là người khó tính nhưng công tư phân minh. Lời nói của bà ta dường như đã ngầm xác nhận cho câu chuyện của Tiểu Thảo, nhưng Trần An lại cảm thấy có gì đó không ổn. "Năng khiếu với cơ quan, bẫy rập" và việc chế tạo ra một chiếc nỏ có độ chính xác cao, rồi sử dụng nó một cách thành thạo để hạ gục ba con Hắc Phong Lang chỉ trong nháy mắt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, Trần An không tiện hỏi thêm vào lúc này. Cậu chỉ im lặng quan sát.

Sau khi mọi việc tạm ổn, Mai Chấp sự quay sang Trần An, ánh mắt bà ta có chút tò mò. "Ngươi chính là An Bình, người đã chế tạo ra cái 'ròng rọc' giúp việc kéo nước phải không?"

"Dạ, bẩm Mai Chấp sự, chính là đệ tử." Trần An lễ phép.

"Ta nghe Tiểu Thảo nói, ngươi rất thông minh, lại có ý muốn tìm hiểu về dược liệu và y thuật. Hôm qua con bé cũng có mang một vài trang sách cổ của Dược viên đến nhờ ngươi xem giúp phải không?" Mai Chấp sự hỏi tiếp.

Trần An gật đầu: "Dạ phải. Đệ tử đang cố gắng xem xét, hy vọng có thể giúp được chút ít."

Mai Chấp sự nhìn Trần An một lượt từ đầu đến chân, rồi nói: "Dược viên của chúng ta hiện đang rất thiếu người có đầu óc như ngươi. Công việc phân loại, sao chép và phục chế sách cổ rất quan trọng, nhưng đám đệ tử hiện tại đa phần chỉ biết dùng sức chứ ít đứa chịu khó suy nghĩ. Nếu ngươi thực sự có khả năng giúp đỡ, ta có một lời mời."

Tim Trần An lại đập nhanh hơn. Lời mời từ Dược viên?

"Từ ngày mai," Mai Chấp sự nói tiếp, giọng đều đều nhưng đầy uy lực, "ngoài công việc mà Lưu Chấp sự đã giao, ngươi có thể dành một buổi trong ngày đến Dược viên phụ giúp chúng ta. Đương nhiên, sẽ không để ngươi chịu thiệt. Ngoài điểm cống hiến và phụ cấp linh thạch như một đệ tử ngoại môn phụ việc, ngươi còn có quyền được đọc một số sách y dược cơ bản trong thư viện của Dược viên, và nếu có biểu hiện tốt, thậm chí có thể được các y sư ở đó chỉ dạy thêm. Ngươi thấy thế nào?"

Đây quả thực là một lời mời vô cùng hấp dẫn đối với Trần An. Được tiếp cận với kho tàng kiến thức của Dược viên, được học hỏi về y thuật và luyện đan, đó chính là điều cậu đang mong muốn. Hơn nữa, có thêm điểm cống hiến và linh thạch cũng rất cần thiết cho việc tu luyện và các dự án chế tạo sau này.

Nhưng đồng thời, cậu cũng không khỏi có chút nghi ngờ. Tại sao Mai Chấp sự lại đột nhiên ưu ái cậu như vậy? Có phải chỉ vì lời giới thiệu của Tiểu Thảo, hay còn có lý do nào khác? Liệu đây có phải là một cách để Dược viên (hoặc một ai đó đứng sau) theo dõi và tìm hiểu thêm về những khả năng "đặc biệt" của cậu không?

"Đa tạ Mai Chấp sự đã ưu ái!" Trần An suy nghĩ rất nhanh rồi quyết định chấp nhận. Dù có thể có cạm bẫy, nhưng cơ hội này quá tốt để bỏ qua. Cậu tin rằng với sự cẩn trọng và chiếc điện thoại trong tay, cậu có thể đối phó được. "Đệ tử rất sẵn lòng đến Dược viên học hỏi và góp sức."

Mai Chấp sự khẽ gật đầu, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc. "Tốt. Ngày mai cứ đến tìm Tiểu Thảo, con bé sẽ sắp xếp công việc cho ngươi." Nói rồi, bà ta cũng quay người rời đi, không quên dặn dò thêm vài câu với các đệ tử Dược viên khác đang có mặt.

Khi đám đông đã giải tán gần hết, chỉ còn lại Trần An và một vài tạp dịch đang thu dọn tàn cuộc, Lâm Tiểu Thảo mới khẽ khàng tiến lại gần cậu.

"An Bình sư huynh," cô nói nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, "chuyện chiếc nỏ... đa tạ huynh đã không hỏi nhiều."

Trần An nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thảo. "Tiểu Thảo sư muội, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Tại hạ không có thói quen tò mò chuyện của người khác, miễn là điều đó không gây hại đến tại hạ." Cậu nói một cách ẩn ý. "Tuy nhiên, tại hạ thực sự rất cảm kích việc muội đã cứu mạng tại hạ ngày hôm nay. Ân tình này, tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ."

Tiểu Thảo dường như thở phào nhẹ nhõm. "Huynh... huynh không nghi ngờ muội sao?"

Trần An mỉm cười nhẹ: "Nghi ngờ thì có ích gì? Quan trọng là kết quả. Muội đã cứu ta, đó là sự thật. Còn về những chuyện khác, nếu muội muốn nói, tự khắc sẽ nói. Nếu không, tại hạ cũng không ép." Cậu biết, càng cố truy hỏi, có khi lại càng phản tác dụng. Tạm thời cứ giữ một mối quan hệ "hợp tác cùng có lợi" với cô gái bí ẩn này xem sao.

Tiểu Thảo im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Cảm ơn huynh, An Bình sư huynh. Ngày mai ở Dược viên, mong được huynh giúp đỡ nhiều."

Nói rồi, cô cũng nhanh chóng rời đi, để lại Trần An một mình với vô số suy nghĩ. Vụ Hắc Phong Lang đột kích, thân thủ bất ngờ của Tiểu Thảo, lời mời từ Mai Chấp sự... tất cả những điều này khiến cậu cảm thấy mọi chuyện ở Thanh Vân Môn dường như không hề đơn giản như cậu tưởng.

Trở về căn phòng tạp dịch, Trần An cẩn thận kiểm tra lại chiếc điện thoại. Pin còn 65%. Cậu thở dài. Vấn đề năng lượng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nhưng giờ đây, với cơ hội được vào Dược viên, có lẽ cậu sẽ có thêm manh mối để tìm kiếm những loại khoáng thạch hoặc dược liệu đặc biệt có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này.

Cậu mở lại mấy trang sách cổ mà Tiểu Thảo mang đến. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu tự chế (một phiên bản cải tiến từ đèn dầu thông thường, dùng một loại bấc đặc biệt giúp cháy sáng hơn và ít khói hơn, cũng là một "phát minh" nhỏ của cậu chưa ai biết), những dòng chữ cổ hiện ra. Cậu lại lấy điện thoại, bật camera.

"Dù có bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu bí ẩn," Trần An tự nhủ, "thì việc nâng cao thực lực và tích lũy kiến thức vẫn là quan trọng nhất. Hãy xem, 'Bách Luyện Chân Nhân' tương lai, chúng ta có thể khám phá ra điều gì từ những di sản này đây."

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt kiên định của chàng trai trẻ, hắt bóng cậu lên vách đất loang lổ. Một đêm dài nữa lại bắt đầu ở Thanh Vân Môn, hứa hẹn những điều bất ngờ phía trước. Nhưng liệu những bất ngờ đó, sẽ là cơ hội hay là cạm bẫy đang chờ đón cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro