Chương 8: Thư Viện Dược Viên, Camera Thần Dụng

Sáng sớm hôm sau, sau khi hoàn thành nhanh chóng công việc giám sát nhóm tạp dịch của mình (nhờ có mấy cái ròng rọc, công việc gánh nước và vận chuyển giờ đây đã nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn rất nhiều, khiến các tạp dịch khác cũng nể phục và nghe lời cậu hơn), Trần An liền tìm đường đến Dược viên.

Dược viên của Thanh Vân Môn nằm ở một thung lũng nhỏ phía đông nam của ngọn núi chính, nơi có linh khí tương đối ôn hòa và đất đai màu mỡ, rất thích hợp cho việc trồng các loại linh dược. Khác với vẻ tiêu điều, xơ xác của khu nhà tạp dịch, Dược viên được quy hoạch rất ngăn nắp và đẹp đẽ. Những luống dược liệu đủ màu sắc trải dài tít tắp, tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Xen kẽ giữa các luống cây là những con đường nhỏ lát sỏi trắng, và vài căn nhà gỗ xinh xắn dùng làm nơi ở, nơi làm việc và kho chứa của các đệ tử Dược viên.

Lâm Tiểu Thảo đã đứng đợi sẵn ở cổng Dược viên. Hôm nay cô mặc một bộ y phục màu xanh lá cây nhạt, trông càng thêm phần tươi tắn và tràn đầy sức sống. Thấy Trần An đến, cô mỉm cười chào:

"An Bình sư huynh, huynh đến rồi à. Mai Chấp sự đã dặn dò cả rồi, mời huynh theo muội."

Trần An gật đầu, thầm cảm ơn sự chu đáo của cô gái. Cậu cũng nhận ra, sau sự việc ngày hôm qua, thái độ của Tiểu Thảo đối với cậu dường như có chút gì đó thân thiết hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, khiến cậu càng thêm tò mò về thân phận thực sự của cô.

Tiểu Thảo dẫn Trần An đi qua những vườn dược liệu xanh mướt. Cô vừa đi vừa giới thiệu cho cậu tên và công dụng sơ qua của một vài loại cây cỏ quen thuộc. Trần An cố gắng ghi nhớ, thỉnh thoảng lại kín đáo dùng điện thoại (đã được cậu ngụy trang cẩn thận trong một cái túi vải nhỏ đeo bên hông, chỉ để hở một chút ống kính camera khi cần) chụp nhanh lại hình ảnh của những loại dược liệu mà cậu thấy lạ mắt hoặc có vẻ quan trọng. Chức năng nhận diện thực vật trên một ứng dụng offline mà cậu từng tải về cho vui, giờ đây có thể sẽ có ích, dù cậu không chắc nó có thể nhận diện được "linh dược" của thế giới này không.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà gỗ hai tầng khá lớn, trông cổ kính và vững chãi hơn hẳn những căn nhà khác. Trên tấm biển gỗ treo trước cửa có khắc ba chữ lớn: "Dược Kinh Các".

"Đây là thư viện của Dược viên, cũng là nơi lưu giữ các loại sách cổ về y dược và đan phương." Tiểu Thảo giải thích. "Công việc chính của huynh hôm nay là ở đây. Mai Chấp sự muốn huynh thử xem có cách nào giúp chúng muội đọc và sao chép lại những trang sách bị hư hỏng nặng nhất không."

Trần An gật đầu, trong lòng không khỏi có chút phấn khích. Thư viện! Đây chính là kho báu mà cậu hằng mong ước.

Bên trong Dược Kinh Các, không khí mát mẻ và tĩnh lặng hơn hẳn bên ngoài. Mùi giấy cũ và mùi mực tàu thoang thoảng. Hàng chục kệ sách gỗ cao lớn xếp san sát nhau, chứa đầy những cuốn sách đủ loại kích cỡ, từ những cuộn da dê cổ xưa đến những tập sách giấy dó dày cộp. Vài vị đệ tử Dược viên khác đang cặm cụi ngồi sao chép hoặc tra cứu tài liệu ở những chiếc bàn dài đặt giữa phòng. Thấy Tiểu Thảo và Trần An bước vào, họ chỉ ngẩng lên nhìn lướt qua rồi lại cúi xuống làm việc, không khí rất nghiêm túc.

Tiểu Thảo dẫn Trần An đến một chiếc bàn trống ở góc phòng, nơi đã đặt sẵn một chồng sách cũ nát, giấy ố vàng, nhiều trang bị mối mọt ăn nham nhở hoặc mực nhòe nhoẹt không rõ chữ.

"Đây là những cuốn khó nhằn nhất đó, An Bình sư huynh." Tiểu Thảo nói nhỏ, vẻ mặt hơi ái ngại. "Bọn muội đã thử đủ cách rồi mà vẫn không đọc được bao nhiêu. Nếu huynh có thể giúp, dù chỉ là một chút thôi, bọn muội cũng đã mang ơn lắm rồi."

Trần An nhìn chồng sách, trong lòng thầm kêu trời. Đúng là "khó nhằn" thật. Với mắt thường, có lẽ đến thần tiên cũng khó mà đọc được hết nội dung trong đống giấy lộn này.

"Sư muội cứ yên tâm làm việc của mình đi." Trần An nói. "Để tại hạ thử xem sao."

Sau khi Tiểu Thảo rời đi, Trần An mới cẩn thận lấy chiếc điện thoại ra. Cậu chọn một góc khuất nhất, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của mình. Cậu đeo một chiếc tai nghe Bluetooth (may mắn là nó vẫn còn kết nối được với điện thoại sau khi xuyên không, có lẽ do công nghệ Bluetooth không phụ thuộc vào sóng viễn thông bên ngoài) để giả vờ như đang nghe thứ gì đó, nhằm che giấu việc mình đang sử dụng một thiết bị lạ.

Cậu cầm lấy một trang sách da dê bị ố vàng và mờ chữ nặng nhất. Bằng mắt thường, cậu gần như không thể phân biệt được các nét chữ.

"Được rồi, 'siêu trợ lý', đến lúc mày thể hiện rồi đây." Trần An lẩm bẩm với chiếc điện thoại.

Cậu bật ứng dụng camera, chuyển sang chế độ chụp macro. Ống kính từ từ zoom sát vào bề mặt trang sách. Trên màn hình điện thoại, những chi tiết mà mắt thường không thể thấy rõ bắt đầu hiện lên. Trần An khẽ điều chỉnh tiêu cự, rồi thử dùng các bộ lọc tăng độ tương phản, làm sắc nét hình ảnh.

"Ồ!" Cậu khẽ kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Những đường nét mờ nhạt của các ký tự cổ, vốn chỉ như những vệt mực loang lổ, giờ đây dưới ống kính camera và sự hỗ trợ của phần mềm xử lý ảnh, đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn nhiều chỗ khó khăn, nhưng ít nhất cậu đã có thể nhận diện được hình dáng cơ bản của từng chữ.

Trần An tiếp tục thử nghiệm. Cậu chụp lại toàn bộ trang sách, sau đó mở một ứng dụng chỉnh sửa ảnh đơn giản mà cậu có sẵn. Cậu dùng công cụ "clone stamp" để "vá" lại những chỗ bị rách nhỏ, dùng "dodge and burn" để làm nổi bật những nét chữ bị chìm, dùng công cụ tăng độ sáng và tương phản để loại bỏ bớt những vết ố.

Sau khoảng nửa giờ mày mò, trang sách "nát" ban đầu, khi nhìn qua màn hình điện thoại sau khi đã được "xử lý số", đã trở nên dễ đọc hơn gấp bội.

"Không thể tin được!" Trần An thầm reo lên trong lòng. "Công nghệ đúng là sức mạnh!"

Cậu tiếp tục với những trang khác. Có những trang bị mực phai màu, cậu thử dùng các bộ lọc màu khác nhau, hoặc chuyển sang chế độ hồng ngoại (nếu camera có hỗ trợ ở mức độ nào đó thông qua phần mềm) để làm nổi bật những gì còn sót lại của mực viết.

Kết quả thật đáng kinh ngạc. Trong vòng một buổi sáng, Trần An đã "phục chế số" được gần chục trang sách mà trước đó các đệ tử Dược viên phải bó tay. Cậu cẩn thận dùng một cây bút lông và giấy dó mới (do Dược viên cung cấp) để sao chép lại nội dung từ màn hình điện thoại. Tốc độ sao chép của cậu dĩ nhiên nhanh hơn nhiều so với việc phải căng mắt ra đoán từng chữ.

Đến giữa trưa, khi Tiểu Thảo mang cơm đến cho cậu (một suất cơm đạm bạc nhưng có thêm chút thịt kho, có lẽ là sự ưu ái của Dược viên), cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy Trần An đã sao chép được một xấp giấy khá dày.

"An Bình sư huynh... huynh... huynh làm sao mà nhanh vậy?" Tiểu Thảo lắp bắp, mắt tròn xoe nhìn những dòng chữ ngay ngắn, rõ ràng trên giấy.

Trần An mỉm cười bí hiểm: "Tại hạ có một vài 'bí quyết' nhỏ thôi, sư muội ạ. Quan trọng là có hiệu quả phải không?" Cậu không muốn giải thích nhiều về "công nghệ" của mình.

Tiểu Thảo nhìn Trần An với ánh mắt đầy thán phục và có chút gì đó khó hiểu. Cô biết chắc chắn An Bình sư huynh này có những bí mật mà người thường không thể biết được. Nhưng sự giúp đỡ của cậu là thật, và hiệu quả cũng là thật.

Buổi chiều, Trần An tiếp tục công việc. Cậu thậm chí còn thử dùng chức năng OCR trên một ứng dụng văn phòng offline. Dù tỷ lệ nhận diện chữ cổ không cao, chỉ khoảng 30-40%, nhưng nó cũng giúp cậu tiết kiệm được một phần thời gian gõ lại những đoạn văn bản tương đối rõ ràng.

Khi ngày làm việc ở Dược Kinh Các kết thúc, Trần An đã hoàn thành việc sao chép và "phục chế số" được gần hai mươi trang sách cổ. Đây là một con số mà cả đội ngũ đệ tử Dược viên làm việc cả tuần cũng chưa chắc đã đạt được với những cuốn sách khó như vậy.

Mai Chấp sự khi được Tiểu Thảo báo cáo lại kết quả, ban đầu còn không tin. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy những bản sao rõ ràng và so sánh với bản gốc nát tươm, bà ta không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt bà nhìn Trần An có thêm vài phần khác lạ.

"An Bình," Mai Chấp sự nói, giọng có chút dò hỏi, "ngươi thực sự có phương pháp đặc biệt nào sao? Hay là... ngươi có thiên phú bẩm sinh với các loại văn tự cổ?"

Trần An vẫn giữ vẻ khiêm tốn: "Bẩm Chấp sự, đệ tử chỉ là may mắn tìm ra một vài mẹo nhỏ để nhìn rõ chữ hơn thôi ạ. Còn về thiên phú thì không dám nhận."

Mai Chấp sự không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng bà đã có những suy tính riêng. Thằng nhóc tạp dịch này, xem ra không hề đơn giản.

"Làm tốt lắm." Cuối cùng, bà ta cũng gật đầu khen ngợi. "Cứ tiếp tục phát huy. Nếu ngươi có thể giúp Dược viên phục chế được hết những cuốn sách quan trọng này, phần thưởng dành cho ngươi chắc chắn sẽ không nhỏ."

Trần An cúi đầu cảm tạ, trong lòng khấp khởi vui mừng. "Phần thưởng không nhỏ" từ một Chấp sự quản lý Dược viên, chắc chắn sẽ rất có giá trị.

Rời khỏi Dược Kinh Các khi hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, Trần An cảm thấy một ngày làm việc thật sự có ý nghĩa. Cậu không chỉ giúp đỡ được người khác, mà còn khám phá ra thêm một công dụng tuyệt vời của chiếc điện thoại. Kho tàng kiến thức y dược của thế giới tu tiên đang từ từ mở ra trước mắt cậu.

Nhưng khi cậu vừa đi được một đoạn trên con đường nhỏ trở về khu tạp dịch, một bóng người từ trong lùm cây ven đường đột ngột bước ra, chặn đường cậu.

Đó là Triệu Thông! Gương mặt gã sưng sỉa, ánh mắt đỏ ngầu đầy vẻ căm tức, nhìn Trần An như muốn ăn tươi nuốt sống. Theo sau gã vẫn là hai tên đàn em mặt mày bặm trợn.

"An Bình! Mày đứng lại đó cho tao!" Triệu Thông gầm lên. "Hôm nay mày dám làm tao mất mặt trước Lưu Chấp sự, lại còn khiến tao phải đi dọn chuồng ngựa. Món nợ này, tao nhất định phải tính sổ với mày!"

Xem ra, rắc rối vẫn chưa chịu buông tha cho cậu. Liệu lần này, Trần An sẽ đối phó với sự trả thù của Triệu Thông như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro