Chương 4: Máu Trên Ngọc Thạch - Tội Đồ Của Trái Tim

Thời Nam Cung, cuối xuân năm Chính Đức thứ mười chín. Mùi hoa sữa nồng nặc khắp cung Từ Hòa – nơi ở của hoàng hậu, nhưng không át được hương thơm độc tà phảng phất từ bình hoa bạch ngọc trên bàn. Đó là "Hồn Tuyết Hương" - loại hương giúp tịnh tâm, nhưng nếu ngửi lâu sẽ khiến người ta dễ bộc lộ tâm tư thầm kín nhất. Hoàng hậu đang dùng nó như thứ vũ khí tinh thần để khảo tra chính con gái ruột mình.

Cái Nhìn Định Mệnh – Hoàng Hậu Thấy Được Sự Độc Tà

Thùy Dương vừa từ An Lạc phủ trở về, tâm thần bất ổn sau đêm được em trai ôm ấp. Vừa bước vào điện, nàng đã thấy mẹ ngồi bên bàn trà, mặt lạnh như tiền. Trên bàn – chiếc trâm bạc hình phượng hoàng mà nàng đã tặng Bách Lý, giờ đặt lệch lạc trên tấm khăn gấm, như vật chứng tội lỗi.

"Con gái," giọng hoàng hậu rít lên như rắn, "mẹ nhặt được vật này ở ngoài Tây cung, gần... ngõ hẻm dẫn ra ngoại thành."

Thùy Dương trắng mặt. Chiếc trâm! Nàng tưởng đã đánh rơi khi vội vã trốn về. Nhưng không phải. Đây là trò đặt bẫy. Mẹ nàng đã phái người theo dõi.

"Đó... là của con. Con vô ý đánh rơi khi đi dạo."

"Đi dạo?" hoàng hậu đứng dậy, bước sát lại, ngón tay bấu vào cằm nàng. "Đi dạo mà mặt đỏ bừng? Đi dạo mà quần áo nhàu nát? Đi dạo... mà trong mắt vẫn lưu luyến cái nhìn dâm loạn của thằng què đó!?"

"Mẹ!" Thùy Dương giật mình, lùi bước. "Đừng gọi em ấy như thế! Bách Lý là..."

"Là cái gì?" hoàng hậu quát lên, mặt méo mó vì ghen tị và ghê tởm. "Là thằng con hoang mà ngươi dám để nó ôm? Dám để nó đụng chạm thân thể ngươi? Dám... để mắt nó ngấu nghiến ngực ngươi!" Bà ta chỉ vào vết bầm trên cổ nàng – vết Thát Tiết Đan để lại. "Hôm trước, khi tắm cho ngươi, mẹ thấy cả... vết hôn trên vai ngươi! Không phải của Thát Tiết Đan, vì nó không dám! Chỉ có thể là của... quái thai cùng cha khác mẹ!"

Thùy Dương run lẩy bẩy. Sự thật bị moi ra tàn nhẫn. Nhưng kỳ lạ thay, nàng không sợ. Chỉ thấy... cảm giác giải thoát.

Tuyên Ngôn Đẫm Máu – Tình Yêu Không Cần Lý Lẽ

Hoàng hậu hét lên với cung nữ:

"Đưa nó vào phòng giam! Để mẹ dạy nó làm người!"

Một cung nữ dữ tợn bước tới, tay cầm roi mây. Thùy Dương lùi vào góc tường, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi. Đúng lúc roi sắp quất xuống, cửa điện bật mở.

Mộ Dung Bách Lý ngồi trên xe lăn, do Triệu Kình đẩy, xuất hiện. Cậu mặc áo bào trắng – như đang để tang chính mình. Mắt đăm đăm nhìn Thùy Dương, rồi quay sang hoàng hậu, giọng bình thản:

"Tâu hoàng hậu nương nương... đừng đánh tỷ ấy. Mọi chuyện, do tại hạ gây ra."

Hoàng hậu cười gằn:

"Ngươi dám xông vào cung ta? Tốt! Đúng lúc! Đem thứ đồ bỏ đi này ra sân, đánh đến chết! Để cho thiên hạ biết: dâm loạn với chị ruột là tội gì!"

Bốn thị vệ ập vào. Nhưng Bách Lý không nhúc nhích. Cậu giơ tay, lật một lá bùa bằng ngọc trong tay áo – vật chỉ hoàng tử mới có.

"Tại hạ tuy chưa phong vương, nhưng vẫn là hoàng tử. Giết ta? Dễ. Nhưng phụ hoàng sẽ tra hỏi. Và khi ấy... bí mật về cái chết của Thánh Hiền phi – mẹ ruột của nhị hoàng tử – sẽ được tiết lộ."

Hoàng hậu giật mình. Mặt bà ta thoáng một nỗi sợ thật sự. Thánh Hiền phi chết trong vụ án trà độc năm năm trước – chính do hoàng hậu đạo diễn.

Bách Lý tiếp tục, giọng khẽ nhưng chết người:

"Hơn nữa... tấu chương tố cáo hoàng hậu tư thông với thái giám Tổng quản năm ngoái vẫn nằm trong tay tại hạ. Nếu tại hạ chết... nó sẽ được dâng lên phụ hoàng."

Hoàng hậu nghiến răng:

"Ngươi... dọa ta?"

"Không," Bách Lý mỉm cười lạnh lùng. "Tại hạ chỉ muốn... cùng chịu tội với tỷ."

Thùy Dương không chịu nổi nữa. Nàng lao tới, ôm chầm lấy Bách Lý, quên cả sự hiện diện của mẹ.

"Em điên rồi sao? Đến đây làm gì? Em sẽ chết!"

Bách Lý đưa tay, lau vết máu ở khóe miệng nàng (do bà hoàng hậu tát).

"Em đã nói: tỷ chết, em thiêu cung. Tỷ sống, em làm ma cũng theo hầu."

Hoàng hậu nhìn cảnh hai đứa trẻ – một lớn, một nhỏ – ôm nhau như hai con thiêu thân, cơn thịnh nộ dâng lên cực điểm. Bà ta hét:

"Tách chúng ra! Giết thằng què trước mặt con dâm phụ này!"

Thị vệ giật Thùy Dương ra, đẩy nàng ngã dúi. Một tên rút đoản đao, vung lên chém xuống Bách Lý.

Xoẹt!

Một vết đao cắt ngang cánh tay cậu. Máu phun lên mặt Thùy Dương. Mùi tanh nồng nặc khiến trái tim nàng như vỡ tan.

"KHÔNG!!!"

Nàng hét lên, không còn là giọng của một công chúa, mà là tiếng gào của một con thú cái bị giật mất con. Nàng giãy giụa, ngoái lại nhìn hoàng hậu, mắt đỏ ngầu như máu:

"Mẹ... người dám giết nó? Người dám giết người đàn ông con yêu!?"

Cả điện như bị chấn động. Ngay cả Bách Lý cũng sửng sốt, quên cả đau đớn.

"Con... con yêu nó?" hoàng hậu lắp bắp, mặt tái xanh. "Nó là em ruột cùng cha! Nó mới chín tuổi! Mày... mày bị tà nhập rồi!"

Thùy Dương cười. Một nụ cười điên loạn, đẫm nước mắt và máu.

"Chín tuổi sao? Trong mắt con, nó là cả bầu trời!" nàng chỉ tay vào Bách Lý. "Con không cần biết hắn là em trai! Không cần biết hắn tật nguyền! Con yêu hắn! Yêu từ lúc hắn còn nằm trong nôi! Yêu đến nỗi... chịu được cả cái chết!"

Nàng đứng dậy, lao về phía tên thị vệ cầm đao, giật lấy vũ khí. Nhưng không đâm kẻ thù. Mà... tự đặt lên cổ mình.

"Mẹ muốn giết hắn?" nàng cười lạnh. "Vậy hãy giết luôn con. Để chúng con... làm ma cũng thành đôi."

Vòng Tay Sau Song Sắt – Tình Yêu Đã Thành Máu

Hoàng hậu tái mặt. Bà ta không thể để đại công chúa chết trong cung mình. Không thể để thảm kịch loạn luân thành sự thật.

"Buông đao xuống!" bà ta rít lên. "Ta... tha cho nó!"

Thùy Dương không buông. Mắt nàng dán vào Bách Lý, đau đớn và yêu thương lẫn lộn.

"Em... về đi. Sống mà xây vương triều của em. Còn tỷ... sẽ là chiếc cầu nối cuối cùng giữa em và cung này."

"Tỷ không về cùng em sao?"

"Không. Mẹ sẽ giết em ngay khi tỷ rời đi. Chỉ khi tỷ ở lại làm con tin... em mới an toàn."

Bách Lý hiểu. Cậu gật đầu, mắt ướt. Thị vệ khiêng cậu ra, vết máu trên tay rỏ xuống nền đá, như dấu chấm hết của mối tình chớm nở.

Cửa điện đóng lại. Hoàng hậu đứng như trời trồng. Còn Thùy Dương – đã buông đao – ngồi thụp xuống, tay sờ lên vũng máu nóng hổi của em trai. Nàng chấm ngón tay vào đó, rồi bôi lên môi mình. Mùi tanh nồng. Vị mặn chát.

"Máu em... là thứ tình yêu đầu tiên của ta."

Nàng nghĩ thế, và biết mình đã thành kẻ điên.

Âm Mưu Diệt Tận Gốc – Bóng Ma Trong Gương

Đêm đó, hoàng hậu triệu tập con trai cả – thái tử Mộ Dung Thạch (23 tuổi), một kẻ tham vọng nhưng nhu nhược.

"Mộ Dung Bách Lý... phải chết," bà ta nói, đổ một chén trà độc vào bình hoa. Hoa héo ngay tức khắc. "Nó không còn là con què nữa. Nó là mầm bệnh gục đổ hoàng tộc."

"Nhưng nó có bùa thân! Phụ hoàng tuy không sủng, nhưng không cho giết nó!"

"Vậy thì... để nó tự giết mình bằng tay chị nó." Hoàng hậu mỉm cười độc ác. "Con chuẩn bị cho mẹ: một bức thư giả nét chữ Bách Lý, nội dung dâm ô, gửi cho Thùy Dương. Một lọ 'Cực Lạc Tán' – loại độc dược khiến người uống vào sẽ vừa khoái lạc vừa mất trí."

Bà ta dừng lại, ánh mắt lóe sắc.

"Mẹ sẽ ép con gái mẹ uống nó. Rồi... đưa đến phủ An Lạc. Để nó hiếp chị nó đến chết trước mặt tên què. Thằng nhỏ đó... tất sẽ nhảy lầu tự vẫn."

Thái tử run rẩy:

"Thùy Dương là em ruột con! Sao mẹ nỡ..."

Hoàng hậu tát con một cái bôm.

"Tình ruột thịt? Ha! Ngai vàng không có chỗ cho máu mủ! Làm đi! Hoặc không... mẹ sẽ cho người tốc sạch cái rương đồng trong phòng ngủ con... nơi cất bức tranh khỏa thân của thứ phi Cơ Diễm mà con say mê trộm vẽ!"

Thái tử cúi đầu, tay nắm chặt đến bật máu.

Cảm Xúc Cuồng Loạn – Thùy Dương Đối Diện Ác Mộng

Trong phòng giam lạnh lẽo, Thùy Dương ngồi ôm đầu gối. Trước mặt nàng là tấm gương đồng mờ. Nàng nhìn hình ảnh mình: khuôn mặt dính máu em trai, cổ áo loang vết hôn ngày trước.

Sự thật ập xuống: nàng không thể chối bỏ được nữa. Mỗi lần nghĩ về Bách Lý, tim nàng đập như trống trận. Khi thấy cậu bị đâm, nàng muốn giết sạch cả thế giới. Khi ngửi mùi máu cậu, nàng muốn... liếm sạch nó.

"Ta yêu một đứa trẻ," nàng thì thầm với gương. "Yêu đến phát điên. Yêu đến muốn giết mẹ ruột mình. Ta là con quỷ."

Nàng nhớ lại lời hứa của em: "Sống mà xây vương triều." Nhưng vương triều nào? Vương triều mà nàng không được đứng bên cạnh?

Nàng đứng dậy, đấm mạnh vào tường. Đau. Nhưng không đau bằng trái tim. Rồi nàng chợt nhìn thấy: một khe hở nhỏ dưới chân giường – một cánh hoa đào phủ bụi, bên trong có cuộn giấy nhỏ.

Mở ra. Nét chữ run rẩy nhưng quen thuộc:

*"Tỷ, đừng uống bất cứ thứ gì hoàng hậu đưa.
Họ sẽ hại tỷ... để giết em.
Chịu đựng.
Đợi em.
Em sẽ đến... dù phải xuyên qua địa ngục.

– Bách Lý, người yêu tỷ đến tận xương tủy."*

Thùy Dương ôm tờ giấy vào lòng, khóc nức nở. Lần đầu tiên cậu thừa nhận tình cảm. Lời "yêu" như ngọn lửa đốt sạch sự chối bỏ. Nàng hôn lên nét chữ, như hôn lên môi cậu.

"Em... đừng đến. Hãy sống. Để ngày sau... cưới tỷ làm hoàng hậu."

Lời Thề Máu Trong Đêm – Hoàng Hậu Quyết Giết

Hoàng hậu đứng ngoài cửa phòng giam, tai dán vào vách, nghe hết từng lời. Mặt bà ta nhăn nhó như chạm phải rắn độc.

"Cưới nhau? Loạn luân đến mức nào nữa đây?" bà ta thì thầm với bóng đêm. "Rồi. Mẹ sẽ tặng con một đám cưới... trong quan tài kép."

Bà ta quay đi, gọi thái giám thân tín:

"Đem lọ 'Cực Lạc Tán' pha vào cháo tối của công chúa. Ngày mai... chúng ta đưa nàng về nhà chồng."

Nụ cười của hoàng hậu lạnh hơn băng. Cái chết của cả hai kẻ dị giáo kia... đã được định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro