Chương 5: Đêm Tân Hôn Máu - Bạo Lực Và Sự Giải Cứu Của Huyền Vũ
Thời Nam Cung, đêm mồng 3 tháng 4, năm Chính Đức thứ mười chín. Gió bấc còn vương vất giữa mùa hè chớm nóng, thổi qua An Lạc phủ như tiếng than khóc. Trong phòng ngủ của Mộ Dung Bách Lý, ánh nến vàng vọt nhảy múa trên bức bình phong gỗ hồng sắc, in bóng hai thân hình vật vã – một nằm sấp trên nền gạch lạnh, một cúi rạp như con thú đói, tóc rũ che khuất đôi mắt đục ngầu.
Thuốc Độc Và Sự Mất Trí – Món Quà Của Hoàng Hậu
Thùy Dương bị đẩy vào phòng dưới lớp vải đỏ như tân nương. Người cô nóng bừng, máu chạy cuồng loạn trong huyết quản vì "Cực Lạc Tán" – độc dược khiến thần kinh tê liệt, kích thích bản năng thú tính. Áo lụa mỏng rách tươm từ khi hai thái giám của hoàng hậu lột nó trên xe ngựa, để lộ da thịt ngọc ngà đầy vết bầm tím và... dấu răng cắn.
Bách Lý vừa nhận được "thư tình dâm ô" giả mạo (để lừa cậu mở cửa) thì đã thấy chị gái sồ sập vào. Cậu giật mình đẩy xe lùi:
"Tỷ? Tỷ làm sao..."
Chưa dứt lời, Thùy Dương đã lao tới. Sức mạnh dị thường của kẻ mất trí xô cậu ngã nhào xuống đất, chiếc xe lăn đổ sầm sang bên. Vết thương ở tay chưa lành lại rớm máu.
"Em..." cô rên rỉ, mắt đỏ ngầu, tay xé toạc vạt áo cậu, "em đây rồi... tỷ muốn em..."
Bách Lý giãy giụa:
"Tỷ tỉnh lại đi! Tỷ bị thuốc! A...!"
Tiếng kêu tắt nghẹn. Thùy Dương cắn vào vai cậu như chó dại, tay luồn xuống quần cậu, móng nhọn cào xước da thịt. Mùi máu và mồ hôi hòa lẫn mùi hoa nhài từ làn da điên loạn của nàng khiến không khí ngột ngạt.
"Không... tỷ ơi..." Bách Lý nghẹn ngào, nước mắt rơi, "đừng làm vậy... tỷ sẽ hận em..."
Nhưng cơn điên dược tính đã lên đỉnh. Thùy Dương kéo quần cậu xuống, chân quặp chặt eo cậu. Hơi thỏn gấp gáp phà vào mặt em trai:
"Làm tình đi... em yêu... làm đau tỷ đi!"
Cậu nhắm nghiền mắt, tay đấm mạnh vào sàn nhà. Sự bất lực tột cùng. Cậu không thể đẩy chị ra – vì sợ làm tổn thương. Không thể kêu cứu – vì sẽ hủy hoại danh tiết của nàng. Chỉ còn cách... chịu đựng nỗi ô nhục này.
Ngoài cửa sổ, bốn bóng đen của hoàng hậu – hai thái giám, hai cung nữ võ nghệ – đang rình xem. Ánh mắt họ lấp lánh sự tò mò độc ác. Một tên lấy giấy bút, chuẩn bị ghi chép tình tiết để báo cáo.
Huyền Vũ Giáng Thế – Máu Đổi Lấy Danh Dự
Vù! Vù! Vù!
Tiếng phi tiêu rạch không khí. Bốn mũi tên tẩm độc cắm gọn vào yết hầu bốn kẻ rình mò. Chúng ngã xuống không kêu nổi tiếng, máu phun thành tia.
Mười bóng đen như ma trơi từ mái nhà, bụi cây, hầm kín bật lên. Họ mặc giáp đen ánh thép, mặt che nạm đồng khắc hình Huyền Vũ (rùa rắn quấn nhau) – biểu tượng của phương Bắc. Không một tiếng bước chân. Không một ánh sáng phản chiếu. Như bóng ma được rèn từ địa ngục.
Thủ lĩnh – người duy nhất đeo huy chương rìu bạc trên ngực – bước thẳng tới cửa phòng. Ông ta nghe rõ tiếng rên rỉ, quần áo xé rách, và tiếng thở dốc của Thất vương. Mặt nạ che khuất mọi cảm xúc.
Mở cửa, ông thấy cảnh kinh hoàng:
Thất vương Bách Lý nằm ngửa, vai chảy máu, quần dưới tuột đến gối.Công chúa Thùy Dương trần như nhộng, lưng cong như cung, đang cưỡi lên em trai, tay bóp chặt vai cậu.
"Chủ thượng..." ông nghĩ thầm, "xin đừng hành hạ người nữa."
Ông rút một dải lụa đen – luôn mang theo bên hông – bịt chặt mắt. Biết rằng nếu nhìn thấy một phần da thịt nào của công chúa, chủ tử sẽ buộc ông phải móc mắt.
Bằng kỹ năng võ công tuyệt đỉnh, ông xông vào. Một tay đẩy Thùy Dương ra (chạm đúng điểm khống chế trên cổ áo, không chạm da), tay kia chặt nhẹ vào gáy nàng. Công chúa gục xuống ngay, người mềm oặt, không tổn thương.
Vết Nhơ Trên Ngọc – Thất Vương Và Lòng Nhân
Bách Lý lảo đảo ngồi dậy, kéo vội quần áo. Mặt cậu tái nhợt, mắt nhìn thủ lĩnh Huyền Vũ quân – người đang quỳ sụp, đầu cúi sát đất, hai tay giơ cao dải lụa đen đẫm mồ hôi.
"Thuộc hạ vô tội!" giọng ông khàn khàn, "xin điện hạ trị tội! Thuộc hạ... dám đụng vào công chúa!"
Bách Lý thở gấp. Vết máu trên vai nóng rát. Mùi hương từ da thịt Thùy Dương vẫn ám trong mũi. Nỗi nhục còn đau hơn vết đao. Nhưng cậu không mắng người vừa cứu mình.
"Ngươi... làm đúng," cậu nghẹn giọng, kéo chăn đắp cho chị. "Tên ngươi?"
"Lệnh Hồ Khải, chủ thượng."
"Hồ Khải, ngươi nhớ: chưa bao giờ thấy cảnh này. Ngươi chỉ giết bọn rình mò, rồi vào thấy công chúa đã ngất trên giường. Còn ta... ta chưa kịp bị làm gì. Hiểu chứ?"
Hồ Khải run lên. Ông hiểu: Thất vương đang hy sinh danh dự bản thân để bảo vệ danh tiết cho chị gái.
"Tuân lệnh! Nhưng... những xác kia?"
Bách Lý liếc ra sân. Bốn cái xác đã được Huyền Vũ quân xếp ngay ngắn.
"Để ta." Cậu lê đến bàn, rút một lọ bột từ ngăn bí mật – "Thi Cốt Tiêu", chất phân hủy xác người thành nước trong ba khắc. Rải xuống mỗi thi thể một nhúm. Xác tan như tuyết gặp lửa.
"Dọn sạch máu. Rồi lui."
"Công chúa..."
"Ta chăm. Ngươi lui."
Hồ Khải cúi đầu, lui ra. Nhưng trước khi đi, ông bật mí:
"Hoàng hậu còn phái hai toán khác đến vây phủ. Mười người. Thuộc hạ sẽ xử sạch."
Bách Lý gật đầu, ánh mắt lạnh như băng:
"Để một tên sống. Chặt tay, khoét mắt, gửi về cung cho hoàng hậu. Nói: 'Lần sau, ta gửi đầu thái tử.'"
Đêm Dài Ôm Chặt – Giữa Tội Lỗi Và Tình Yêu
Suốt đêm, Bách Lý ngồi bên giường, một tay giữ chặt Thùy Dương (nàng vật vã vì tàn dư độc dược), tay kia nhúng khăn lau vết máu, vết cắn trên da nàng. Mỗi lần nàng rên lên, tim cậu như bị dao cứa.
"Tỷ... em xin lỗi..." cậu thì thầm, tay run rẩy chạm vào vết hằn răng của chính mình trên vai nàng. "Em đã không bảo vệ được tỷ..."
Đến gà gáy, thuốc độc tan dần. Thùy Dương mở mắt, lú lẫn.
"Em...?" nàng nhìn chiếc chăn đắp kín người, rồi nhìn vai Bách Lý – vết cắn của nàng còn tươi. "Em... chị đã... làm gì em?"
Bách Lý nắm tay nàng:
"Không. Tỷ chỉ bị ngất. Em vẫn nguyên vẹn."
"Nhưng máu..."
"Là của lũ sát thủ ngoài sân." Cậu cười gượng. "Tỷ chẳng làm gì đâu. Em... em vẫn trong sạch."
Thùy Dương nhìn sâu vào mắt em. Cậu đang nói dối. Nàng nhớ lờ mờ: hơi thở cuồng loạn, cảm giác chiếm đoạt da thịt, tiếng khóc của em. Nhưng nàng không dám hỏi. Sợ câu trả lời.
"Em nằm xuống đây." Nàng kéo tay cậu. "Chị muốn... ôm em ngủ. Chỉ ôm thôi. Như đêm trước."
Bách Lý do dự. Nhưng rồi cậu đặt lưng xuống, cách nàng một bàn tay. Nhưng Thùy Dương kéo cậu vào lòng. Hai cơ thể áp sát – không khoảng cách. Hơi ấm từ vú nàng chạm vào lưng cậu. Mùi hoa nhài xộc vào mũi.
"Ngày xưa..." nàng thì thầm, tay siết eo cậu, "chị vẫn ôm em như em bé. Giờ em đã lớn rồi."
Bách Lý cứng đờ. Cậu không phải em bé nữa. Cơ thể cậu đang phản ứng. Hơi thở gấp. Mạch máu chạy loạn. Cậu nghiến răng, kéo chăn phủ lên đầu, giấu tiếng nấc.
"Tỷ... đừng ôm nữa. Em sợ... mình sẽ thành thú hoang."
Dấu Chứng Không Thể Xóa – Huyền Vũ Và Lòng Trung Tuyệt Đối
Sáng sớm, Hồ Khải quỳ tâu trước thư phòng:
"Đã dọn sạch 9 xác. Một tên chúng tôi để sống – đã chặt tay, khoét mắt, thả về cung. Nó mang theo lời đe của điện hạ."
"Tốt." Bách Lý viết thư, không ngẩng mặt. "Hôm qua... ngươi đã thấy gì?"
"Thấy công chúa say ngủ. Thấy điện hạ bị đẩy ngã. Không thấy gì thêm."
Bách Lý đẩy qua một túi vàng:
"Giữ kín. Cả đời. Hoặc chết."
Hồ Khải cúi đầu:
"Thuộc hạ chỉ nhìn thấy những gì chủ thượng muốn cho thấy."
Bách Lý gật đầu. Rồi đột nhiên hỏi:
"Cái dải băng bịt mắt của ngươi đâu?"
Hồ Khải giật mình, lấy từ túi ra – vẫn thấm mồ hôi.
Bách Lý cầm lấy. Dùng dao rạch tay. Máu tươi nhỏ xuống dải lụa.
"Máu này là của ta và công chúa," cậu nói, giọng u tối. "Ngươi giữ lấy. Nhắc nhở: danh dự hai chúng ta nằm trong tay ngươi."
Hồ Khải run rẩy đỡ lấy, như cầm hòn than cháy.
"Giờ lui đi. Tìm hiểu loại thuốc hại công chúa. Ta cần... độc dược gấp nghìn lần thứ đó. Để tặng hoàng hậu."
Thức Tỉnh – Nỗi Sợ Hãi Tên Em Trai
Trong khi đó, Thùy Dương tỉnh táo dần. Nàng nhìn kỹ da thịt mình: vết bầm, vết xước, và... vết răng nhỏ trên ngực trái. Rõ ràng không phải vết Thát Sử Đan. Làn da em trai áp sát đêm qua chợt hiện về.
Nàng chạy ra giếng nước. Rửa mặt. Nhìn bóng mình dưới nước. Và nhận ra: nỗi đau không bằng nỗi sợ.
Sợ vì đã suýt làm nhục em.
Sợ vì cơ thể vẫn khao khát hơi ấm ấy.
Sợ vì... tiếng rên của em khi nàng cắn vai cậu vẫn vọng trong tai.
Nàng nhặt một mảnh gương vỡ, kê lên thành giếng, soi vào vết răng trên ngực. Môi nàng nhếch lên một nụ cười điên khùng.
"Bách Lý ơi... nếu chị bảo chị thèm được em cắn lại...
Em có gọi chị là con quỷ không?"
Nàng đập mảnh gương xuống đất, dẫm nát chân. Máu chảy. Đau. Nhưng đau không thấm được vào niềm khao khát bị trừng phạt.
Âm Vang Từ Hoàng Cung – Kế Hoạch Trả Đũa
Tin dữ bay về: hoàng hậu bệnh nặng sau khi thấy tên sát thủ cụt tay mắt mù. Hoàng đế phái người đến "hỏi thăm" Bách Lý – nhưng bị Huyền Vũ quân chặn cổng.
Trước sảnh phủ, Bách Lý ngồi trên xe lăn mới, mặc áo gấm đen, tay vuốt lưỡi kiếm xương người.
"Về báo với hoàng đế," cậu nói với sứ giả, giọng không độ lên cao, "An Lạc phủ từ nay... không đón khách không mời."
Sứ giả run sợ:
"Nhưng hoàng thượng muốn biết công chúa..."
"Công chúa đang ở đây. Làm người tình của ta." Cậu bật cười khi thấy sứ giả trắng bệch. "Đùa thôi. Nàng là khách quý. Vì đây... sắp thành căn cứ giết người."
Cậu liếc về hướng hoàng cung. Trong tay áo, viên "Tâm Lãnh Ngọc" – thứ độc dành cho hoàng hậu – bỗng cháy lạnh.
"Mẹ kế... ngươi chơi ác. Vậy ta chơi tàn.
Con què này sẽ dùng chính thứ thuốc dâm loạn của ngươi...
Nhét vào miệng đứa con trai yêu quý nhất của ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro