Chương 4
Edit: Tru Tâm
Chương 4: Khu Hoa Cương Nhị.
Sương mù bên ngoài dường như đặc hơn lúc đến. Tầm nhìn cũng kém hơn.
Tiền chưa kiếm được bao nhiêu, còn mất xe điện. Tiết Nghiên Chu không cam lòng, tìm kiếm xung quanh, muốn tìm ra xe điện bị mất.
Đi chưa được mấy bước, cậu đã cảm giác thấy gì đó không ổn. Hai bên đường lúc nãy, có như thế này sao. Cửa hàng hai bên, mở cửa từ lúc nào?
Những cửa hàng trước mắt, mỗi cửa hàng đều kéo rèm cuốn lên một khe khoảng mười phân, từ bên trong hắt ra chút ánh đèn vàng mờ.
Nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
Cửa hàng nào lại mở cửa vào lúc một giờ sáng, nếu có cũng chỉ có một hai tiệm, chứ không phải cả con phố đều đồng loạt như thế.
Chỉ có duy nhất một cửa hàng là tối om, Tiết Nghiên Chu dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Đó là một tiệm cắt tóc, một tiệm cắt tóc kiểu cũ điển hình. Cửa kéo bằng kính mờ, trên đó dán những tấm áp phích kiểu tóc, bên cạnh còn có một cột xoay ba màu.
Biển hiệu ghi "Tiệm cắt tóc Ngôi sao"
Tiết Nghiên Chu ngây người.
Không đúng, phía trước chỗ này cũng có một tiệm cắt tóc tên là "Star tạo hình" sao? Tiệm cắt tóc Ngôi sao này là sao?
Cậu càng nghĩ càng thấy không đúng, thậm chí muốn đến xem thử, liệu thầy cắt tóc Tony siêng năng kia có ở trong đó không.
Ý nghĩ quỷ dị này cứ quanh quẩn trong đầu mãi không đi.
Vừa nhích chân, Tiết Nghiên Chu liền phản ứng lại.
Nghĩ lại thấy không ổn, cậu rất tò mò, lại không muốn chết một cách mơ hồ. Trước mắt chuyện quan trọng nhất, vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Không cần xe điện nữa.
Cậu quyết đoán ra quyết định, sau đó dọc theo con đường để ra ngoài.
Càng đi ra xa, sương mù càng ngày càng trở nên dày đặc.
Không giống như làn sương mù mỏng lúc trước, làn sương này xen lẫn màu xám. Bên cây xanh và đèn đường hai bên đường, đều phai màu trong làn sương xám.
Lá cây màu xám, ánh đèn xám trắng.
Tiết Nghiên Chu dừng lại.
Trong trí nhớ của cậu, đến đây nên rẽ, rẽ là có thể vào đường chính của thành phố.
Nhưng mà lúc này trước mặt cậu chỉ toàn sương mù.
Sương mù xám xịt.
Tiết Nghiên Chu có cảm giác nếu bây giờ cậu đi vào làn sương mù kia, cơ thể của cậu cũng sẽ biến thành màu xám.
Vật thể vô tri vô giác màu xãm cũng không sao, nhưng nếu cơ thể con người biến thành màu xám, nghe có vẻ không phải chuyện tốt lành gì.
Cậu lấy điện thoại ra xem, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng.
Số điện thoại của Trung tâm xử lý Sự kiện đặc biệt, bây giờ đã giống như số điện thoại cảnh sát hay cấp cứu, mọi công dân đều có thể thuộc lòng.
Tiết Nghiên Chu cũng không ngoại lệ, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện quỷ dị chính là liên hệ với Trung tâm xử lý Sự kiện đặc biệt.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Thậm chí không có cả âm thanh thông báo ngoài vùng phủ sóng, một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình.
Đây không phải chuyện quỷ dị bình thường.
Tiết Nghiên Chu nhấp vào avatar Wechat của Hoàng Vũ, gửi một đoạn tin nhắn thoại.
【 Anh Hoàng, tôi, tôi hình như đã bị nhốt ở khu Hoa Cương Nhị rồi, trên đường đều là sương mù màu xám, không nhìn rõ gì hết. 】
Nói xong, cậu chụp ảnh gửi đi.
Dấu chấm thang màu đỏ, gửi không thành công.
Cậu bị kẹt ở đây, kẹt ở nơi Linh dị xâm lấn.
Tiết Nghiên Chu hơi run, nhưng động tác trên tay không dừng lại, mở tài liệu mà Hoàng Vũ đã gửi trước đó.
1. Ma quỷ không thể bị tiêu diệt, sức người không thể đối phó với ma quỷ.
2. Tìm nơi an toàn, không được nói chuyện, không được nhìn lung tung, không được đi lung tung, bất kể hành động nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của ma quỷ, kích hoạt quy tắc tấn công.
3. Liên hệ với Trung tâm xử lý Sự kiện đặc biệt, chờ cứu viện.
4. Tránh xa làn sương mù xám, nếu đi vào bên trong, hoặc là chết hoặc là mất tích.
----
Tiết Nghiên Chu đọc lướt, tổng kết ra một điểm then chốt.
Đó là, người thường không thể giết chết lệ quỷ, nhưng lệ quỷ dường như cũng không thể tự ý giết người, cần kích hoạt một điều kiện nhất định, mới có thể bị lệ quỷ phát hiện, sau đó bị giết chết.
Trung tâm xử lý Sự kiện đặc biệt hiện tại không thể trông cậy được nữa, chỉ có thể tự mình thăm dò.
Tiết Nghiên Chu rũ mắt nhìn làn sương mù màu xám, hai mắt sáng rực, ngón tay khẽ run, không biết là sợ hãi hay là.....
Phấn khích.
Làn sương này là nơi cậu chưa từng đặt chân đến, đại diện cho điều chưa biết.
Tiết Nghiên Chu khao khát muốn biết.
Vậy thì, tại sao khi vào bên trong sương mù, lại chết?
Cậu bước một bước về phía trước, mũi giày tiến vào phạm vi của sương mù.
Một cảm giác lạnh lẽo lập tức bò lên từ bắp chân, phần tiếp xúc với sương mù dường như mất cảm giác.
Lạnh lẽo, cứng đờ, giống như một bộ phận đã chết, và làn sương xám đó, dường như có thực thể dính vào mũi giày, không thể vẩy bỏ.
"........."
Tiết Nghiên Chu ngón tay run đến lợi hại, rụt chân lại, xoay người đi về phía khu Hoa Cương Nhị.
Làn sương dường như bị quấy rầy, cuồn cuộn, xáo động.
Hai mắt cậu nhìn thẳng, không ngoảnh đầu lại nhìn một cái, bước nhanh về phía trước, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chưa đi được mấy bước.
Tiết Nghiên Chu nhìn thấy những cửa hàng hé mở bên đường, có những bóng người mờ ảo. Giống như có người bên trong?
Cậu dừng lại, cảm giác âm lãnh trong cơ thể đã tan biến.
Càng tới gần khu Hoa Cương Nhị, dường như đang trở về nhân gian. Tiết Nghiên Chu nhớ lại một số tin đồn về Linh dị xâm lấn trên mạng.
Phiên bản lưu truyền trên mạng, là Linh dị xâm nhập không xảy ra ở những nơi đông người, phần lớn đều là những vùng quê hẻo lánh.
Phiên bản lưu truyền trên mạng, là Linh dị xâm lấn không xảy ra ở nơi đông người, rõ ràng xem ra điều đó không chính xác.
Tuy nhiên có thể nói rõ một điều, hộ gia đình ở khu Hoa Cương Nhị không nhiều lắm, nhưng vẫn có dương khí, có thể trong một mức độ nào đó sẽ trì hoãn được thứ quỷ dị kia.
Tiết Nghiên Chu trong lòng đã có ý tưởng, liền quyết định thử nghiệm một chút.
Cậu vì sợ hãi, adrenalin tăng mạng, đầu óc trở nên sáng suốt kỳ lạ.
Tiết Nghiên Chu ngồi xổm xuống, tầm nhìn vẫn không đủ, đành phải nằm sắp xuống, nhìn vào cánh cửa cuốn chỉ bé mở mười phân, xem bóng người bên trong rốt cuộc là cái gì.
Là người hay là thứ gì đó kỳ quái.
"Mẹ kiếp!"
Ngay khi nhìn thấy rõ thứ bên trong, Tiết Nghiên Chu không thể kiềm chế mà thốt lên một câu chửi thề, đồng tử co rụt lại, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống.
Trong khe hở gần mười phân đó, bên trong có một người, với tư thế tương tự nhìn chằm chằm cậu.
Khuôn mặt tê liệt cứng đờ, vừa nhìn là biết không phải người sống.
Tiết Nghiên Chu bật dậy, lao nhanh về phía cổng lớn khu Hoa Cương Nhị.
Ngay khi chạm vào cửa sắt, cậu đẩy mạnh, lại phát hiện không biết từ bao giờ cổng đã bị khoá.
Cửa phòng bảo vệ vẫn như cũ đóng lại, không bật đèn, không thấy rõ tình huống bên trong.
Tiết Nghiên Chu quay đầu nhìn lại, lại toát thêm một trận mồ hôi lạnh.
Người trong cửa cuốn đã chui ra, từ khe hở mười phân.
Nửa người dưới của nó vẫn còn ở bên trong cửa cuốn, nửa người trên đã hoàn toàn thò ra, nó liều mạng bò ra đến mức biến dạng.
Khuôn mặt tê liệt ngẩng lên, hai mắt nhìn Tiết Nghiên Chu, bàn tay hư thối tái nhợt đã sắp nắm lấy mắt cá chân cậu.
"!"
Tiết Nghiên Chu quyết đoán nhấc một chân lên, không chút do dự đá một cước vào cánh tay muốn khiến nó bay xa năm mét.
Nhưng mũi chân xuyên qua bàn tay trắng bệch mà không có bất kỳ tác dụng nào.
Tiết Nghiên Chu sửng sốt, chợt nhớ đến gì đó.
Lúc này, cánh tay kia đã sắp nắm lấy cổ chân cậu.
Vào thời khắc ngàn cây treo sợi tóc, Tiết Nghiên Chu nhìn thấy sương mù xám dính trên mũi giày trái. Cậu dùng chân trái đá qua, bàn tay kia lập tức đứt lìa, bay xa hơn chục mét.
Sương mù xám bám lấy mũi giày không thể loại bỏ, cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tiết Nghiên Chu không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người bắt đầu trèo qua cổng sắt.
Động tác của cậu nhanh đến kinh người, tốc độ trèo qua cổng sắt như những cao thủ phi thường vượt ngưỡng trong phim võ hiệp. Tay phải kéo lên, chân trái đạp mạnh, cả người gần như bay qua.
Vào lúc đáp đất, cậu chỉ hơi khuỵu gối, không hề có dáng vẻ loạng choạng.
Cậu dựa vào cửa sắt, thở gấp mấy hơi, bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch.
Tiết Nghiên Chu thật sự rất sợ hãi, sợ tới mới hai tay đều run lên.
Nhưng cậu cảm thấy, mình dường như đã sống lại.
Cuộc sống nhàm chán và dài đằng đặc, dường như đã có thứ gì đó khiến cảm xúc cậu sôi trào.
Lúc đợi đồ ăn ngoài trước đó, Tiết Nghiên Chu không nói dối. Cậu thiếu tiền, bị người khác dùng thủ đoạn cướp học bổng. Điều cậu không nói đó là tất cả đều là cố ý, cố ý đắc tội bạn học có bối cảnh tốt, cố ý để bị cướp học bổng.
Chỉ vì cậu cảm thấy cuộc sống này thật sự rất vô vị. Thi đỗ trường đại học tốt nhất một cách dễ dàng, dễ dàng giành được học bổng, những điều như vậy thật sự quá nhàm chán.
Sau khi mất học bổng, cậu nghĩ hết mọi cách để kiếm tiền, cuộc sống đã có chút thú vị hơn.
Tiết Nghiên Chu có thể chọn công việc kiếm tiền dễ hơn và nhanh hơn, nhưng cậu không cảm thấy thú vị, vì thế liền chọn đi giao đồ ăn. Lý do kỳ thật rất đơn giản, nghe nói shipper thường gặp nhiều người nhiều chuyện thú vị.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của cậu không sai.
Tiết Nghiên Chu ngẩng đầu, che hai mắt, khoé miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Tốt lắm, rất thú vị.
Kẽo kẹt---- Kẽo kẹt-----
Phía sau cửa sắt vang lên tiếng cào rợn người, đứt quãng, yếu ớt.
Tiết Nghiên Chu xoay người, từ khe hở nhìn thấy cánh tay kia.
Cánh tay hư thối dường như không có ý định từ bỏ, vẫn muốn đem con mồi kéo vào bên trong cửa cuốn, nhưng dù thế nào, cũng không thể vượt qua cổng sắt tiến vào phạm vi khu Hoa Cương Nhị.
Một lúc lâu sau, cơ thể biến dạng kia dường như bị một lực lớn kéo lùi, giãy giụa trở lại bên trong cửa cuốn.
Đáng tiếc ánh đèn quá mờ, tầm nhìn kém, Tiết Nghiên Chu không thể nhìn thấy thứ kéo quỷ ảnh vặn vẹo kia rốt cuộc là gì.
Nhưng theo tài liệu Hoàng Vũ gửi, phỏng đoán thứ kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Chỉ biết rằng so với cơ thể biến dạng kia thì càng nguy hiểm hơn.
Trái tim đập thình thịch của cậu lắng xuống, không còn cảm giác nghẹt thở như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tiết Nghiên Chu đi đến trước phòng bảo vệ gõ cửa, gõ cửa sổ, nhưng không có hồi đáp.
Cậu đợi một lát, quyết định đi đến toà nhà số 9.
Toà nhà số 9 đã được Trung tâm xử lý Sự kiện đặc biệt dọn dẹp sạch sẽ, theo lời Tiền Hữu Hoa, bên trong lưu lại một số biện pháp đối phó ma quỷ, nên là nơi tương đối an toàn.
Quả nhiên, trong toà nhà vẫn có chút hơi thở nhân gian.
Dù là nửa đêm, vẫn có những ánh đèn lập loè, nhiều người trẻ vẫn thức khuya. Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng chửi thề từ của sổ: "Mẹ nó! Mày đúng là đồ mồ côi."
Tinh thần đang căng chặt của Tiết Nghiên Chu dần thả lỏng, đi vài phút, phía xa xuất hiện bóng người.
Trên đường ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ lắm. Cậu dừng lại, nỗi sợ lại tràn về.
Vào giờ phút này, ở đây, bóng người kia chưa chắc đã là người.
Cậu lùi lại một bước.
May mắn rằng bóng người đó nhanh hiện ra, là người quen.
Tiền Hữu Hoa.
Tiền Hữu Hoa vẫn mặc cái váy đỏ kia, cúi đầu đi đến.
"Chào chị, Tiền tiểu thư."
Tiết Nghiên Chu chào hỏi, chân di chuyển khó nhìn thấy, đổi hướng để tiện chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tiền Hữu Hoa vẫn cúi đầu, có chút e thẹn: "Tôi muốn đi ra ngoài, cậu có thể đi với tôi không?"
"Cửa hàng bên ngoài đều đã đóng cửa." Tiết Nghiên Chu nói: "Chị vẫn nên về nhà thì an toàn hơn."
Tiền Hữu Hoa: "Tôi đã đặt lịch rồi, anh ấy đang đợi tôi."
"Đặt lịch? Cửa hàng gì?"
"Tiệm cắt tóc ngôi sao....."
Nghe thấy cái tên này, Tiết Nghiên Chu liên tục lùi lại ba bước, sau đó xấu hổ cười: "Thật ngại quá, tôi còn phải nhận đơn nữa."
Trạng thái Tiền Hữu Hoa rõ ràng không đúng, lại nhất quyết muốn đi đến cái tiệm cắt tóc ngôi sao. Cậu lại không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không đi theo.
Tiền Hữu Hoa vẫn không ngẩng đầu, đứng im như gỗ.
Tiết Nghiên Chu nhỏ giọng nói một câu: "Hay là cô đi trước đi?"
"Đến tiệm cắt tóc Ngôi sao."
Tiền Hữu Hoa lặp lại lần nữa.
Tiết Nghiên Chu chú ý đến tóc cô ta dài hơn rất nhiều so với vừa nãy, còn dày hơn.
Trước đó, Tiền Hữu Hoa có mái tóc ngang vai, hơi thưa, đường chân tóc phù hợp với mức độ nổi tiếng của giới trẻ ngày nay. Nhưng hiện tại, tóc cô ta dài đến thắt lưng, dày quá mức, cả người như bị bao phủ trong mái tóc đen.
"Đến tiệm cắt tóc Ngôi sao."
Tiền Hữu Hoa lặp lại một lần nữa.
Lúc này, Tiết Nghiên Chu nhìn đỉnh đầu cô ta, dường như hơi nhô lên, có thứ gì đó từ sau gáy bò về phía trước.
"Được, tôi đi."
Tình huống bắt buộc, cậu cảm thấy, nếu Tiền Hữu Hoa nói thêm lần nữa, thứ không rõ là gì kia sẽ làm chuyện đáng sợ.
Nhận được câu trả lời mong muốn, Tiền Hữu Hoa quay người đi về phía cổng. Cô ta dường như không lo lắng Tiết Nghiên Chu sẽ không theo kịp.
Tiết Nghiên Chu rất thành thật mà đi phía sau, không có bất kỳ ý nghĩ muốn chạy trốn nào.
Bởi vì Tiền Hữu Hoa đã quay người, nhưng đầu không quay theo vẫn cúi đầu hướng về phía cậu.
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro