Chapter 5-Ending
Bầu trời đêm không trăng. Cả thành phố chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ những cột đèn cao áp yếu ớt chiếu rọi một góc đường mòn dẫn vào bãi đất bỏ hoang sau rừng. Nơi đây, từng là thánh địa của những lời thề thốt, giờ đây trở thành sân khấu cho sự kết thúc.
Lê Bin Thế Vĩ đỗ chiếc xe thể thao đen bóng của mình giữa bãi đất, tắt máy. Hơi thở anh nặng nề, cơ thể run rẩy. Anh đã tự buộc mình phải đến đây, để kết thúc mọi chuyện, để hoàn tất vòng tròn thù hận bằng mục tiêu cuối cùng: Bạch Hồng Cường.
Trong túi áo khoác, một con dao gấp lạnh ngắt nằm im lìm. Nó không phải là vũ khí. Nó là biểu tượng của sự điên loạn, của sự mất kiểm soát, của rào cản mong manh cuối cùng ngăn anh rơi vào tội lỗi.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những bãi cỏ úa tàn và cây cối khô mục. Chúng dường như đang chờ đợi một bi kịch.
“Anh ta có xứng đáng không? Có. Anh ta là con trai của kẻ giết người. Anh ta đã bỏ rơi mình. Anh ta đã phản bội lời thề,”
Vĩ tự nhủ, giọng nói nội tâm sắc lạnh.
“Nhưng nếu anh ta chết... mình sẽ còn lại gì?”
Mười lăm phút sau, từ phía bóng tối dày đặc của cánh rừng, một bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là Bạch Hồng Cường.
Anh mặc một bộ quần áo đen, không hề che giấu, cũng không hề sợ hãi. Anh bước đi vững chãi, bình thản. Anh biết mình đang đi đến nơi nào, và biết kết cục bi thảm đang chờ đợi. Đó là cái giá phải trả cho bốn năm im lặng.
Cường dừng lại. Anh nhìn Thế Vĩ bằng một ánh mắt phức tạp—có tình yêu, có nỗi buồn, và có sự chấp nhận.
Vĩ mở cửa xe, bước ra, đối diện với Cường. Khoảng cách giữa họ ngắn, nhưng đã không thể hàn gắn được nữa.
"Anh đã đến,"
Vĩ nói, giọng anh khàn đặc, đầy sự oán hận.
"Anh biết em sẽ hẹn anh ra đây,"
Cường đáp, giọng nói trầm tĩnh, gần như không có cảm xúc.
"Anh biết em muốn gì."
Vĩ cười khẩy, một nụ cười chua chát.
"Tôi muốn gì? Tôi muốn mạng sống của anh? Hay tôi muốn anh quỳ xuống cầu xin sự tha thứ như tôi đã từng quỳ dưới cổng nhà anh?"
"Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn,"
Cường trả lời thẳng thừng, không hề cúi đầu.
"Anh chấp nhận mọi bản án."
Vĩ không chịu nổi sự bình thản của Cường. Anh cần Cường phải sợ hãi, phải đau đớn, phải thừa nhận tội lỗi.
"Chấp nhận?"
Vĩ bước đến gần, chỉ thẳng vào mặt Cường.
"Anh chấp nhận? Anh nghĩ anh là vị thánh hy sinh sao? Anh chỉ là một kẻ phản bội hèn nhát!"
"Anh là kẻ phản bội."
Cường thừa nhận.
"Đừng giả tạo nữa! Tại sao anh không nói sự thật? Gia đình anh đã giết bố mẹ tôi! Và anh, người đã thề sống chết với tôi, đã chọn im lặng để bảo vệ chúng!"
Vĩ gầm lên, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào da thịt.
"Sự thật là... anh đã chọn gia tộc,"
Cường lạnh lùng nói, cố tình làm Vĩ đau đớn hơn. Anh biết, Vĩ cần phải hận anh trọn vẹn để tiếp tục sống.
"Anh là con trai họ Bạch. Dù anh có yêu em đến mấy, tình yêu không thể vượt qua trách nhiệm và dòng máu. Em đã hủy diệt Bạch Gia, đòi lại công lý. Anh... không còn gì để nói."
"Dòng máu?"
Vĩ hét lên, đau đớn tột cùng.
"Dòng máu dơ bẩn đó quan trọng hơn lời thề à? Anh là đồ dối trá! Tôi đã tin anh! Tôi đã trao cho anh tất cả! Tôi đã quỳ xuống dưới mưa, cầu xin anh, cầu xin bố anh! Anh có biết tôi đã bị sỉ nhục như một con chó không?! Và anh, anh đứng trong căn nhà đó, không động tĩnh, nhìn tôi gục ngã, và anh không làm gì cả!"
Vĩ lao đến, nắm chặt cổ áo Cường, lắc mạnh.
"Anh có biết sự im lặng của anh đã biến tôi thành quỷ dữ không? Tôi đã sống với hận thù, với sự trống rỗng suốt bốn năm! Anh đã nhìn thấy điều đó! Anh đã hủy hoại tôi! Anh có biết tôi đã đau đớn như thế nào không?! NÓI ĐI! NÓI RẰNG ANH HỐI HẬN ĐI!"
Cường nhìn thẳng vào Vĩ, ánh mắt đầy sự bi thương, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn để hoàn tất vai trò kẻ phản bội.
"Anh không hối hận vì đã không ra ngoài đêm đó,"
Cường đáp, giọng trầm hơn, như một lời thú tội cuối cùng.
"Anh cũng không hối hận vì đã bảo vệ gia tộc."
Lời nói này như một nhát dao xoáy sâu vào trái tim Vĩ. Sự bình thản, sự kiên quyết tàn nhẫn của Cường đã phá vỡ hoàn toàn bức tường lý trí cuối cùng của Vĩ.
"Được rồi.. Đó là do anh ép tôi đến bước đường này.."
Vĩ lùi lại, tay anh run rẩy đưa vào túi áo. Tình yêu đã chết. Chỉ còn lại sự đau đớn điên dại. Anh đã không làm chủ được bản thân trong phút bốc đồng đầy cảm xúc đó.
Anh rút con dao gấp ra. Lưỡi dao thép lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Anh không còn nhìn thấy Cường, anh chỉ nhìn thấy sự phản bội, người đã giết chết con người cũ của anh.
"Nếu anh đã chọn thù hận, nếu anh đã chọn im lặng, vậy thì anh phải chết vì sự lựa chọn đó!"
Vĩ gào lên, một tiếng gào xé lòng, đầy nước mắt và hận thù.
Vĩ lao đến. Mũi dao lạnh buốt, sắc nhọn, găm sâu vào mạn sườn trái của Cường.
Một tiếng phập khô khốc, và sau đó là sự im lặng.
Máu bắt đầu trào ra, nóng hổi, thấm đẫm chiếc áo đen của Cường. Cường ho khan một tiếng, nhưng anh không hề kêu la.
Cơn đau lan nhanh, nhưng nỗi đau đó không bằng nỗi đau đã phải gánh chịu suốt bốn năm qua.
Vĩ đứng sững lại, con dao vẫn nằm trong tay, mắt anh mở to vì kinh hoàng. Anh không tin vào hành động của chính mình. Anh đã giết người anh yêu.
"Em... Em..."
Giọng Vĩ run rẩy, đôi mắt bắt đầu ngấn nước.
Cường, dùng chút sức lực còn lại, từ từ nở một nụ cười chua chát. Nụ cười đó không phải của sự hối hận, mà của sự giải thoát.
Anh biết, anh đã không còn thời gian để giấu giếm nữa.
Cường đưa tay lên, bàn tay nhuốm máu, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Vĩ đang giữ con dao. Anh từ từ rút lưỡi dao ra, máu phun mạnh hơn. Anh gục xuống đầu gối, nhưng vẫn không buông tay Vĩ.
"Vĩ..."
Giọng Cường yếu ớt, như tiếng gió thoảng qua. Anh phải nói ra sự thật cuối cùng, sự thật sẽ hủy diệt Vĩ, nhưng cũng sẽ giải thoát anh ta khỏi gánh nặng hận thù.
"Anh... không thể nói... vì..."
Cường ho sặc sụa, máu trào ra khóe môi.
"Vì bố anh... đã đe dọa... sẽ giết em... Nếu anh chọn em... ông ta sẽ giết em ngay lập tức."
Lời nói đó như một lưỡi dao khác, sắc lạnh và tàn bạo hơn, đâm thẳng vào tim Vĩ. Anh đứng chết lặng.
"Ông ta... đã nói... nếu anh hé răng... nếu anh chọn em... em sẽ không thể nhìn thấy ánh Mặt Trời ngày mai..."
"Anh... không thể... mạo hiểm... mạng sống của em..."
Cường thở dốc, nắm chặt tay Vĩ.
"Anh... đã bị nhốt... trong phòng cách âm... Bố anh đã đập nát điện thoại... Anh đã thấy em... quỳ dưới mưa... Anh đã gào thét... tên em... nhưng em... không nghe thấy..."
Vĩ lảo đảo, như bị đánh một cú trời giáng. Anh nhìn xuống vũng máu đang lan rộng dưới chân Cường.
Sự thật này xé nát mọi lý trí, mọi niềm tin, mọi hận thù trong anh. Anh đã giết người anh yêu nhất, người đã hy sinh tất cả vì anh.
"Không... không phải... không thể nào..."
Vĩ thốt lên, giọng nói vỡ vụn.
"Anh nói dối! Anh nói là anh đang nói dối đi! Anh nói dối để tôi không phải hối hận đi!"
Cường nhìn Vĩ bằng một ánh mắt cuối cùng, ánh mắt đầy tình yêu và sự đau khổ.
"Anh... đã hy sinh... danh dự... tình yêu... để em được sống... Anh muốn em hận anh... để em có động lực trả thù... để em... tồn tại..."
Nước mắt Vĩ tuôn rơi như mưa, hòa với máu trên tay Cường.
"Anh Cường! Anh nói gì vậy? Không! Không được! Anh nói dối! Anh nói dối mà!"
Vĩ gào lên, cố gắng dùng tay bịt vết thương đang chảy máu không ngừng của Cường.
"Nghe anh... Vĩ..."
Giọng Cường yếu ớt, anh cố gắng mỉm cười lần cuối.
"Đừng thù hận nữa... Anh đã trả giá cho sự hèn nhát của mình rồi... Em ở lại... giữ gìn sức khỏe... không được tiêu cực nữa... Đừng khóc than cho kẻ hèn mọn như anh..."
"Cuối cùng..."
Cường dùng chút sức lực còn lại, nắm chặt tay Vĩ đến mức Vĩ cảm thấy đau.
"Em hãy nhớ rằng... dù em có là gì đi nữa... dù em có làm tổn thương anh như thế nào... dẫu anh có lỗi lầm đến đâu... anh vẫn yêu em... và mãi mãi..."
"..Yêu Em..."
Bàn tay Cường buông thõng, ánh mắt anh từ từ nhắm lại. Nụ cười nhẹ nhàng và mãn nguyện vẫn còn đọng lại trên môi, nụ cười của người đã hoàn thành sự hy sinh cuối cùng.
Vĩ đứng nhìn, đôi mắt anh trống rỗng trong vài giây kinh hoàng. Sau đó, anh khuỵu xuống.
Anh gào khóc trong vũng máu anh gây ra. Tiếng gào thét của Vĩ không phải là tiếng khóc thương, mà là tiếng gào thét của linh hồn đang bị xé nát. Anh đã giết người anh yêu, người đã hy sinh tất cả vì anh.
Vĩ bật cười, một tiếng cười đau đớn, điên loạn vang vọng khắp bãi đất bỏ hoang. Anh cười như một kẻ mất trí, giữa vũng máu và bóng tối. Anh lắc mạnh cơ thể Cường, phủ nhận sự thật.
"CƯỜNG! TỈNH LẠI ĐI! ANH NÓI DỐI MÀ ĐÚNG KHÔNG! ANH NÓI DỐI ĐI! TÔI KHÔNG TIN! TÔI KHÔNG TIN ANH YÊU TÔI ĐẾN MỨC PHẢI CHẾT VÌ TÔI! NÓI ĐI! NÓI ANH GHÉT TÔI ĐI!"
Rồi nụ cười tắt lịm, Vĩ lại quay về khóc xé lòng, tiếng khóc nấc nghẹn, cố lay Cường dậy. Anh ôm Cường, áp mặt vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim đã ngừng đập.
"Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã giết anh ấy. Tôi đã giết người yêu tôi hơn cả mạng sống."
Lời buộc tội tàn khốc vang vọng trong tâm trí Vĩ.
Vĩ đứng nhìn, đôi mắt anh trống rỗng trong vài giây kinh hoàng. Sợi dây kết nối cuối cùng với thực tại vừa đứt.
Anh nhận ra bàn tay mình vẫn còn dính máu, nhận ra hơi thở của Cường đã hoàn toàn biến mất, nhận ra sự thật vừa được thốt ra.
Sau đó, sự điên loạn bùng nổ.
Vĩ không khóc ngay. Điều đầu tiên thoát ra khỏi lồng ngực anh lại là một tiếng cười. Một tiếng cười không có niềm vui, không có sự hả hê, mà là tiếng cười man dại, điên loạn và méo mó đến ghê rợn, vang vọng giữa bãi đất trống.
"HA... HA HA HA HA! KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!"
Anh buông tay Cường ra, lùi lại hai bước, ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo. Anh cười lớn, cố gắng biến sự thật thành một trò đùa bệnh hoạn. Anh gào ầm lên kêu Cường nói dối, tiếng cười lẫn với tiếng nấc nghẹn khô khốc.
"CƯỜNG! ANH NÓI DỐI MÀ! Anh nói dối! Anh là kẻ phản bội! Anh là đồ dối trá! Anh không thể yêu tôi! HA HA HA! Anh làm thế này để tôi thấy hối hận chứ gì? Anh muốn tôi cảm thấy tội lỗi đúng không? Tỉnh lại đi! NÓI RẰNG ANH GHÉT TÔI ĐI! ANH KHÔNG THỂ CHẾT!"
Vĩ bò lùi lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào vũng máu đang lan rộng dưới thân thể Cường.
Anh cố gắng chối bỏ, cố gắng tìm kiếm bất kỳ bằng chứng nào để phủ nhận lời thú tội cuối cùng đó.
"Không được. Tôi không thể là kẻ giết người yêu mình."
Vĩ đột ngột chạy bật ra xa. Anh chạy đi như một kẻ mất trí, chạy khỏi cơ thể Cường, chạy khỏi vũng máu, chạy khỏi sự thật. Anh chạy được vài chục mét thì vấp ngã, lăn dài ra đất.
Anh nằm đó, giữa bụi đất và cỏ khô, ôm chặt lấy đầu mình. Mái tóc anh rối bù, dính đầy bùn đất. Anh đấm mạnh tay xuống đất, như thể muốn làm vỡ tung cả mặt đất để thoát khỏi ký ức kinh hoàng.
"KHÔNG! KHÔNG PHẢI TÔI! KHÔNG PHẢI TÔI!"
Anh gào thét, giọng nói khản đặc đến mức chỉ còn là tiếng rít.
"ÔNG TA ĐE DỌA GIẾT MÀY! CƯỜNG ĐÃ HY SINH! KHÔNG! KHÔNG! TẤT CẢ LÀ GIẢ DỐI!"
Anh lăn lộn trên đất, cơ thể anh co giật không kiểm soát, sự đau đớn tinh thần đã biến thành sự giày vò thể xác.
Anh muốn xé nát khuôn mặt mình, xé nát đôi tai mình để không nghe thấy lời thú tội cuối cùng đó.
Sau khoảnh khắc điên loạn và phủ nhận đó, một cơn sóng thần thương tiếc và hối hận ập đến, nhấn chìm mọi lý trí.
Vĩ dừng lại, hơi thở gấp gáp, toàn thân run rẩy. Anh từ từ quay đầu lại, nhìn về phía bóng tối nơi Cường đang nằm.
Anh không thể chạy trốn nữa. Tình yêu, sự hy sinh, và tội ác của anh, tất cả đều nằm im lặng ở đó.
Anh bò trở lại, từng chút một, chậm chạp như thể cơ thể anh nặng hàng ngàn cân. Khi đến gần, Vĩ lại thấy nụ cười mãn nguyện, bình yên đến tàn nhẫn trên môi Cường.
Anh khuỵu xuống bên cạnh Cường, nước mắt anh lại chảy ra như suối, không phải nước mắt của sự hận thù, mà là nước mắt của sự tuyệt vọng vô tận.
Vĩ ôm chặt lấy cơ thể Cường đang lạnh dần, máu thấm đẫm quần áo anh.
"Anh... Anh Cường à..." Vĩ thều thào, tiếng khóc nấc nghẹn, khóc xé lòng, từng tiếng nấc như xé toạc lồng ngực anh.
"Anh làm sao lại ngốc nghếch đến thế... Anh làm sao lại hy sinh như thế... Anh đã để em trở thành kẻ giết người, kẻ phản bội, chỉ để em được sống sao?"
Anh siết chặt vòng tay, cố gắng truyền chút hơi ấm cuối cùng của mình vào cơ thể đã nguội lạnh của Cường.
"Anh nói đi! Anh tỉnh lại đi! Anh mắng em đi! Anh mắng em vì đã không tin anh! Anh mắng em vì đã giết anh đi! Anh mắng em đi anh Cường!"
Vĩ áp mặt vào ngực Cường, nước mắt anh rơi lã chã vào vũng máu. Anh gục đầu xuống, tiếng khóc của anh không còn là tiếng gào thét nữa, mà là tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu của một linh hồn đã tan vỡ hoàn toàn.
Anh đã trả thù thành công, hủy diệt gia tộc Bạch. Nhưng đổi lại, anh đã giết chết người yêu mình, người đã giữ trọn lời thề yêu anh bằng cả mạng sống.
Vĩ buông Cường ra, nằm vật xuống nền đất lạnh lẽo, nhìn lên bầu trời đen kịt. Anh không còn cảm nhận được đau đớn thể xác, chỉ cảm nhận được sự lạnh giá của tội lỗi. Anh đã đạt đến giới hạn của sự đau khổ.
Sự trả thù đã kết thúc. Và Lê Bin Thế Vĩ, kẻ sống sót, đã là người thua cuộc thảm hại nhất, vĩnh viễn bị giam cầm trong vũng máu của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro