Chương 24

Thanh trừng dư đảng của thái tử, hoàng thượng giao hết cho nhị hoàng tử, sự vụ trong triều hầu như đều đổ lên đầu Bách Lý Hoằng Nghị.

Tang sự ở Đông cung, theo lý mà nói trong cung hẳn là nên quạnh quẽ một trận, con đường tranh quyền đoạt vị thắng làm vua thua làm giặc, không ai mủi lòng thương hại sự thất bại ấy, toàn bộ hoàng cung giống như chưa từng trải qua trận phản loạn nào, thành thành thật thật chờ đón năm mới sắp đến.

Bách Lý Lệnh Dung vì hôn sự của mình mà tâm tình cực kì vui vẻ, mỗi ngày đều đổi món đưa qua cho Bách Lý Hoằng Nghị, làm không biết mệt.

Có đêm, Bách Lý Hoằng Nghị bận rộn hoàn thành công vụ, vội chạy đến Du Hoan các, Thời Ảnh còn ôm hắn cười nói: "Mới mấy ngày, ngũ công chúa hình như nuôi người béo lên rồi, chờ qua năm mới, chỉ sợ kim văn ngọc bào của người ở chỗ ta, cũng mặc không vừa nữa đâu."






Hai mươi ba tháng chạp, tuyết rơi, lúc Ngu quý phi đến, Bách Lý Hoằng Nghị ngồi bên chậu than sưởi xem tấu sớ triều thần dâng lên, đứng dậy hành lễ với mẫu phi, kêu Tiểu Dẫn tử châm một bình trà Giang Nam mới tiến cống.

Ngu quý phi cười cười, "Làm khó con, còn nhớ rõ mẫu phi thích uống loại trà này."

"Phụ hoàng nhớ thương mẫu phi, trà tiến cống hàng năm đều thưởng hết cho người, nhi thần tự khắc luôn nhớ kỹ."

Vừa vào cửa Ngu quý phi đã để ý tới, trên vách đá bên cạnh án thư của Bách Lý Hoằng Nghị treo một bức chữ viết tay: Thế sự mạn tùy lưu thủy, toán lai nhất mộng phù sinh.

"Nét chữ thực thanh tú, hình như có chút quen mắt." Nàng khích lệ nói.

Bách Lý biết Ngu quý phi đang nhìn chữ viết của Thời Ảnh, sợ nàng tiếp tục truy vấn, thuận miệng chuyển chủ đề: "Bên ngoài tuyết rơi dày, mẫu phi sao lại vội vã đến đây?"

"Hôm nay là hai mươi ba, trong cung đều cúng bái ông công ông táo, con cái đứa nhỏ này chẳng bao giờ chịu lưu tâm, sợ cung nhân cũng học con mà sơ sót, mẫu phi qua nhắc nhở một chút."

Bách Lý gật gật đầu, đem công văn quăng qua một bên, "Tam ca đâu, sao huynh ấy không đi cùng mẫu phi?"

"Hoằng An còn ở trong cung điều dưỡng mấy tháng, vẫn nhàn rỗi, lần này phản loạn nó phản ứng kịp lúc, phụ hoàng con liền an bài nó đi xem binh lính Xích Vũ vệ cùng quân lính ở kinh thành một chút, nếu có gì sơ hở kịp thời thượng tấu. Như thế vừa khéo, nó với cữu cữu con gặp mặt thuận tiện hơn không ít, có tin gì cũng có thể nhanh chóng truyền vào cung, đưa tới tận tay con."

"Năm đó, nhi thần cùng mẫu phi chọc phải người khác, tam ca mới chủ động nhận lệnh đóng quân ở biên cảnh. Vài năm này huynh ấy chịu khổ, nhi thần đều biết, về sau nhất định bồi đắp tử tế."

"Huynh hữu đệ cung, người một nhà, hẳn là nên vậy."

Ngu quý phi cười xoa xoa má Bách Lí, đứng dậy, ôn nhu nói:

"Gần hết năm, trong cung bộn bề nhiều việc, mẫu phi không quấy rầy con nữa. Đừng lao lực quá, cẩn thận thân thể."

"Cung tiễn mẫu phi."

Sau khi hồi cung, tâm sự của Ngu quý phi dường như càng thêm trùng điệp*, cung nữ theo hầu cho cung nhân khác lui xuống, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, người đang lo lắng điều gì thế?"
*trùng điệp: chất chồng

"Ta không nói rõ ra được, chỉ là. . ."

Ngu quý phi ngồi xuống, rũ mắt suy nghĩ một trận, nói: "Ta cảm thấy bức chữ kia rất quen thuộc, giống như từng gặp qua ở đâu đó. . ."

"Chữ?" Cung nữ khó hiểu: "Chữ gì ạ?"

"Trước đây lúc sắc phong, Hoằng Nghị đưa tới hạ lễ, bức vạn hoa đồ đó, để đâu rồi?"

"Theo nương nương phân phó, cất vào hộp lụa để trong khố phòng."

"Đi lấy ra đây, đừng kinh động người khác."

"Vâng."





Chu Quả sáng sớm đã chuẩn bị lễ cúng ông công ông táo, ở trù phòng phía sau bận rộn suốt, rất là thỏa mãn.

Khi này tuyết rơi dày, Thời Ảnh đứng dưới mái hiên nhìn bông tuyết bay lả tả, nhớ lại ngày trước cùng tiểu nương cúng ông táo, khẽ mỉm cười.

Từ ngày tiểu nương tạ thế, Văn Chi chỉ toàn tâm toàn lực bồi dưỡng y trở thành hậu nhân Thời gia, một chút ấm áp cũng không có.

Thật ra không hề quan trọng, không còn tiểu nương, cúng ông táo với người khác thì nghĩa lý gì chứ.

Thời Ảnh bất giác có chút thương tâm, liền quay vào phòng, phát hiện Chân tiên sinh đã ngồi bên bàn chờ y.

"Chân tiên sinh?"

Thời Ảnh không nghĩ tiên sinh sẽ đến, ra cửa phân phó Chu Quả thay mình đi tặng vài thứ cho nhị hoàng tử, biểu thị tâm ý, mới yên tâm bồi chuyện cùng Chân tiên sinh.

"Ta nghe nói, thái tử tự vẫn, thánh thượng đem sự vụ ngự tiền giao cho lục hoàng tử xử lý, điềm này không tốt, ngươi phải giúp nhị hoàng tử vãn hồi cục diện, trên hết phải để ý an nguy của chính mình, rõ chưa?"

"Ta biết rồi, tiên sinh yên tâm."

"Gần đây ta cảm giác rất không được yên bình, giống như có kẻ nhằm vào ta. Vốn là ta không định mạo hiểm như vậy tới gặp thiếu gia, nhưng nếu không chính miệng nhắc nhở ngươi, ta chẳng thể an lòng nổi."

Tâm tình Thời Ảnh lập tức treo lên cổ họng, vội hỏi đầu đuôi.

Chân tiên sinh thở dài, nói: "Ta cũng không nói rõ được, chỉ là cảm giác có kẻ đứng trong tối theo dõi hành tung của ta, nhưng qua hồi lâu, ta lại không tìm được chứng cớ xác thực."

"Tiên sinh là từ khi nào có cảm giác này?"

"Ước chừng. . . Mấy ngày sau khi Ngộ Phong đến kinh thành."

Thời Ảnh trong lòng lộp bộp một tiếng, nhớ tới hôm ấy đích thân đi Ngọc Hương lâu gặp Giang Ngộ Phong, sau khi hồi cung Bách Lý Hoằng Nghị đã nói qua, tai mắt của Hà Tuấn bố trí ở Ngọc Hương lâu đã lưu ý đến hành tung của y. Phòng riêng là do Chân tiên sinh đặt, như thế tính ra, từ lúc đó, Hà Tuấn đã bắt đầu điều tra Chân tiên sinh.

Nếu bị Hà Tuấn tra ra được Chân tiên sinh là quản gia Thời phủ, thuận tiện tra ra thân thế của y, đến tai Ngu quý phi, hai người chẳng những không tránh được tội chết, mà còn có thể liên lụy đến Tùng Lâm bang, thậm chí Bách Lý Hoằng Nghị cũng sẽ vì y mà lâm vào nguy hiểm. . .

Thời Ảnh không dám nghĩ tiếp, y đã đáp ứng Chân tiên sinh tự mình bảo trọng, nếu có vạn nhất, y sẽ xin nhị hoàng tử giúp đỡ.

"A, đúng rồi, sáng nay A Bưu tới tìm ta, nói Ngộ Phong sinh bệnh, nếu ngươi rảnh rỗi thì đến khách điếm nhìn hắn một cái."

Thời Ảnh nhíu mày, "Đang yên đang lành sao lại sinh bệnh?"

"A Bưu nói chỉ là nhiễm phong hàn, bất quá trời ở kinh thành quá lạnh, chỉ sợ phải nằm dài một trận mới khỏi được hoàn toàn."

"Ta biết rồi, chờ qua mấy ngày nữa hết bận sẽ đi thăm hắn."






Ba mươi tháng chạp, hoàng thượng theo thường lệ thiết đãi yến hội ở Thừa Dương điện, khắp đại nội vui mừng hoan hỉ, nơi nơi đều tay chân bận rộn, không có mấy người để ý Thời Ảnh có ở trong cung hay không.

"Tỉnh rồi à?"

Giang Ngộ Phong uống thuốc xong liền ngủ, giật mình mở mắt, thấy Thời Ảnh ngồi bên giường, cả mặt nháy mắt nóng bừng, một chữ cũng không nói ra được.

Từ ngày thái tử tạo phản, bọn họ chưa gặp lại nhau, Giang Ngộ Phong nghe nói tình hình trong cung thê thảm, lo lắng cho an nguy của Thời Ảnh, vẫn là Chân tiên sinh nói hắn biết Thời Ảnh bình an vô sự, cái đầu bị kéo căng của hắn mới trùng xuống.

Đại khái nguyên cớ là như vậy, tâm tình căng thẳng tự dưng được tháo gỡ, gió thổi qua một trận, người cũng đổ bệnh theo.

"Tiểu Ảnh. . ." Giọng Giang Ngộ Phong vẫn còn khàn khàn.

Thời Ảnh lo lắng sờ lên trán hắn, hơi nóng, "Hôm hai ba ta nghe Chân tiên sinh nói huynh ngã bệnh, lâu như vậy rồi sao vẫn chưa khỏi?"

"Ta không sao", Giang Ngộ Phong miễn cưỡng cười một tiếng, "Ta lo cho ngươi ấy, trên người có bị thương không?"

"Ta không sao. Ngộ Phong, huynh cứ ốm như vậy không được, ta thỉnh một vị thái y trong cung đến bắt mạch cho huynh nhé."

"Thỉnh thái y, ngươi nhất định phải hỏi qua nhị hoàng tử, hắn trời sinh đa nghi âm độc, một khi bị hắn phát hiện ngươi là người Thời gia, nguy hiểm. Nếu ngươi chạy đi cầu tình Bách Lý Hoằng Nghị, ta tình nguyện nằm tiếp."

Thời Ảnh vừa tức vừa bất đắc dĩ nói: "Lúc nào rồi, còn để ý mấy thứ này?"

Giang Ngộ Phong cười khổ, lắc đầu nói: "Ta cũng chẳng thèm ăn dấm của Bách Lý Hoằng Nghị, hai ngươi là lưỡng tình tương duyệt, nếu để hắn biết ngươi đòi tìm thái y cho ta, tính tình hắn xấu như vậy, phát hỏa lên, lại giận dỗi ngươi thì làm sao."

Thời Ảnh bị Giang Ngộ Phong nói đến khó chịu, hai ngón tay xoắn vào nhau, không hé răng nửa lời.

Giang Ngộ Phong vô tâm vô phế cười một tiếng, chống người dậy ngồi tựa vào đầu giường, hỏi: "Hôm nay Thời Ảnh đại nhân nhà chúng ta có mang đồ ăn ngon gì đến không?"

Thời Ảnh mở cặp lồng, bên trong có hai đĩa sủi cảo nóng hầm hập, lấy ra đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường, nói: "Ta gói đó, huynh nếm thử đi."

"Ngươi tự tay làm à?"

"Ò."

Giang Ngộ Phong gắp một miếng bỏ vào miệng, thỏa mãn chớp mắt, nói:

"Vẫn là tay nghề của ngươi đỉnh. Ngươi không biết đâu, sủi cảo A Bưu làm khó ăn muốn chết, từ khi ngươi rời Tùng Lâm bang, ta cũng không thích ăn sủi cảo nữa."

Thời Ảnh thấy Giang Ngộ Phong ăn đến là vui vẻ, trong lòng dễ chịu đôi chút, nói:

"Còn nhiều mà, huynh ăn từ từ, cẩn thận nghẹn."

"Ta nhớ trừ tịch năm ngoái, chúng ta cùng nhau gói sủi cảo, còn lên đỉnh núi bắn pháo hoa, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới về. Kết quả sáng hôm sau, cha ta gọi ta dậy bắt đi dập đầu chúc tết trưởng bối, chỉ có ngươi, được ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao quá đầu mới tỉnh, ngươi không biết ta đã ngưỡng mộ thế nào đâu."

"Đúng vậy, vẫn là A Bưu ở lại giúp ta làm điểm tâm. Bất quá huynh nói đúng, tay nghề của A Bưu đích xác không được tốt lắm."

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều phá lên cười.

Giang Ngộ Phong nhìn nửa miếng sủi cảo kẹp trên đũa, thì thào: "Khi đó thật tốt, đẹp tựa như giấc mộng vậy. Về sau cha ta qua đời, ngươi cũng trở về kinh thành. Chỉ còn một mình ta."

Thời Ảnh giương mắt nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã ngả dần về tây, y phiền muộn đứng dậy, sờ sờ trán Giang Ngộ Phong, nói: "Ngộ Phong, ta phải đi rồi."

"Ừm, trên đường cẩn thận."

"Được. Mấy ngày nữa ta lại đến thăm huynh."

"Biết rồi."

Thời Ảnh đẩy cửa ra, Giang Ngộ Phong lưu luyến không rời gọi y một tiếng:

"Tiểu Ảnh."

Thời Ảnh quay đầu.

"Năm mới an khang."

"Huynh cũng vậy, năm mới an khang."





Đêm đến, Bách Lý Hoằng Nghị kêu Tiểu Dẫn tử chạy đi báo, chờ dạ yến kết thúc hắn sẽ tới Du Hoan các, cùng Thời Ảnh đón giao thừa.

Thời Ảnh dặn trù phòng làm điểm tâm cẩn thận, không mang Chu Quả theo, một mình ra cửa cung.

Y tránh né Thừa Dương điện náo nhiệt tưng bừng, đi ngang qua tẩm cung của tiên hoàng hậu, phát hiện ổ khóa trên cửa lại nhiễm thêm một tầng bụi, đại khái hoàng đế sau khi lâm bệnh rất ít lui tới.

Hiện giờ, hoàng hậu đã chết, trong cung chẳng có mấy người phân tâm thương cảm, nữa là với tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, càng không nhàn rỗi ôm loại tâm tư hoài niệm.

Nghe được tiếng bước chân lưa thưa hiếm thấy, Bách Lý Hoằng Như khẽ cười:

"Thời Ảnh mỹ nhân?"

Thời Ảnh hơi giật mình, cước bộ cũng ngừng lại, lát sau mới chậm rãi bước lên trước, cúi người đặt cặp lồng lên đất, hỏi: "Tứ gia làm sao biết là ta?"

"Hôm nay là lễ trừ tịch, khắp cung thịnh yến đón mừng năm mới, trừ ngươi ra, ai lại đến thăm một phạm nhân như ta đâu? Mỹ nhân lần này thực sự đưa cơm tới à, không tồi, coi như ta được đón lễ rồi đi."

Thời Ảnh không đáp lời, chỉ đem điểm tâm bày ra, đưa cho tứ hoàng tử một đôi đũa bạc.

Bách Lý Hoằng Như nhìn thấy đôi đũa kia, bèn cười rộ lên: "Ngươi cẩn thận thế làm gì, sợ gánh tội danh độc chết ta sao?"

"Ta cũng không có ý này, để tứ gia yên tâm hơn thôi."

Tứ hoàng tử đúng thật là đang đói bụng, mỗi ngày đều là cơm rau, hắn cơ hồ quên mất điểm tâm trong cung ngon đến làm cho người ta thèm nhỏ dãi là như thế nào.

Hắn vừa và cơm vào miệng, vừa hỏi Thời Ảnh, gần đây trong cung có chuyện gì mới không.

"Thái tử khởi binh mưu phản, bị trấn áp, đã tự tử."

Tứ hoàng tử lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, nói: "Này còn chẳng bằng ta, tục ngữ nói chết tử tế không bằng được sống, chết rồi cái gì cũng không còn. Người đại ca này của ta quả thực đáng thương. Gì nữa không?"

"Lúc thái tử còn tại vị, dựa vào tư diêm Giang Nam vơ vét của cải, hối lộ đại thần, thánh thượng vấn tội Hạng gia, Hạng đại nhân bị giam vào ngục, gia quyến cũng bị lưu đày."

"Kết cục này không khác cảnh ngộ của ta bao nhiêu. Này, chưa đủ thú vị đâu, kể chuyện khác nữa đi."

"Ngũ công chúa hôn sự đã định, phò mã là phó tướng Xích Vũ vệ, Chân Hành Đạo tướng quân, sang đầu xuân sẽ thành thân."

Tứ hoàng tử tay cầm bát cơm, gật gật đầu, "Như vậy mới là tin vui. Ngũ muội cũng thành gia lập thất rồi. Chờ tới này muội ấy xuất giá, thay ta tặng một phần lễ."

Thời Ảnh gật đầu, "Được."

"Ngươi thì sao, mỹ nhân?"

"Ta?"

"Đúng rồi, lần trước không phải ta khuyên ngươi bỏ nhị ca đi theo lão lục sao, ngươi làm theo chưa?"

Thời Ảnh lắc đầu.

Bách Lý Hoằng Như trách móc một tiếng, nói: "Bướng thế. Ta đoán, đại bộ phận triều chính hiện tại đều là lục hoàng tử phụ trách đi?"

"Ừm", Thời Ảnh bất khả tư nghị* nhìn chằm chằm tứ hoàng tử, "Tứ gia bị nhốt ở đây, hoá ra lại tai thính mắt tinh, giống như hết thảy chuyện bên ngoài đều vô cùng am hiểu."
*bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi

"Yên tâm, chẳng có kẻ nào rảnh rỗi đến chỗ này nói cho ta biết cả. Kỳ thật, chỉ cần ngươi nhìn thấu được tâm tư của phụ hoàng ta, sự tình cũng không có gì khó đoán."

Tứ hoàng tử cơm no rượu say, đẩy bát đũa ra ngoài nhà lao, nói:

"Nói thật với ta, ngươi bị nhị hoàng tử ngủ chưa?" (thẳng tính quá he)

Thời Ảnh khụ một tiếng, nghiến răng nói: ". . . Không có."

"Hắn có thể nhẫn nhịn như vậy, đúng là ngoài dự đoán của ta."

Thời Ảnh nhàn nhạt thở dài, "Tứ gia nếu không còn chuyện gì khác, ta xin phép cáo từ."

"Đi đi, mười lăm tháng giêng, mang tới cho ta một bát chè trôi nước mừng tết nguyên tiêu thì tốt rồi."

Dứt lời, Bách Lý Hoằng Như tiếp tục ngả lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi, Thời Ảnh cũng không muốn lưu lại, quay về Du Hoan các, chờ Bách Lý Hoằng Nghị tới.

Thái tử đã chết, tẩm cung không một bóng người, Lãm Nguyệt lâu cũng trở thành lầu gác trống rỗng.

Nguyên lai cảnh còn người mất, thương hải tang điền, thời gian ngắn như vậy, cả Đông cung rộng lớn, chỉ còn Du Hoan các là có tiếng người.

Thời Ảnh hồi tưởng lại hết thảy phát sinh hơn mười ngày qua, ngắn ngủi giống như một hồi đại mộng, mà chính y bị vây khốn bên trong, tìm thế nào cũng không thấy đường ra.

Qua giờ tý, trong cung khói lửa ngút trời, tiếng pháo nổ liên tiếp, Thời Ảnh đứng ở cửa, không đợi được bóng dáng của Bách Lý Hoằng Nghị, mãi cho đến khi chuỗi thanh âm đồm độp biến mất, mới thấy Tiểu Dẫn tử thất tha thất thểu xông tới, suýt nữa đứng không vững, quỳ phịch gối xuống trước mặt Thời Ảnh.

"Lâm công tử, lục. . . lục hoàng tử tối nay không thể đến đây. . . "

Thời Ảnh cảm giác không ổn, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tướng sĩ cấp báo, bắc cảnh nổi chiến sự, gió lửa mấy ngày rồi, thánh thượng lệnh cho tam hoàng tử lập tức trở về bắc cảnh. . . giết giặc dẹp loạn!"

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro