Chương 31

Bách Lý Hoằng Lê hung hãn chẳng được bao lâu, Thời Ảnh nhìn chòng chọc hắn một trận, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi.

Căn bản Thời Ảnh nghĩ hắn sẽ dùng nhiều lực, tính toán xước chút da dọa cho hắn sợ, không nghĩ tới hắn nói xong liền đi, không cần đổ máu.

Y nằm trên gường chậm chạp một trận, nhớ tới hôm đó Bách Lý Hoằng Lê nói đã tra được manh mối, cho nên Bách Lý Hoằng Nghị chưa thể chết, bất quá hiện tại chuyện y làm được rất hữu hạn, cho dù biết trước tâm tư của hắn cũng không thể tra ra được gì, chỉ đành trông cậy vào manh mối này đừng bại lộ nhanh quá, cho y chút thời gian nghĩ cách ứng phó.

Tiểu Dẫn tử báo lại, nói thư đã gửi đi xong xuôi.

Thời Ảnh khe khẽ thở dài —— Không biết Chân tiên sinh có tìm được cách không.

Chu Quả dọc đường đi làm mấy việc vặt thấy bông tuyết vẫn bay lả tả, trở lại nội các liền qua trù phòng làm ít điểm tâm, mang vào đến nơi trong viện đã ngập một tầng tuyết trắng thật dày.

Đã sang tháng hai, kinh thành tuyết vẫn rơi, thật sự là hiếm thấy.

Nàng bưng điểm tâm lên cho Thời Ảnh, thấy cửa viện mở toang, Bách Lý Hoằng Lê dẫn theo mấy tùy tùng tiến vào, dấu chân ngổn ngang giẫm lên một mảnh trắng nhợt nhạt.

"Thái tử điện hạ." Chu Quả quy củ hành lễ.

Nàng mặc dù không hiểu Lâm Ảnh cùng Bách Lý Hoằng Lê rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng nàng có thể phát giác ra, thái tử điện hạ mấy ngày gần đây đối với môn khách của mình đang rất bất mãn, đêm khuya hôm đó vội vã xông tới, lúc sau lại yên tĩnh một trận, hiện giờ không biết là có việc gì, sợ rằng vừa mới đến đã lại làm ầm ĩ.

"Lâm Ảnh đâu?"

"Hồi bẩm thái tử điện hạ, Lâm công tử ở nội các."

Bách Lý Hoằng Lê không nói gì nữa, lấy bầu rượu tinh xảo từ tay thái giám theo hầu, kêu Chu Quả đem điểm tâm vào xong liền lui ra, không có mệnh lệnh không được vào.

Thời Ảnh đang ngồi luyện chữ ở án thư, trông thấy Bách Lý Hoằng Lê chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, nên làm gì thì tiếp tục làm nấy.

Bách Lý Hoằng Lê đặt điểm tâm ra một bên, sáp đến gần Thời Ảnh chút, ánh mắt rơi xuống chiếc bút lông làm bằng lông sói trong tay y, nhìn chằm chằm, không nói chuyện.

Thời Ảnh không nhanh không chậm viết xong nét chữ cuối cùng, trải phẳng mảnh giấy để nhanh khô mực, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Hoằng Lê, nói: "Điện hạ hình như rất có hứng thú với chiếc bút này của ta."

Bách Lý Hoằng Lê biết rõ cố hỏi: "Ở đâu ra?"

"Lễ vật Hà Tuấn đại nhân đưa vào trong cung."

Bách Lý Hoằng Lê hừ một tiếng: "Lễ vật Hà Tuấn dâng tặng, làm sao lại ở chỗ ngươi."

"Vốn là của lục hoàng tử, lục hoàng tử tặng lại cho ta. Nhắc đến Hà Tuấn, điện hạ đã tìm thấy hắn chưa?"

"Ta biết ngươi muốn nghe cái gì, nói cho ngươi cũng không gây trở ngại. Hiện tại, Hà Tuấn ở chỗ nào không quan trọng nữa."

"Vì sao?"

"Bởi vì rất nhanh thôi, Bách Lý Hoằng Nghị sẽ chết."

Dứt lời, Bách Lý Hoằng Lê chỉ bình rượu trên bàn, "Ngươi xem."

Thời Ảnh cau mày: "Đây là gì?"

"Rượu độc. Đích thân ngươi phải mang tới địa lao cho hắn."

"Ta?"

"Đúng vậy. Ta nói rồi, chờ thời cơ chín muồi, mạng của Bách Lý Hoằng Nghị sẽ do ngươi tự tay lấy đi."

Thời Ảnh sóng mắt khẽ động, hỏi: "Thời cơ tới rồi. Người định khi nào thì hạ lệnh?"

"Manh mối mà ta nhắc tới đã điều tra xong, cho nên giữ lại hắn cũng vô dụng."

Thời Ảnh trầm mặc nhìn chằm chằm bầu rượu, hoa văn tinh xảo uốn lượn như xích sắt trói chặt thân người, gai nhọn quấn quanh chọc thủng da thịt, máu tươi lập tức túa ra.

"Đi thôi", Bách Lý Hoằng Lê thản nhiên cười rộ lên,"Ta nghĩ, nếu rượu là ngươi đưa qua, hắn khẳng định sẽ vui vẻ uống hết."

Thanh âm của Bách Lý Hoằng Lê từng chút rót vào tai, Thời Ảnh đi lên trước một bước, cầm bình rượu ngắm một vòng, lại quay đầu trầm mặc nhìn Bách Lý Hoằng Lê, sắc mặt u ám.

"Ngươi nếu không muốn, có lẽ vẫn còn một con đường khác."

"Đường gì?"

"Ngươi có thể tự mình uống hết, chờ thêm một chút, ta liền tiễn hắn xuống bồi ngươi."

Thời Ảnh cười lạnh một tiếng: "Vậy điện hạ nhớ giữ lời."

Nói xong, Thời Ảnh xoay người, mở nắp bầu rượu, đổ vào miệng.

"Thời Ảnh!"

Bách Lý Hoằng Lê xông lên đoạt lại bình rượu, Thời Ảnh đã kịp nuốt xuống mấy ngụm, giọt rượu trong suốt đọng trên khóe môi, trong mắt không nhìn ra nổi một tia thỏa hiệp.

Y nhợt nhạt nở nụ cười, nói với Bách Lý Hoằng Lê: "Như vậy, ân tình thái tử điện hạ ban cho ta coi như báo đáp xong rồi, đã được chưa?"

Bách Lý Hoằng Lê bóp chặt vai Thời Ảnh, đỏ mắt lắc đầu: "Thời Ảnh, ngươi đúng là kẻ điên. . ."

Khoang miệng tràn đầy hương rượu nồng đậm, Thời Ảnh không có biểu hiện gì khác thường, trên người cũng chẳng có chỗ nào không thoải mái, mà Bách Lý Hoằng Lê càng không vội đi tìm thái y.

"Rượu này. . ." Thời Ảnh lẩm bẩm.

"Không có độc."

"Không có độc?"

Bách Lý Hoằng Lê hít sâu một hơi, vươn tay nắm cằm Thời Ảnh, ép hai má thịt mềm của y đến vặn vẹo, tuyệt vọng nhìn y, "Ngươi cư nhiên vì Bách Lý Hoằng Nghị làm được tới mức này. Ngu quý phi giết cả Thời phủ, Bách Lý Hoằng Nghị coi ngươi như đồ vật đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?!"

Thời Ảnh nở nụ cười thê lương, hỏi: "Trung thu đêm đó, bình rượu bỏ xuân nan đáng, chẳng lẽ không phải tác phẩm của thái tử điện hạ sao? Như thế nào, hiện giờ lại hối hận?"

Bách Lý Hoằng Lê nhắm mắt, hét ra ngoài cửa một tiếng: "Người đâu."

Thái giám theo hầu vội tiến vào đáp lời, phát giác tình cảnh trong phòng, không dám lắm miệng.

"Bên ngoài tuyết còn rơi không?"

"Rơi càng lúc càng lớn, điện hạ."

"Cởi ngoại bào của Lâm Ảnh, lôi y ra quỳ gối trong viện, không có lệnh của ta không được phép đứng lên."

"Điện hạ, việc này. . ."

"Nhanh đi!"

". . . Vâng."

Chu Quả vẫn chờ bên ngoài, thấy thái giám kéo cung nhân vào trong, không bao lâu Thời Ảnh liền bị chúng lôi ra.

"Công tử. . ."

Nàng thấy Thời Ảnh mặc độc một kiện áo lụa trắng mỏng tang, quần dài màu xám nhạt, vén y phục quỳ xuống nền tuyết, suối tóc dài đen nhánh dính đầy bông tuyết, hóa thành nhiều chấm bọt nước.

Gió lạnh thổi qua tai, Thời Ảnh nhớ lại năm y chín tuổi, tiểu nương cũng bị Văn Chi phạt quỳ, tuyết lớn bay lả tả lên vạt áo người, tiểu nương cứ như vậy lẻ loi trơ trọi, quỳ xuống rồi không đứng lên được nữa.

Bách Lý Hoằng Lê vạch ra áo lụa trắng tinh của Thời Ảnh, làn da non mịn của y dưới trời rét lạnh nhiễm một tầng hồng nhạt, nốt ruồi nhỏ nơi ngực phải giống như giọt máu đã khô cạn, vô cùng chói mắt.

"Ngươi quỳ gối thế này, ta thực muốn nhìn xem, Bách Lý Hoằng Nghị có chịu cho ta chút kinh hỉ nào không."

Bách Lý Hoằng Lê nhấc chân rời đi, Chu Quả vội vàng quỳ xuống cầu tình, lại bị tên thái giám theo hầu đánh một bạt tai.

"Ý chỉ của thái tử điện hạ ngươi cũng dám cãi? Ngươi nếu muốn bồi theo chủ tử, thì tự mình quỳ xuống cùng y đi."

"Dừng tay!" Thời Ảnh quát, "Làm khó một nha đầu là cái dạng bản lĩnh gì, có gan thì nhắm vào ta đây này!"

"Sao thế, ngươi còn sợ đợi không được ngày đó?" Bách Lý Hoằng Lê nở nụ cười khinh miệt, "Thời Ảnh, mạng này ngươi muốn giữ hay không, phải xem Bách Lý Hoằng Nghị có làm ta hài lòng không đã."

Cửa viện gắt gao đóng lại, Bách Lý Hoằng Lê để lại hai tùy tùng canh giữ Thời Ảnh, Chu Quả ủy khuất lau nước mắt, dứt khoát quỳ xuống bên cạnh y.

"Chu Quả, ngươi định làm gì?"

"Công tử đừng sợ, nô tì ở đây với công tử. Xảy ra chuyện gì thế? Thái tử điện hạ vì sao lại tức giận như vậy?"

Thời Ảnh cười nhạt, nói: "Hắn chuẩn bị một bình rượu độc, muốn ta đưa cho lục hoàng tử, ta tự mình uống hết."

Chu Quả sợ hãi, càng khóc to hơn, há miệng không nói thành lời.

"Đừng sợ, không có độc. Ta biết hắn muốn thử ta, sẽ không giết Bách Lý Hoằng Nghị dễ dàng như vậy, dù sao cũng không dám làm phật ý thánh thượng. Lùi lại một bước, chẳng sợ Hoằng Nghị không còn giá trị lợi dụng, hắn càng không yên tâm để ta động thủ. . . Ngươi mau đứng lên, cô nương như ngươi, không chịu nổi gió lạnh đâu."

Chu Quả quệt nước mắt, quy củ quỳ thẳng người, nói: "Nô tì không sợ, nô tì quyết không để công tử khổ sở một mình."


Động tĩnh bên ngoài nhà lao rất lớn, thậm chí không cần ngẩng đầu, Bách Lý Hoằng Nghị cũng biết là nhị hoàng tử đến, bèn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng ngục tốt mở cửa lao truyền đến, lại là một bàn một ghế, Bách Lý Hoằng Lê vén vạt áo ngồi xuống, chỉ chừa lại thái giám theo hầu cùng hai thị vệ, những người khác tất cả đều lui xuống.

"Muốn gì?" Bách Lý Hoằng Nghị lạnh lùng nói.

"Lục hoàng tử, trông thấy thái tử điện hạ thì phải hành lễ."

Bách Lý Hoằng Nghị uể oải đảo mắt, phát hiện vẫn là tên thái giám hô to gọi nhỏ với hắn lần trước, khinh thường "hừ" một tiếng, nói: "Xem ra ngươi vẫn không chịu nhớ. Yên tâm, sẽ có ngày ngươi phải hối hận."

Bách Lý Hoằng Lê ngồi im không nói, chỉ trầm mặc nhìn đệ đệ của mình, Bách Lý Hoằng Nghị trên người mặc xiêm y của Thời Ảnh, tóc tai được búi gọn gàng, hệt như khi trước, vẫn còn là lục hoàng tử kiêu ngạo được sủng ái nhất hoàng cung.

Bách Lý Hoằng Nghị hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi cất công đến đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ để nhìn ta?"

"Ta cũng muốn nói với ngươi nhiều chuyện, bất quá, thời giờ của ngươi không thể chậm trễ nữa, chi bằng vào thẳng chủ đề chính đi."

Nhìn hắn chau mày, trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị gợn lên một loại dự cảm chẳng lành, trên mặt vẫn duy trì lãnh đạm.

"Hà Tuấn chạy khỏi kinh thành đã nhiều ngày, hắn rời đi còn mang theo một đội quân dũng mãnh thiện chiến, tựa hồ là chuẩn bị cho ngươi đông sơn tái khởi, ngươi có biết hắn trốn ở đâu không?"

"Cữu cữu?" Bách Lý Hoằng Nghị khó hiểu.

"Đúng vậy. Làm sao, việc này ngươi không biết?"

Xem chừng, đến bây giờ, Bách Lý Hoằng Lê vẫn chưa biết cữu cữu cùng mẫu phi của hắn đều phò trợ tam hoàng tử.

Cho dù cữu cữu thực sự mang người trốn khỏi kinh thành, tính toán ẩn nấp chờ đợi thời cơ, sợ rằng cũng không phải vì hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị thành thật trả lời: "Ta không biết."

"Cái giá của dối trá không rẻ đâu."

"Địa lao nơi nơi đều là tai mắt của ngươi, ta mỗi ngày gặp ai, nói gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa đủ rõ ràng?"

Bách Lý Hoằng Lê gật đầu, tùy ý chỉnh lại ống tay áo, "Cũng phải. Không bằng, nói những gì ngươi biết đi vậy."

Hắn nghiêng người thăm dò, trong mắt tràn ra hơi lạnh.

"Triệu Tuyền, còn sống đi?"

Bách Lý Hoằng Nghị trong đầu "Ong" một tiếng, lại vẫn như cũ trừng mắt với Bách Lý Hoằng Lê, hỏi: "Ngươi nói bậy bạ cái gì?"

"Ta nói bậy? Cái đêm tiên thái tử binh biến, là ngươi xuất cung truy bắt, ta khi đó rất yên tâm về ngươi, không tra hỏi kĩ, nhưng ngươi hình như lại gạt ta làm chuyện đại sự thì phải."

"Ta nói rồi, thái tử phi ngồi xe ngựa bỏ trốn, bị thương nặng không qua khỏi, xác người ta cũng mang về cung cho ngươi kiểm nghiệm, sau đó đồng táng cùng thái tử, làm sao có thể còn sống?"

"Cỗ thi thể bồi táng cùng tiên thái tử, rốt cuộc có phải là Triệu Tuyền hay không, khó lòng nói rõ. Ta còn nhớ, đồ vật của thái tử đều là do ngươi xử lý, bức tranh, thi tập hắn tặng cho Triệu Tuyền, ta lật tung khố phòng cũng không tìm thấy, cung nhân trông coi nói, là ngươi tự mình giữ lại, còn đưa ra ngoài cung. Nếu Triệu Tuyền đã chết, ngươi giữ lại làm gì? Ngươi đã đưa cho ai?"

Bách Lý Hoằng Nghị đang muốn biện giải, hai tên thị vệ liền xông lên đè tay hắn lại, buộc hắn quỳ gối trước mặt Bách Lý Hoằng Lê.

"Bách Lý Hoằng Lê, ngươi đừng quá phận!"

"Quá phận chính là ngươi Bách Lý Hoằng Nghị! Mạng của Triệu Tuyền ta không cần, nhưng nếu như trong bụng nàng ta là nam hài tử, bất luận là ngươi, hay là ta, đừng hòng mơ tưởng tới ngôi vị thái tử, đạo lý này ngươi chẳng lẽ không hiểu?!"

"Ta đã sai người giết nàng, xác cũng chôn rồi, cung nhân ở khố phòng nói gì ngươi cũng tin? Thấy ta hiện tại sa cơ, thuận miệng cắn càn cũng được, trừ phi ngươi tìm được chứng cứ, bằng không đừng mơ tra khảo được ta."

Bách Lý Hoằng Lê nhếch môi cười rộ lên, lắc đầu, nói: "Ta thực sự rất muốn tìm chứng cứ, chẳng qua, thời giờ của ngươi hôm nay trì hoãn không nổi, cứ lề mề mãi, ta cũng không thể cam đoan Lâm Ảnh có thể sống được bao lâu nữa."

Bách Lý Hoằng Nghị hung dữ cau mày, "Ngươi định làm gì y?"

"Y hiện tại đang trơ trụi quỳ ở đình viện Du Hoan các. Ngươi bị nhốt trong này, chắc là không biết, hôm nay tuyết lớn, rơi xuống đè cong cả ngọn cây, thân thể của y, ngươi nói, có thể chịu đựng trong bao lâu?"

Ánh mắt sắc bén của Bách Lý Hoằng Nghị tức khắc trở nên xám xịt tăm tối, cả người hắn giống như nháy mắt thoát lực.

"Ngươi không sợ phí thời gian, không sao hết. Khi nào bằng lòng nói ra sự thật, ta liền cho phép y đứng lên."

"Bách Lý Hoằng Lê, ngươi muốn trách phạt, muốn chém muốn giết, tất cả cứ nhắm vào ta! Ngươi mau thả y ra!"

Bách Lý Hoằng Lê khinh thường nhấc chân, tiếc nuối chép miệng, nói: "Xem ra cách này không hữu dụng. Đừng lo, ngươi không chịu cách này, ta tự có cách khác."

"Bách Lý Hoằng Lê. . ."

"Lục đệ quả thực là ở trong lao sinh bệnh đến hồ đồ rồi, với thân phận hiện giờ của ta, ngươi có tư cách gì gọi thẳng tên húy của thái tử?"

Bách Lý Hoằng Nghị gian nan nuốt nước bọt, nâng mắt, nghiến răng nói từng chữ một: "Thái tử điện hạ, sự tình của chúng ta không liên can gì tới Thời Ảnh, khẩn xin điện hạ buông tha cho y."

"Cũng được thôi, vậy ngươi nói cho ta biết, Triệu Tuyền đang ở đâu?"

"Triệu Tuyền. . . Đích xác đã chết. . ."

Bách Lý Hoằng Lê ngửa mặt thở dài: "Thực sự là cứng như đá. Ngươi hẳn là nhớ rõ trung thu năm ngoái chứ?"

Lời này hệt như cái tát hung hăng đánh lên mặt Bách Lý Hoằng Nghị, hắn cảnh giác ngẩng đầu, phát hiện Bách Lý Hoằng Lê không thèm nhìn hắn, chỉ chuyên chú ngắm trần nhà đen kịt của địa lao.

"Chỗ ta còn không ít xuân nan đáng, công hiệu của nó, ngươi nghiệm qua rồi, nếu lại cho Lâm Ảnh ăn, sau đó ném y vào nhà lao của tử tù, ngươi nói, sẽ thế nào?"

"Ngươi. . ."

Bách Lý Hoằng Lê ngồi xổm xuống, vươn tay, chọc lên ngực phải Bách Lý Hoằng Nghị hai nhát.

"Nhớ ra không, nơi này của y có nốt ruồi."

". . . Ta giết ngươi!"

Bách Lý Hoằng Nghị muốn vùng vẫy đứng lên, thị vệ bên ngoài đã vội vã vọt vào, ghé tai Bách Lý Hoằng Lê thấp giọng thì thầm vài câu.

". . . Chuyện lúc nào?"

"Vừa mới đây, điện hạ mau đến xem qua chút đi."

Bách Lý Hoằng Lê liếc xéo Bách Lý Hoằng Nghị, hạ lệnh với hai tên thị vệ đang giữ hắn: "Buông hắn ra. Đi mau."

"Ngươi đi đâu, Bách Lý Hoằng Lê! Ngươi phải thả Lâm Ảnh ra!"

Đám người lần lượt rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, Bách Lý Hoằng Nghị đỡ lấy cọc gỗ nhà lao, theo hai hàng nước mắt, chậm rãi quỳ xuống.



"Công tử, công tử?"

Thời Ảnh yếu ớt mở mắt, thấy Chu Quả lấy khăn lạnh đắp lên trán mình, giật giật môi muốn nói chuyện, phát hiện cổ họng phi thường khó chịu, phát không ra âm thanh.

"Công tử chờ chút, nô tì lấy nước."

Thời Ảnh thử ngọ nguậy đầu, cảm giác mỗi một khối xương cốt đều đang than đau, đại khái y phát sốt rồi.

Còn sống.

Y âm thầm thủ thỉ, may quá.

Chu Quả mang tới chén nước độ ấm vừa phải, Thời Ảnh được nàng đỡ dậy, tựa vào đầu giường, uống nước xong liền dễ chịu hơn nhiều.

"Chu Quả."

"Nô tì đây, công tử."

"Thái tử đâu?"

"Trong cung hình như có chuyện, thái tử điện hạ đi xử lý rồi."

"Ngươi tự mình mang ta vào đây, không sợ bị phát hiện lại chịu phạt à."

Chu Quả chỉnh chăn cho Thời Ảnh, nói: "Công tử an tâm, là thái tử cho phép, công tử cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."

Thời Ảnh hơi sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Thái tử không phạt ta nữa? Lúc nào thế?"

"Công tử quỳ một trận thì ngất xỉu, điện hạ lập tức sai người truyền chỉ, kêu công tử quay về nghỉ ngơi, phái thái y tới bắt mạch, bây giờ còn đang sốt. Công tử nghỉ ngơi thêm đi, chờ người lại sức, dậy ăn chút điểm tâm mới uống thuốc được."

Sợ ảnh hưởng Thời Ảnh nghỉ ngơi, Chu Quả rót cho y chén nước, thay khăn xong xuôi liền lui ra ngoài.

Thời Ảnh gắt gao nắm chén nước ấm trong tay, cười tự giễu, lẩm bẩm:

"Bách Lý Hoằng Lê, ngươi rốt cuộc vẫn là không nỡ giết ta. Ván cược này, ta thắng rồi."

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro