Chương 35
Mẫu phi Bách Lý Lệnh Dung đã qua đời, ngôi vị hoàng hậu đang để trống, sính lễ của nàng đều là Hòa quý phi làm chủ.
Lệnh Dung là nhi nữ được thánh thượng thương yêu nhất, hết thảy nghi thức đều theo ý thích của nàng, vô cùng tôn quý.
"Tiểu Dẫn tử?"
Lệnh Dung thấy hắn đứng ở cửa cung, tựa hồ đã đợi lâu, vội vàng chạy qua tìm hắn.
Tiểu Dẫn tử cười cúi đầu hành lễ, từ sau lưng lấy ra một vòng hoa được kết tỉ mỉ, đặt vào tay ngũ công chúa, nói: "Công chúa phải thành thân, số bạc tích góp của nô tài đều đã đưa cả cho thị vệ ở địa lao, hiện tại trong người cũng không có đồ gì tốt. Đầu xuân, hoa cỏ trong cung nở rộ, này cứ coi như hạ lễ nô tài tặng công chúa đi."
Bách Lý Lệnh Dung vui vẻ nhận lấy đội lên đầu, cười nói: "Tiểu Dẫn tử khéo tay quá, ta rất thích."
Tiểu Dẫn tử ngượng ngùng gãi đầu, "Nô tài đến, là muốn xin ngũ công chúa một chuyện."
"Chuyện gì, ngươi nói đi."
"Qua mấy ngày nữa lục hoàng tử sẽ tham dự hôn yến của công chúa, hiện giờ đi tìm người chế tác xiêm y sợ là không kịp. Khi trước thánh thượng ban cho lục hoàng tử một kiện kim văn ngọc bào, đã tặng cho Lâm công tử, thỉnh xin công chúa nói lại với thái tử điện hạ, để nô tài cầm lại xiêm y, chung quy vẫn cần giữ thể diện cho lục hoàng tử mà."
"Ta biết rồi, ta sẽ nói với nhị ca, tuyệt đối không ủy khuất Tiểu Lục."
"Vậy đến lúc đó ngũ công chúa đưa ngọc bào cho nô tài trước nhé, kiện ngọc bào này được ngự ban từ năm lục hoàng từ mười bảy tuổi, hiện tại mặc trên người có chút ngắn, nô tài phải đem đi sửa lại."
"Loại việc vụn vặt này để ta sửa cho Tiểu Lục là được rồi."
Tiểu Dẫn tử lắc đầu, nói: "Người còn phải chuẩn bị xiêm y sính lễ, cứ giao cho nô tài đi, người chỉ cần ăn vận thật xinh đẹp là được, như vậy lục hoàng tử mới có thể cao hứng, mới có thể yên tâm được."
Lệnh Dung cười cười nhéo má Tiểu Dẫn tử, "Được rồi, nếu Tiểu Lục còn cần gì cứ việc nói với ta."
Tiểu Dẫn tử từng chút từng chút khâu lại khuy áo trên ngọc bào, búi gọn tóc cho Bách Lý Hoằng Nghị, chỉnh lại đai lưng cùng bao cổ tay cho đều nhau, mỉm cười vuốt phẳng xiêm y, phủ thêm ngoại bào thật dày, nói: "Xong cả rồi, lục hoàng tử."
Bách Lý Hoằng Nghị xoa xoa đầu Tiểu Dẫn tử, "Tính ra, đã lâu rồi không được ngươi chiếu cố như vậy."
Thị vệ canh giữ cửa lao tiến vào, cầm theo còng tay xích chân, cúi đầu với Bách Lý Hoằng Nghị, nói: "Lục hoàng tử, mời."
Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặc vươn tay, cái gì cũng chưa nói, đừng yên chờ thị vệ còng lại chân tay mình, giấu vào bên trong áo choàng, không để Lệnh Dung nhìn thấy mới tốt.
"Lục hoàng tử."
Bách Lý Hoằng Nghị đang muốn đi ra, Tiểu Dẫn tử chợt gọi hắn một tiếng, quỳ xuống dập đầu.
"Làm sao tự dưng đi hành đại lễ với ta thế?"
"Không có gì, chỉ là. . . Muốn dập đầu với người thật đàng hoàng thôi."
Bách Lý Hoằng Nghị dìu Tiểu Dẫn tử đứng dậy, nói: "Đừng lo, chờ ta trở lại."
Thời Ảnh đứng trong sân viện, nhìn sắc trời dần dần trầm xuống, lại liếc qua Giang Ngộ Phong đang sẵn sàng chờ xuất phát, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Tiểu Ảnh, sắp đến giờ rồi."
"Ừm. Chân tướng quân hẳn là đã an bài xong xuôi, để ta đưa huynh tới hôn yến."
"Huynh đệ Tùng Lâm bang đã ẩn thân mai phục cả rồi, ngươi yên tâm, tất cả đều thuận lợi."
"Ta không biết võ công, đi cũng chỉ gây phiền toái, ta ở đây chờ tin. Ngộ Phong, không cần miễn cưỡng, lần này không cứu được Bách Lý Hoằng Nghị cũng không sao hết, chúng ta vẫn còn cơ hội. Huynh nhớ rõ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, bình an trở về."
"Yên tâm, ta sẽ trở về, cũng sẽ đem Bách Lý Hoằng Nghị khỏe mạnh lành lặn về cho ngươi. Đi nha."
Hôn yến thập phần náo nhiệt, từ quan lại quyền quý khắp kinh thành tới vương tử công chúa khắp tam cung lục viện đều có mặt, Bách Lý Hoằng Lê dẫn người tới rất sớm, tặng hạ lễ, ở lại Chân phủ chờ khai yến.
Bách Lý Hoằng Nghị bị một đám thị vệ mặc thường phục canh chừng, tặng hạ lễ xong liền ngồi vào bàn tiệc chờ đợi.
Chỗ ngồi của hắn cách Bách Lý Hoằng Lê hơi xa, nhưng lại vừa vặn rơi vào tầm nhìn của Bách Lý Hoằng Lê.
Giang Ngộ Phong cải trang thành gia phó, đi theo chúng hạ nhân đứng bên người Bách Lý Hoằng Nghị, rót rượu thêm đồ cho hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị liếc mắt một cái liền nhận ra, giật mình khiếp sợ, cực lực đè thấp thanh âm hỏi: "Ngươi như thế nào lại ở đây?"
"Đến cứu ngươi ra ngoài. Là ý của Tiểu Ảnh."
"Hôm nay ta đến, xung quanh yến tiệc đều là thị vệ mặc thường phục, các ngươi không có khả năng động thủ, đi mau, đừng tìm chết vô nghĩa."
"Chân Hành Đạo đã an bài đâu ra đấy, hộ vệ của ngươi cũng sẵn sàng rồi. Chuyện ta đã đáp ứng Tiểu Ảnh, nhất định làm được. Ngươi cứ yên tâm ngồi chờ đi."
Dứt lời, Giang Ngộ Phong liền lui xuống, còn kịp móc vào thắt lưng Bách Lý Hoằng Nghị một cây châm sắt.
Giờ lành đã đến, nghi lễ bắt đầu, Bách Lý Lệnh Dung một thân hôn phục màu đỏ rực, đầu đội khăn voan, cùng Chân Hành Đạo tiến vào, hai người bái lạy thiên địa cao đường.
Đối bái xong, ánh nến trong nội đường được Chân Hành Đạo sắp xếp từ trước, đồng loạt vụt tắt.
Bách Lý Hoằng Nghị nháy mắt mở được khóa còng tay, xích sắt rầm một tiếng rơi lên đất, Giang Ngộ Phong chặt đứt xích chân cho hắn, lật bàn, lôi hắn chạy ra bên ngoài.
Bách Lý Hoằng Lê đứng dậy gào thét với thị vệ: "Bảo hộ ngũ công chúa! Bắt lấy Bách Lý Hoằng Nghị!"
"Đi!"
Giang Ngộ Phong rút đao cản được hai đợt tập kích, kéo tay Bách Lý Hoằng Nghị chạy như điên.
"Phóng tiễn!" Giang Ngộ Phong hạ lệnh xuống huynh đệ Tùng Lâm bang.
Võ sĩ mai phục trên mái nhà nhận lệnh, loạn tiễn phóng xuống, thị vệ canh gác ngoài phủ động thủ cản lại đường đi của bọn họ, Bách Lý Hoằng Nghị đoạt được thanh kiếm, đi một bước chém một nhát.
Chân Hành Đạo ở lại phủ trạch che chở Bách Lý Lệnh Dung, lại không thể để Bách Lý Hoằng Lê sinh nghi với mình, liền an bài tâm phúc trong phủ giúp đỡ, còn lại đành phải giao cho Giang Ngộ Phong phụ trách.
"Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi cởi y phục ra đi, lòe loẹt quá."
Bách Lý lột ra ngọc bào quăng xuống đất, phía sau có rất nhiều binh lính kinh thành xông tới, Giang Ngộ Phong kéo Bách Lý Hoằng Nghị lên ngựa, một mũi tên gắn lông vũ bay đến cắm vào cẳng chân Bách Lý, máu lập tức chảy ra.
Bách Lý thống khổ rút tên, nắm chắc dây cương tiến về phía trước.
"Nghiêm trọng không?" Giang Ngộ Phong hỏi.
". . . Không có việc gì."
"Ngươi không phải hoàng tử mạnh nhất hoàng cung à, uể oải yếu ớt thế?"
Bách Lý Hoằng Nghị cười lạnh: "Nếu ngươi để bụng đói ba ngày ngay cả nước cũng không được uống, có khi còn chẳng trụ được như ta."
"Ngươi nhịn đói làm cái gì?"
Người đuổi theo quá nhiều, bọn họ không kịp nói tiếp, A Bưu dẫn theo nhân mã bảo hộ đằng sau, vội vã chạy tới cửa thành, lại bị thị vệ của nhị hoàng tử cản mất đường đi.
Cả đám người đang bị vây khốn không thể thoát thân, đột nhiên từ các hộ dân trong thành lao ra rất nhiều sát thủ che mặt, bảo vệ bên người Bách Lý Hoằng Nghị.
"Các ngươi là. . . ." Bách Lý không nhận ra những người này.
Tên thủ lĩnh đáp lời hắn: "Phụng mệnh tứ gia, đến bảo hộ người chu toàn."
". . . Bách Lý Hoằng Như?"
"Đúng vậy. Lục hoàng tử lùi về sau chút, chỉ sợ phải đánh một trận ác chiến."
Kẻ bịt mặt rút đao hướng vào thị vệ, vừa nghiêng người đã trông thấy binh lính kinh thành, bọn chúng tựa hồ nghe theo sai khiến, quay đầu đuổi về đường khác.
"Đây là. . ." Giang Ngộ Phong có chút không phản ứng kịp.
Bách Lý Hoằng Nghị nhíu mày, "Sao lại thế này? Chẳng lẽ bọn chúng tìm được Thời Ảnh?"
"Yên tâm, Tiểu Ảnh ở cùng Chân tiên sinh, không có việc gì đâu. Thời gian không đợi người, đi mau."
"Được."
Tiểu Dẫn tử ghìm dây cương, mặc một thân xiêm y phỏng theo kim văn ngọc bào hắn may suốt cả đêm qua, phi ngựa chạy về hướng ngược lại.
Tiểu Dẫn tử sớm đã đoán được, ở hôn yến của ngũ công chúa sẽ có người tới cứu lục hoàng tử, Lâm Ảnh tất nhiên là muốn động thủ, nếu hắn không giúp chút sức mọn, binh lính kinh thành, Xích Vũ vệ, cận vệ của Bách Lý Hoằng Lê cùng nhau giăng thiên la địa võng, lục hoàng tử làm sao trốn thoát được.
Sau lưng hắn đèn đuốc ngập trời, tiếng gào thét hô hoán vang dội khắp nơi, hắn từ nhỏ đã nhập cung làm tiểu thái giám, vai không thể khiêng tay không thể nhấc, mạng này cũng là nhờ Bách Lý Hoằng Nghị che chở mới sống đến hôm nay.
Lục hoàng tử là người làm đại sự, mất đi một người như hắn, không sợ.
Đến lúc phải báo ân rồi.
Mũi tên đua nhau cắm vào thân thể, Tiểu Dẫn tử ói ra một búng máu, nhiễm đỏ cả bạch y.
Xiêm y may vội, quả thật không bằng được với một thân tinh xảo của lục hoàng tử, nhưng bị bẩn như vậy, cũng có chút đáng tiếc.
Người kêu nô tài chờ người trở về, nô tài e là không chờ nổi.
Thực xin lỗi, chủ tử tốt của nô tài, lúc trước nô tài đã đáp ứng người, đầu trên cổ chỉ người mới được lấy đi, lần này không dám nói với người, chờ tới khi người biết, cũng đừng trách móc nô tài.
Thị vệ của Bách Lý Hoằng Nghị đều ở kinh thành, hộ tống hắn ra khỏi cửa thành, người của Tùng Lâm bang liền dựa theo kế hoạch, quăng đuốc ra bốn phía.
Ngoại thành có rất nhiều khe núi đất hoang, bọn họ ở thâm sơn bắc cảnh ẩn náu nhiều năm, giỏi nhất chính là xóa dấu vết.
Thủ lĩnh che mặt lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị, nhờ hắn giao tận tay Thời Ảnh, lập tức rời đi.
Kỵ mã của Giang Ngộ Phong đi đằng trước, thấy Bách Lý Hoằng Nghị vẫn là bộ dạng mệt mỏi, quay đầu hỏi hắn: "Này, ngươi làm sao vậy?"
Bách Lý nâng mắt, vốn là trong người không thoải mái, nhất thời không phục nổi nóng với Giang Ngộ Phong, "Ngươi là cái thái độ gì, ta cũng không ép ngươi cứu ta."
"Bách Lý Hoằng Nghị ngươi có nói lý không thế? Vì cứu ngươi, Tùng Lâm bang của ta đã chết không biết bao nhiêu huynh đệ, ta dẫn bọn họ đến kinh thành là để mở mang tầm mắt, không phải đến tìm chết. Là Tiểu Ảnh đối với ta có ơn, chuyện y muốn làm ta tuyệt đối không từ chối, liều mạng cũng phải hoàn thành, nhưng việc này chẳng liên quan gì đến ngươi. Ngươi không phải làm hoàng tử đến nghiện rồi chứ, nghĩ bọn ta giống đám cung nhân đó của ngươi sao?"
Biết Giang Ngộ Phong tức giận, Bách Lý Hoằng Nghị cũng hiểu chính mình vừa rồi tâm tình có chút không tốt, thở dài, nói: ". . . Ta không phải có ý này."
"Được rồi, đi thôi, Tiểu Ảnh còn đang chờ."
"Giang Ngộ Phong."
"Cái gì?"
"Huynh đệ Tùng Lâm bang của ngươi sẽ không chết oan uổng, nếu ta đại công cáo thành, các ngươi sau này không cần làm sơn phỉ nữa."
Giang Ngộ Phong bĩu môi, để ý thấy Bách Lý Hoằng Nghị đã cởi ngoại bào, ăn mặc thực đơn bạc, liền đưa xiêm y dày dặn của mình cho hắn, nói: "Chúng ta cũng không phải vì cái này mới cứu ngươi."
"Biết rồi, ta cũng không phải vì cái này mới hứa hẹn."
Trời tối đen như mực, Giang Ngộ Phong đưa Bách Lý Hoằng Nghị tới chỗ ẩn náu của Chân tiên sinh, Thời Ảnh nghe tiếng vó ngựa liền lao ra ngoài cửa, trông thấy lục hoàng tử y ngày nhớ đêm mong mặc một thân tố y*, trên người là áo choàng dày cộm Giang Ngộ Phong khoác cho hắn, nhìn lại càng gầy.
*y phục màu trắng thuần
"Hoằng Nghị!"
Thời Ảnh lập tức bổ nhào vào ngực Bách Lý Hoằng Nghị, ôm lấy lưng hắn, khóc cũng không khóc nổi, chỉ cảm thấy ngập tràn niềm vui.
"Ta về rồi. Thời Ảnh, cảm ơn ngươi."
"Người không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt nhất. . . ."
Giang Ngộ Phong nhìn bóng Bách Lý Hoằng Nghị in lên đất, kéo dài ra tận mũi chân hắn, phủ lên thành một mảnh đen ngòm.
Chân tiên sinh chỉ gật đầu với Bách Lý Hoằng Nghị liền quay về phòng, tựa hồ thấy cảnh tượng nóng mắt này không hợp với mình, Giang Ngộ Phong cố ý tránh đi tầm mắt, xoay người lặng lẽ dắt ngựa ra hậu viện.
"Lần này Giang Ngộ Phong lập công rất lớn, nếu không có hắn, có lẽ ta ngay cả cửa Chân phủ cũng không chạm tới được. Tùng Lâm bang hi sinh nhiều huynh đệ, trong lòng hắn cũng không chịu nổi."
Thời Ảnh bất đắc dĩ nhắm mắt, "Nếu có cách khác, ta tuyệt đối không muốn phải động đao kiếm như vậy."
"Yên tâm, ân tình của hắn ta nhớ kỹ, sẽ không bạc đãi. Đợi cả một đêm, trời tối như vậy, có sợ không?"
"Sợ. Sợ người không trở về."
Bách Lý Hoằng Nghị nhoẻn miệng cười, nói: "Hẳn là có người giúp, thời điểm chúng ta chạy tới cổng thành, binh lính kinh thành đều bị người đó dẫn qua hướng khác, không biết có phải Chân Hành Đạo an bài hay không, tóm lại đáng để vui mừng."
Bách Lý Hoằng Nghị đem thư giao cho Thời Ảnh, nói đến tình hình đêm nay, cũng đủ khiến Thời Ảnh lắp bắp kinh hãi.
". . . Tứ gia?"
"Ừm."
"Xem ra ngân khố nhỏ của hắn sắp cạn sạch cả rồi. Chờ sự đã thành, phải đến cảm tạ hắn mới được."
Bách Lý Hoằng Nghị đem y phục của Giang Ngộ Phong cởi xuống đưa cho Thời Ảnh, nói: "Đợi một đêm mệt lắm rồi đi, vào trong nghỉ ngơi sớm chút. Ta nói với Giang Ngộ Phong mấy câu."
Giang Ngộ Phong một mình ở hậu viện tắm cho kỵ mã, nghe tiếng bước chân còn tưởng là Chân tiên sinh, nhìn lại, hóa ra là Bách Lý Hoằng Nghị, nhất thời không biết mở miệng làm sao.
Việc nặng kiểu này Bách Lý Hoằng Nghị chưa từng đụng tay tới bao giờ, hắn cực kì không thông thạo chọn một dụng cụ, Giang Ngộ Phong cũng không nói hắn chọn đúng hay sai, chỉ cầm trong tay, không làm gì cả.
"Khoảng thời gian này, cảm ơn ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị nói.
"Không có gì, nên làm."
"Ta nghe nói ngươi muốn quay về bắc cảnh, ở đó nổi chiến sự, những người khác trong bang không gặp nguy hiểm sao?"
"Ta đã báo tin về, bọn họ lúc này có lẽ đang đuổi tới kinh thành, không bao lâu nữa là đến nơi, không cần lo."
"Ừm."
Hai người đứng trầm mặc chốc lát, Bách Lý nhìn đốm sáng nhỏ chợt lóe lên phía chân trời đến xuất thần, hắn đã thật lâu không thấy được đất trời rộng lớn, cảnh tượng tầm thường thế này trong những ngày bị giam giữ đã sắp mờ nhạt đi mất, hắn thậm chí không nhớ nổi nữa.
"Bách Lý Hoằng Nghị." Giang Ngộ Phong gọi hắn một tiếng.
Bách Lý lưỡng lự xoay người, nhìn hắn.
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Không biết. Người bên cạnh ta dùng được hiện tại không nhiều lắm, chuyện sau này rất khó nói."
Giang Ngộ Phong đem vật dụng thả lại chỗ cũ, vỗ vỗ lưng ngựa, "Không thành vấn đề, còn có ta."
Bách Lý Hoằng Nghị hơi buồn cười: "Ngươi không trách ta sao?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Trách ta trêu chọc gây tai họa cho Thời Ảnh nhiều như vậy."
"Chọc cũng đã chọc, giải quyết được không phải xong rồi sao."
Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu, lẩm bẩm: "Đúng vậy, giải quyết được thì tốt rồi."
Thời Ảnh quay về phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, mở thư ra đọc, bên trên chỉ viết ít ỏi mấy câu.
'Sao thế, mỹ nhân? Ngươi thay ta tặng hạ lễ mừng cưới cho Ngũ muội, ta cũng không để ngươi tặng uổng công, lễ mừng hôm nay đại khái coi như ngươi có mắt nhìn, nếu được gửi đi đúng cách, ngươi sẽ thấy lá thư này thôi.
Bảo hộ bản thân cho đàng hoàng, không có ngươi tới nói chuyện với ta, ta ở chỗ này chán muốn chết đi được.
Nhớ ngươi, mỹ nhân.'
Thời Ảnh cười một tiếng, đem thư đi đốt.
Trời còn chưa sáng, nhưng y đã có ngọn lửa của riêng mình rồi.
--------------------
Tác giả:
Cung nghênh lục hoàng tử thoát khỏi lao ngục!
Cung tiễn Tiểu Dẫn tử!😭😭😭😭😭😭
Bevan:
Đọc được cmt của một bạn thế này: Tiểu Dẫn tử hầu Bách Lý mãi cũng chán rồi, xuống dưới tìm Chu Quả chơi bắn bi. Người tốt như thế, kiếp sau nhất định sẽ được quan trời ưu ái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro