Phiên ngoại 4

Bách Lý Hoằng Như rất nhiều lần nghĩ đến một cảnh tượng, mẫu phi bị người ta đánh đập nhốt vào địa lao, tháo bỏ cả đầu đầy châu ngọc, một thân tố y đem đi chém đầu.

Hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng mẫu phi của hắn xuất thân từ cung nữ, sinh thời đã bị người người xem thường, chết rồi còn lại được bao nhiêu thể diện đâu.

Từ nhỏ đến lớn, thái tử có hoàng hậu yêu thương, Bách Lý Hoằng Lê có thế lực hùng hậu của Minh thị nâng đỡ, Hoằng An cùng Hoằng Nghị có mẫu phi sủng ái, tới lượt hắn, cái gì cũng không có. Bách Lý Hoằng Như liền hiểu được, một số chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ có cơ hội, lại càng không thể si tâm vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh.

Hắn dứt khoát phô bày cho tất cả mọi người thấy hắn tuyệt đối không ôm mộng hão huyền, văn không giỏi võ không thông, còn thường xuyên quyến luyến chốn trăng hoa khắp kinh thành, nhiều lần bị thánh thượng răn dạy.

Đau lòng hắn chỉ có một mình mẫu phi, nhưng mà cho dù được mẫu phi thương yêu, Bách Lý Hoằng Như vẫn như cũ không thể tranh nổi nửa phần với các hoàng tử, hắn cũng dần dần quen thói mang vác bộ dáng của một hoàng tử phong lưu đa tình, tuy rằng làm trò cười cho cả kinh thành, cung nữ thái giám đều ngầm gọi hắn là đồ phế vật, hắn cũng chẳng hề cảm thấy khó coi.

Hắn thậm chí vì ghê tởm đám tiểu nhân trong cung, còn thuận tiện chọc giận hoàng đế, lôi kéo Bách Lý Hoằng Nghị đi Ngọc Hương lâu uống rượu, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị hình như không hứng thú với mấy chuyện này lắm, ăn chút điểm tâm rồi về.

Thánh thượng lập tức truyền hắn đến răn dạy, Bách Lý Hoằng Nghị cười lạnh nói, từ nhỏ đã là cái đức hạnh này, đành nhận mệnh đi.

Sau đó Bách Lý Hoằng Như ở Ngọc Hương lâu quen được một ca kỹ hát rong, giọng hát của nàng rất ngọt, bộ dáng cũng thực xuất chúng, bán nghệ không bán thân, lại kiếm về cho Ngọc Hương lâu cực kì nhiều bạc.

Bách Lý Hoằng Như nghe tới danh khí của vị ca kỹ này, liền bỏ một số vàng lớn bao nàng nguyên đêm, tấu xong mấy khúc dân gian, tranh thủ cùng nàng trò chuyện.

Khác hoàn toàn với dự đoán của hắn, cô nương này không phải tính tình ôn nhu động lòng người, ngược lại thập phần quái đản, hỉ nộ vô thường, nhưng nàng càng như vậy, Bách Lý Hoằng Như càng bị nàng mê hoặc đến không thể vãn hồi, cảm giác tinh lực cả người đều bị nàng cướp đi.

Bách Lý Hoằng Như nghĩ cho nàng, hai người từ đầu đến cuối chỉ duy trì quan hệ lễ nghĩa, chưa từng vượt quá giới hạn.

Sau này có một ngày, Bách Lý Hoằng Như tới Ngọc Hương lâu gặp nàng, nghe nói trên đường có đám cháy, lan sang Ngọc Hương lâu, hắn đang muốn phóng tới cứu người, lại nghe tin nàng đã được cứu rồi, chỉ là không biết đang ở đâu.

Kể từ đó, Bách Lý Hoằng Như hoàn toàn mất đi tin tức về nàng, hắn cơ hồ muốn lật tung cả kinh thành, cũng không tìm được dấu vết gì sót lại.

Thẳng đến ngày thái tử nạp thiếp, hắn đi Đông cung dự lễ, cảm thấy cô nương mặc hôn phục vô cùng quen thuộc, quả nhiên, chính là người hắn đã ngày nhớ đêm mong.

Thái tử liền giải thích sự tình, cô nương này đã cứu hắn khỏi đám cháy, mấy ngày trước còn hát ở Ngọc Hương lâu, hiện giờ đã là trắc thái tử phi, ban thưởng một Du Hoan các, trong cung không ai dám khinh suất.

Cô nương kia tên là Tập Trân, là người Bách Lý Hoằng Như từ trước đến nay vẫn luôn chân thành thương yêu.

Tân hôn ngày thứ hai, Bách Lý Hoằng Như tìm được cơ hội gặp Tập Trân, hắn muốn nghe lí do, chẳng sợ chỉ là đáp cho có lệ thôi cũng được.

Nhưng Tập Trân lại lạnh lẽo vô tình nói —— người là hoàng tử không quyền không thế nhất đại nội, ta cùng người ở một chỗ e là cũng bị giẫm đạp, huống hồ thái tử gia coi trọng ta trước, cả khi ta không muốn, còn cách nào khác sao?

Tập Trân khiến Bách Lý Hoằng Như á khẩu không thể mở miệng.

Đúng vậy, hắn là hoàng tử không có quyền thế nhất, đừng nói tới thái tử, cho dù là bất kì một vị hoàng tử nào muốn tranh với hắn, hắn cũng không có tư cách bì được một góc của người ta. Nhưng mà thái tử ngu ngốc vô năng, sớm muộn gì cũng bị lão nhị hoặc lão lục lật đổ, Tập Trân là nữ tử phong trần, sao có thể hiểu được điều này.

Bách Lý Hoằng Như không làm khó nàng, cũng không đi gặp Tập Trân nữa, hắn thậm chí còn chờ đợi nàng tới nói với mình, nói thái tử cưới nàng về, đối xử với nàng không tốt, xin hắn mang nàng đi, cho dù chỉ là tiếp tục bồi chuyện cùng nàng như trước, đã là rất tốt rồi.

Nhưng mà, không có.

Tập Trân vẫn là Tập Trân, quyết tuyệt tới cực hạn, nàng không tìm gặp Bách Lý Hoằng Như tới một lần, thậm chí còn có thể thản nhiên cùng hắn uống rượu tiệc trong cung.

Thái tử cũng vậy, không hề bởi vì nếm nhiều mà mất đi tư vị, ánh nến ở Du Hoan các ngày đêm không tắt, ca múa hoan ái, Tập Trân chiếm được toàn bộ dịu dàng cùng ân sủng của thái tử, Đông cung từ trên xuống dưới đối với nàng né tránh ba phần, mà nàng càng ngày càng gắng sức tùy tiện, Bách Lý Hoằng Như sợ tính cách của nàng đến lúc nào đó sẽ tự hại chính mình, tâm trạng cứ treo lơ lửng cả ngày.

Nhưng hắn không có cơ hội che chở cho nàng.

Thời đại nhân tạo phản, đủ loại chứng cứ chứng minh hắn có âm mưu, Bách Lý Hoằng Như một đêm bị tước hết tất thảy tống vào địa lao, mẫu phi cũng bị xử tử, hắn không có cơ hội.

Một năm trôi qua, hắn nghe được tin, Tập Trân đã chết, Bách Lý Hoằng Như vốn tưởng tính cách của nàng đã đắc tội thái tử phi Triệu Tuyền hoặc là người nào khác, bị người ta hạ thủ, lại ngàn vạn không ngờ rằng, Tập Trân thực sự tự vẫn bỏ mình.

Bách Lý Hoằng Như rất rối rắm, hắn chi ngân lượng phái rất nhiều người đi tra hỏi, mới bắt được tin tức quan trọng hơn gấp bội, sau khi Tập Trân chết không quá một tháng, Triệu Tuyền liền hoài thai.

Đến giờ khắc này, Bách Lý Hoằng Như dường như đã hiểu ra tất cả, Tập Trân chẳng qua chỉ là một quân cờ được thái tử dùng để che mắt kẻ khác, sống chết của nàng, thanh danh của nàng, hết thảy đều không quan trọng, nàng càng kiêu ngạo phách lối, thái tử càng dễ bề ẩn nấp kĩ hơn.

Nàng thế mà còn nghĩ thái tử thực sự yêu thương mình, giống như Bách Lý Hoằng Như trước đây, mong ngóng Tập Trân bởi vì tình xưa nghĩa cũ mà đến cầu hắn giúp đỡ.

Nhưng Tập Trân mà hắn yêu không phải cô nương tầm thường, thà tìm đường chết, cũng không quay đầu lại nhìn kẻ đã từng bị nàng cự tuyệt.

Cho nên Bách Lý Hoằng Như lần đầu tiên trông thấy Thời Ảnh, hay tin y đã trở thành môn khách của nhị hoàng tử, ở trong Du Hoan các, lập tức cảnh giác, ngửi được hơi thở của mưu mô ám toán.

Cho nên hắn mới tận sức giúp đỡ Thời Ảnh, tựa hồ muốn bù đắp lại chút tiếc nuối đã lâu.

Sau khi Bách Lý Hoằng Nghị đăng cơ, Bách Lý Hoằng Như cũng chuyển ra khỏi hoàng cung, dọn đến Vân Tiêu vương phủ của mình. Hắn cưới rất nhiều cô nương ca kỹ, đối với các nàng đều tận tâm chu đáo, để các nàng ăn ngon mặc đẹp, còn cùng chính thê sinh hạ hai nhi nữ.

Chính thê Diêu thị là thứ nữ trong ngoại tộc của tiên hoàng hậu, giỏi chơi đánh bài, tính tình nóng nảy hào phóng, không ngại hắn nạp nhiều thê thiếp, nháo lên một cái là chẳng khác nào Tập Trân, cực kì không dễ dỗ.

Bách Lý Hoằng Như thực thích nàng, rất lâu rồi hắn không có được xúc động xuất phát từ tâm can muốn đối xử tốt với một người như thế.

Có lần say rượu, hắn lèo nhèo nói với Thời Ảnh, nếu không phải chẳng còn cách nào khác, cô nương xinh đẹp như vậy, sao có thể cam nguyện làm kỹ nữ.

Thời Ảnh bất đắc dĩ nhìn Bách Lý Hoằng Như, hỏi: "Vậy người chẳng lẽ không nghiêm túc yêu thích một người nào sao?"

Bách Lý Hoằng Như híp mắt cười nói: "Diêu giai, ta thích, ta thích nhất, nàng rất giống một người ta từng yêu. Ngươi có biết, các nàng ấy giống nhau ở điểm gì không?"

"Điểm gì?" Thời Ảnh không hiểu.

"Cô nương trước đó không ngại ta đi kỹ viện tìm vui, Diêu Giai cũng không để ý ta nạp nhiều thê thiếp, cho nên, các nàng kỳ thật, đều không yêu ta nhiều đến thế."

 Thời Ảnh khổ sở chống cằm, bởi vì y thực sự không biết nên an ủi Bách Lý Hoằng Như thế nào mới tốt.

"Mỹ nhân, ta có phải là đặc biệt xúi quẩy."

Bách Lý Hoằng Nghị ngồi một bên nghe thấy hắn gọi Thời Ảnh là "mỹ nhân", lập tức nhăn nhó mặt mày, giận đùng đùng nói: "Huynh giữ sức sống lâu thêm vài năm, biết đâu về già có thể gặp được một lão thái thái thực lòng yêu thích mình."

Thời Ảnh đẩy Bách Lý Hoằng Nghị một cái, Bách Lý Hoằng Như cũng tỉnh cả rượu, dụi dụi mắt nói: "Trông thấy chưa, mỹ nhân, thánh thượng nhà chúng ta là thật lòng yêu ngươi, ta mới gọi một tiếng mỹ nhân đệ ấy đã không vui, sắp bốn mươi tuổi rồi, còn nhỏ mọn muốn chết."

Dứt lời, Bách Lý Hoằng Như miễn cưỡng ngã lên ghế, lẩm bẩm:

"Ta quả thực nên sống lâu thêm vài năm, ít nhất cũng phải kéo dài cái mạng xúi quẩy này."


[Toàn văn hoàn]

2022.04.14

-----------------------

Kẻ đa tình nhất lại là kẻ thâm tình nhất :((

Ở chương cuối tớ đã nói tớ may mắn, may mắn vì fic cổ trang đầu tiên tớ làm cũng là truyện cổ trang đầu tay của tác giả. Hôm nay phải chính thức nói lời tạm biệt với Tiểu Bách Lý và Tiểu Ảnh rồi. Tạm biệt chiếc fic làm tớ khóc nhiều nhất, ngâm lâu nhất, nhiều chữ nhất. Tạm biệt bắc cảnh, tạm biệt kinh thành, tạm biệt Đông cung, tạm biệt Du Hoan các.

Chúc các bạn trong lúc đọc truyện đã có được những phút giây vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro