Chương 3: Ngày đầu tiên
Tiếng còi tàu xé ngang ký ức.
Khoảnh khắc ấy, Thanh Liên nhắm mắt lại - như thể chỉ cần không mở ra, thế giới sẽ ngừng trôi.
Cô không còn gì để níu giữ. Không còn gì để đánh đổi.
Chỉ còn tiếng gió đông lùa qua mái tóc, mang theo dư âm của một người đã bước lên chuyến tàu không trở lại.
Và rồi... tất cả chìm vào khoảng lặng.
---
Khi Thanh Liên mở mắt, thế giới trước mặt ngập trong ánh nắng nhạt của sớm mai.
Không phải ánh sáng vàng úa cuối đông ở ga tàu ngày chia ly.
Mà là ánh bình minh của một buổi sáng bình thường, đến mức đau lòng.
Rèm cửa phất nhẹ theo gió.
Đồng hồ báo thức nhấp nháy con số: 06:04.
Và mọi thứ... quay về vị trí ban đầu.
---
Thanh Liên ngồi bật dậy.
Căn phòng trọ cũ.
Chiếc chăn màu be hơi sờn.
Bức tường còn dán tờ ghi chú "nộp bài đúng hạn".
Và trên bàn... là một khung ảnh nhỏ.
Không có ảnh.
Chỉ là chiếc khung trống.
Nơi sau này sẽ là tấm ảnh chụp chung đầu tiên giữa cô và anh - khoảnh khắc tưởng chừng là vĩnh cửu, nhưng đã tan biến vào hư vô.
Cô nhìn vào khung ảnh như thể có thể chạm vào tương lai một lần nữa.
Nhưng không.
Nó chỉ là một khoảng trắng.
Giống như số phận cô... giờ đây bắt đầu lại từ đầu.
---
Điện thoại rung nhẹ.
Thanh Liên giật mình cầm lên.
Ngày 22 tháng 10.
Tim cô khựng lại.
Cô nhớ chính xác ngày này.
Sáng hôm ấy, trời mưa phùn.
Cô vội chạy đến tòa soạn nộp bài, loạng choạng nơi ngã rẽ đầu đường, va phải một người.
Tập tài liệu bay tung tóe.
Và chính anh - Bạch Tước, đã giúp cô gom lại từng tờ giấy, mắt liếc qua dòng tít bài cô viết, rồi mỉm cười:
"Cô cần một tay biên tập giỏi hơn là chiếc bánh mì góc phố này đấy."
---
Một giọng nói. Một ánh nhìn. Một cái tên.
Chỉ cần như thế, cô đã bước vào một thế giới khác - nơi có anh.
Giờ phút này, biết rõ ngày ấy sẽ đưa mình tới đâu... cô lại được quay về đó.
Nhưng để làm gì?
Phải chăng số phận đang thử lòng cô?
Hay trao cho cô cơ hội thứ hai?
---
Cô lao ra khỏi giường, thay bộ quần áo giống hệt ngày đó.
Lúc mở ngăn kéo, cô bắt gặp cuốn nhật ký cũ - bìa vẫn còn thơm mùi giấy mới.
Chưa có dòng nào viết cả.
Trang đầu tiên, chỉ là một lời hứa trắng toát: "một năm mới tốt lành."
Cô mím môi. Lòng dấy lên thứ gì đó vừa nóng vừa lạnh.
Nếu đây là cơ hội thật, cô sẽ không để nó trôi đi trong vô nghĩa.
---
Cô ra khỏi nhà, đúng 6:45 sáng.
Góc phố vẫn thế. Quán bánh mì còn chưa kịp mở cửa.
Mưa phùn bắt đầu rơi.
Người qua đường vội vã.
Và ở đó -
Ngã rẽ quen thuộc -
Anh đứng đó.
Bạch Tước.
Sơ mi trắng, tay áo xắn cao, dáng người cao gầy nhưng dứt khoát.
Vẫn là chiếc cặp da nâu cũ kỹ ấy.
Gió lướt qua khiến tà áo khẽ lay động.
Ánh mắt anh ngước lên - không hề biết người con gái trước mặt đã nhìn anh bằng tất cả những mùa cũ đã trôi qua.
---
Họ va vào nhau.
Y hệt như lần đầu.
Tập tài liệu cô đánh rơi bay tung.
Anh cúi xuống, nhặt từng tờ.
Mắt lướt qua tiêu đề bài viết - và anh nhoẻn miệng cười:
"Cô cần một tay biên tập giỏi hơn là chiếc bánh mì góc phố này đấy."
---
Tim Thanh Liên như muốn bật khóc.
Câu nói này...
Bao lần cô đã mơ, đã gào thét, đã níu kéo... để có thể nghe lại.
Giờ đây, nó ở trước mặt cô - sống động, chân thật, và chua xót hơn bao giờ hết.
"Em... là Thanh Liên." - Cô khẽ nói.
Anh thoáng ngạc nhiên vì cách xưng hô thân mật, nhưng chỉ gật đầu.
"Bạch Tước."
Tên ấy. Giọng ấy.
Tất cả như khắc sâu hơn lần đầu cô nghe, vì giờ đây... cô biết rõ cái tên ấy sẽ trở thành tất cả.
---
Chiều hôm ấy, Thanh Liên ngồi trước khung ảnh trống, tay cầm bút, mở cuốn nhật ký.
Cô viết dòng đầu tiên:
"Ngày 22 tháng 10. Em gặp anh lần nữa. Nhưng lần này... em sẽ không để anh ra đi như thế."
Cô khẽ gạch chân dòng chữ.
Rồi khựng lại khi thấy một vệt mực loang ở góc giấy.
Không phải từ tay cô viết.
Mà như ai đó đã để lại từ trước.
Một dòng chữ mờ hiện lên:
"Không phải mọi điều quay lại là để thay đổi. Có khi... là để hiểu rằng không thể."
---
Gió chợt lùa qua khung cửa sổ.
Chiếc khung ảnh trống ánh lên một vệt sáng nhạt.
Giống như hy vọng - mong manh, đẹp đẽ... và có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro