Một Chiều Tuyết Nhẹ Rơi
Tác giả: 七叶的回廊
---
Tôi nghĩ bà tôi-Jang Se Mi đã hoàn toàn già đi vào thời điểm bà chụp bức ảnh đó.
01 • Máy ảnh và sổ tay
Những năm trước, vào tiết Tiểu Tuyết, Seoul sẽ có hai đợt tuyết nhẹ, nhưng năm nay thì không.
Ở Canada cũng vậy, cái nắng chiều mùa này giống như tiếng đàn vĩ cầm nặng nề và chậm rãi, khiến thời gian trôi chậm lại. Mấy ngày trước, không khí còn đang cắn xé giác quan của con người, bây giờ, hơi ấm dị thường đã cuốn theo cơn gió tích tụ mùi mùa đông, gần như toàn bộ lá đỏ đều bị cuốn xuống đất. Tôi bước vào sân nơi bà tôi ở, đợt hoa hồng cuối cùng sắp tàn, những cơn mưa thu lần lượt kéo đến cách đây không lâu để lại một mảng rêu mốc xanh đen trên hàng rào cao gầy ngoài vườn. Sau khi mở cửa, trong phòng khách vẫn còn ngọn lửa lờ mờ chưa tàn, tôi bước qua giá sách ở hành lang, đi ra ban công.
Một chiếc ghế liễu gai cũ kỹ được đặt trước cửa sổ, một chiếc gối vải lanh tựa vẹo vào lưng ghế, một tấm chăn đắp đặt trên tay vịn. Dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy giây tiếp theo bà tôi sẽ lại ngồi lên đó và nheo mắt dưới nắng. Trên bàn có nửa bát nước gạo ngọt và một chiếc máy ảnh cũ.
Chỉ vài giờ trước, bà nội Jang Se Mi của tôi quả thực đã ngồi phơi nắng trên chiếc ghế này. Bà nhìn những cánh hoa hồng bị ánh mặt trời làm héo úa qua bệ cửa sổ, cảm thấy tầm nhìn của mình vô cùng mơ hồ lại cũng vô cùng sáng sủa. Một cảm giác bất an đã lâu không gặp lại truyền đến từ phía sau, bà dường như đang ngủ, một số cảnh tượng xa xôi phức tạp hiện ra trước mắt: vầng trăng lạnh lẽo, ngôi nhà sáng rực, dòng người tấp nập, người phụ nữ phấn khởi trong bộ váy xanh.
Trên môi Jang Se Mi nở một nụ cười nhàn nhạt, hôm nay bà ăn mặc rất sang trọng, tay cầm chiếc kính đọc sách màu vàng, cầm chiếc máy ảnh đã theo mình hơn mười năm, mở sổ tay và viết ngoằn ngoèo vài dòng. Không bao lâu sau, bà cảm thấy mình không còn sức để viết nên run rẩy kết thúc những dòng chữ mơ hồ của mình. Ba tôi làm bữa trưa đơn giản và muốn ra ban công đỡ bà nội vào nhà nhưng bà không chịu dậy, mân mê chiếc máy ảnh cũ sắp hết pin trong tay, lấy ra một bức ảnh bình thường của bà và một người phụ nữ khác, hình như bà chụp bức ảnh ấy bằng máy ảnh này, người phụ nữ đó chính là bà cố của tôi, cựu chủ tịch Baek Do Yi của nhà họ Dan.
Bà cụp mắt đọc đi đọc lại, khi ba tôi cúi người ngồi xổm xuống, bà lên tiếng trước:
"Hãy để Xiao Qi giữ những thứ này..."
Ba tôi cầm máy ảnh và sổ tay trên bàn rồi đồng ý.
Bà Jang Se Mi lại giơ tay lên một cách khó khăn và chỉ vào tủ đựng đồ trong phòng làm việc:
"Phía trên cùng..."
"Mẹ..."
"Mẹ?"
"... Mẹ ơi!"
Bà nội Jang Se Mi nhắm mắt lại, hạ tay xuống và không bao giờ trả lời.
Lúc này ba tôi mới để ý đến lọ thuốc ngủ rỗng ở góc bàn.
"Mẹ............"
Ba tôi để lại bữa trưa đó cho tôi và theo đúng nguyện vọng của bà tôi, ông nói với tôi rằng chiếc máy ảnh và sổ tay vẫn còn ở ban công. Tôi chỉ thấy tiếc nuối, nhìn chiếc ghế liễu gai vẫn còn phơi nắng, căn phòng là như thế này, người rời đi dù chỉ một thời gian ngắn thì hơi ấm còn sót lại cũng sẽ tan đi với tốc độ rất nhanh. Tôi cầm máy ảnh và sổ tay lên, quay lại phòng làm việc của bà nội, mở tủ đựng những bức thư khác và thấy còn có thêm vài cuốn sổ tay giống nhau, trong đó là những ghi chú hàng ngày với độ dài khác nhau kể từ khi đến Canada.
Thực sự tôi chưa bao giờ có ấn tượng sâu sắc với bà nhưng tôi luôn quý mến bà. Khi tôi được một, hai tuổi, bà cố bị kích động mắc chứng mất trí nhớ không ổn định nên bà tôi đã cùng bà cố di cư sang Canada. Tôi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu tại sao ông bà lại chọn cách ly hôn khi ba tôi sắp lấy vợ, tôi nhìn vào bức ảnh bà nội bế tôi khi tôi mới được vài tháng tuổi, với mái tóc ngắn bồng bềnh, một đôi mắt sâu thẳm và hơi sắc bén. Sau này, ba mẹ thỉnh thoảng đưa tôi bay sang Canada, còn bà nội lại đưa tôi đi thăm rừng phong Canada, kể cho tôi nghe về những phong tục tập quán ở đây, thỉnh thoảng kể cho tôi nghe những điều vụn vặt về bà và bà cố chỉ để dỗ tôi vui.
Cho đến hôm nay, tôi ngồi vào bàn làm việc của bà nội, mở sổ tay của mười năm qua, quá khứ mờ mịt dần dần hé mở. Trong ký ức ít ỏi của mình, tôi nhớ rằng bên ngoài bà không sắc sảo như trong ảnh, thậm chí có nhiều lúc bà ấy còn rất ấm áp, sự ấm áp ấy là dành cho người đó.
02 • Do Yi~
Tóm lại, bà cố Baek Do Yi của tôi nhớ được rất ít chuyện, nhiều nhất bà có thể nhận ra ba đứa con trai của mình. Trong tất cả mọi người, bà có vẻ nhớ người con trai thứ hai nhất nhưng tôi chưa bao giờ gặp được ông hai của mình. Sau khi bà Baek Do Yi lâm bệnh, theo những gì tôi nghe được từ những người lớn, việc ba tôi Dan Deung Ming sẽ tiếp quản Feidan là điều hợp lý, mọi người đều bận rộn và ai cũng muốn đưa bà Baek Do Yi đến bệnh viện để điều trị.
Chỉ có bà nội Jang Se Mi là không đồng ý, nói rằng tình trạng mất trí nhớ của bà cố sẽ không thuyên giảm nếu không có những người quen ở bên cạnh. Mọi người đều cảm thấy có phần vô lý nếu chỉ ở bên chăm sóc bà Baek Do Yi mà không làm gì cả, nhưng họ cũng đã quen với sự quan tâm gần như "cuồng tín" của Jang Se Mi dành cho mẹ chồng. Điều quan trọng nhất là thế giới này ai ai cũng quan tâm đến lợi ích, đa số mọi người đều cho rằng một Baek Do Yi phong độ lại đột ngột bị bệnh như vậy không phải chuyện hãnh diện gì của nhà Dan. Vì vậy, khi Jang Se Mi quyết định cùng Baek Do Yi định cư ở Canada để hồi phục sức khỏe, không ai ngăn cản bà quá nhiều.
Ông nội tôi Dan Chi Gang giận dữ hỏi bà ấy:
"Giờ đây mẹ không nhớ bất cứ điều gì, suốt ngày cứ nhắc đến Chi Gam. Em thật sự muốn cùng mẹ đi sao?"
"Là con dâu, đây không phải là bổn phận của tôi sao?"
"Điều ước của em đã thành sự thật rồi. Có phải em nên tạ ơn vì có ngày hôm nay không?"
Jang Se Mi gần như bị sốc khi anh ta thực sự nói như vậy, nhưng trong vài năm qua, cô đã phần nào quen với cách giải thích khác nhau của mọi người về cảm xúc của mình và cô không muốn cãi nhau với bất kỳ ai nữa. Cô quay đầu lại, nhìn như đang cười nhưng lại không phải là cười, bởi vì nửa trên khuôn mặt vẫn không cam lòng, thậm chí còn có chút buồn bã . Rốt cuộc cô có muốn Baek Do Yi nhớ lại hết tất cả mọi người không, bản thân cô cũng không rõ.
"Không sao đâu, bệnh của bà ấy là như vậy, nếu ngày nào cô cũng nói chuyện với bà ấy và kể về chuyện quá khứ, bà ấy nhất định sẽ nhớ ra cô." Có người cho cô ấy lời khuyên, giống như một lời an ủi sáo rỗng.
Jang Se Mi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, ngoài sức khỏe của Baek Do Yi ra, cô tạm thời không nghĩ đến gì cả.
Tôi ngạc nhiên khi nhiều năm trước bà tôi vẫn dành tâm sức viết ra mọi thứ trên giấy trong khi Internet đã rất phổ biến. Những bức ảnh bà chụp bằng máy ảnh đều được in và dán vào những cuốn sổ tay lớn đó. Tôi lật giở từng trang, thấy ngoài sân có hoa mùa xuân nở, có bữa ăn yêu thích do bà nấu, có nụ cười trẻ thơ của bà cố vì bà đã quên hết mọi thứ.
["31.01.2029 Chúng tôi đến Canada và chuyển đến một căn nhà hai tầng nhỏ. Nhà hơi cũ. Sau nhà có một cây phong, trước khi lá rụng có thể dùng để cản ánh sáng. Góc tường đã bị bong tróc sơn. Nhưng hình như Omoni thích ngôi nhà mới này lắm. Tất nhiên, bây giờ cô ấy cũng chỉ như một đứa trẻ, tò mò khi nhìn thấy những thứ mới mẻ."]
Đầu năm, tuyết ở Canada vừa tan, tại thị trấn yên tĩnh nhưng không xa xôi này, mọi thứ đang dần thắp lên chút sức sống. Jang Se Mi nhóm lửa trong phòng khách cho ấm, cắm những bông hoa hướng dương mới mua ở tiệm hoa vào lọ, làm nước gạo ngọt mà Baek Do Yi thích uống, đồng thời bày những bài thơ văn xuôi và album ảnh mà Baek Do Yi thích đọc lên giá sách.
Khi Baek Do Yi mới đến đây, bà ấy có vẻ rụt rè, cũng không có dáng vẻ vui vẻ quen thuộc, mấy tháng nay bà ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Jang Se Mi từ xa, giống như một con mèo mới được nhận nuôi ở nhà. Hai người nói chuyện với nhau không nhiều, phần lớn thời gian Jang Se Mi đều bận, Baek Do Yi cũng không gọi cô, nếu cần tìm thứ gì đó hay muốn làm gì bà sẽ chạy khắp nhà, khi tìm thấy Jang Se Mi , bà ấy sẽ kéo quần áo của cô và nói với Se Mi. Baek Do Yi có thể nhìn ra Jang Se Mi khác với những quản gia trước đó, bởi vì cô nói chuyện không giống những quản gia kia, bình thường bọn họ cũng không quá bận rộn, nhưng Jang Se Mi vẫn luôn lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối một cách hăng hái, miệng lúc nào cũng "Omoni", "Omoni". Trên thực tế, ánh mắt của Baek Do Yi không hề rời khỏi Jang Se Mi, bà luôn quan sát xem cô đang làm gì, chỉ khi bị phát hiện mới nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Năm nay, gần như toàn bộ cây phong ngoài sân đều đã mọc lá mới, nhiệt độ lần đầu tiên tăng lên, hoa hồng cũng bắt đầu nở rộ. Jang Se Mi từ sáng sớm đã làm bữa sáng, đặt lên bàn ăn, khi Baek Do Yi tắm rửa xong tới ngồi xuống, bà vẫn do dự không chịu ăn, mặc dù đôi mắt dán chặt vào Jang Se Mi nhưng ánh mắt lại có vẻ bối rối, giống như một chiếc TV được bật lên mà không có hình ảnh. Jang Se Mi suy nghĩ một chút, bưng cháo cho bà đặt lên bàn, lấy một cái bánh mì kẹp rồi ngồi trên chiếc ghế liễu gai ngoài ban công một mình ăn, vừa ăn vừa lặng lẽ quay đầu lại xem Baek Do Yi có đổ cháo lên quần áo không. Vài tháng sau, buổi sáng Jang Se Mi hét lên "Omoni, đến giờ ăn rồi" rồi theo thói quen bưng đĩa ra ban công, cô vừa tưới hoa trên ban công, quay lại thì phát hiện Baek Do Yi cũng để dĩa của mình trên bàn ngoài ban công, rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh chiếc ghế liễu gai của Jang Se Mi.
Ngay khi Jang Se Mi đang ngạc nhiên, Baek Do Yi do dự rồi lên tiếng trước:
"Sao cô lại gọi tôi là Omoni?"
"Vì tôi là con dâu lớn của người". Jang Se Mi vẻ mặt buồn cười nhìn Baek Do Yi trước mặt, đôi mắt vô thức cong thành hai hình trăng khuyết.
"Con dâu?" Baek Do Yi bĩu môi trợn mắt.
"...Sao tôi lại có con dâu lớn chứ? Chi Gang còn đang đi học..."
Jang Se Mi bất lực cười: "Vậy người có biết tôi là ai không? Tôi là Jang Se Mi,"
Cô dừng một chút rồi nói thêm: "Tôi là mẹ của Deung Ming. Người có nhớ mẹ Deung Ming không?"
"Mẹ Deung Ming..."
Baek Do Yi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Jang Se Mi đang dọn dẹp cho bà, ngơ ngác lẩm bẩm: "Jang Se Mi, mẹ Deung Ming..."
"Cô, cô không phải mẹ Deung Ming... Mẹ Deung Ming rất kiêu ngạo, bướng bỉnh, chống đối tôi, cô không phải, không phải..."
Jang Se Mi ngơ ngác, không biết Baek Do Yi còn có ý thức đánh đồng Jang Se Mi với mẹ Deung Ming hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, dù trí nhớ của bà ấy có lộn xộn, Baek Do Yi cũng chỉ nhớ đến những tật xấu của cô. Cô sắp xếp lại mấy chậu hoa, dùng khăn tay lau sạch nước và đất đọng. Thôi đi, Jang Se Mi còn phải mất bao lâu mới có thể hòa giải với chính mình được, huống chi Baek Do Yi bây giờ chỉ như một đứa trẻ.
Jang Se Mi ngồi ở trên ghế liễu gai nghiêng người nhìn Baek Do Yi:
"Nghe tôi nói nè, tôi là Jang Se Mi, tên tôi là Se Mi. Từ giờ người có thể gọi tôi là Se Mi, được không?"
Baek Do Yi cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm gật đầu, có lẽ bà ấy đang cố nhớ lại Jang Se Mi, hoặc có thể đang cố gắng liên kết Jang Se Mi trước mặt với Jang Se Mi trong ấn tượng của mình. Nhưng Jang Se Mi cảm thấy điều quan trọng hơn là trong vài tháng qua, Baek Do Yi đã phát hiện ra rằng bà không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao tiếp với Jang Se Mi.
"Tôi sẽ không gọi người là Omoni nữa, vậy người muốn tôi gọi người là gì?" Jang Se Mi hỏi bà giống như một giáo viên mẫu giáo, Baek Do Yi chậm rãi lắc đầu.
Đôi lúc Jang Se Mi cũng cảm thấy kỳ lạ, cô phát hiện ký ức của Baek Do Yi không cần thiết phải tái tạo lại hoàn toàn. Nếu gọi là chủ tịch Baek Do Yi thì bà cũng sẽ đồng ý, nhưng bà không nhớ tại sao mình lại là chủ tịch Baek, những bài thơ bà thích đọc vẫn như cũ, những đĩa nhạc thích nghe vẫn như xưa. Hầu như bà có thể nhớ được cái tên Jang Se Mi, nhưng lại không thể nhớ khuôn mặt của Jang Se Mi tương ứng với ai.
"Vậy tôi có thể gọi người là Do Yi được không? Baek Do Yi, đó là tên của người, người còn nhớ không?"
Jang Se Mi mỉm cười, nhìn Baek Do Yi, thấy bà vẫn đang nhìn mình như đang suy tư, sau đó gật đầu đồng ý. Bà không biết tên Baek Do Yi là gì, chỉ khi có người gọi mới nhớ ra. Trong vài tháng qua, Jang Se Mi dần dần biết rằng dù Baek Do Yi còn lại bao nhiêu ký ức thì ít nhất những gì liên quan đến Jang Se Mi cần phải được tái dựng lại.
Nghĩ kỹ thì điều này tốt cho Baek Do Yi.
Chỉ thỉnh thoảng Jang Se Mi mới cảm thấy trong lòng dâng lên một tia đau đớn, bởi vì Baek Do Yi không biết rằng Jang Se Mi mà bà tái hiện trước mặt thực ra đã yêu bà thầm lặng suốt ba mươi năm.
"Tôi là ai?"
Baek Do Yi suy nghĩ một chút:
"Jang Se Mi."
"Còn người? Người là ai?"
"Tôi, tôi là Do Yi"
Jang Se Mi mím môi, cúi đầu bắt đầu trộn sốt Sha Cha cho Baek Do Yi, sau đó ngẩng đầu lên ngập ngừng gọi: "Do Yi?"
"...Nei~"
"Chúng ta ăn cơm thôi."
Jang Se Mi mỉm cười đứng dậy, chậm rãi buộc lại mái tóc dài của Baek Do Yi, nhìn Baek Do Yi cầm thìa từ từ khuấy món súp hải sâm trước mặt. Cô làm rất chậm rãi, mái tóc dài của Baek Do Yi bị cô vuốt ve hết lần này đến lần khác. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đôi mắt của Jang Se Mi vẫn lặng lẽ đỏ lên.
Do Yi~~ Trước đây cô chưa bao giờ gọi bà như thế.
03 • Jang Se Mi
Thật không dễ để khôi phục lại ký ức, mặc dù ngày hôm đó bà nội Jang Se Mi đã nói mình tên Jang Se Mi với bà cố Baek Do Yi của tôi nhiều lần khi đang ăn sáng ngoài ban công, nhưng về sau này câu hỏi [Jang Se Mi là ai] vẫn khiến Baek Do Yi bối rối một lúc.
"Do Yi, dậy đi!"
Jang Se Mi quay lại thì thấy Baek Do Yi đang dụi mắt, gần như khách sáo gật đầu với cô, cô cảm thấy có gì đó không ổn liền bắt đầu giải thích:
"Tôi là Jang Se Mi, người quên rồi sao? Hôm qua tôi cùng người đi mua hạt dẻ rang đường!"
Ồ, nhớ ra rồi, Jang Se Mi.
"Ngày mai tôi cũng gọi người dậy, được không?"
"Được,"
"Do Yi, hôm nay chúng ta nên mặc bộ váy nào đây?"
...
"Là tôi, Jang Se Mi đây, không phải hôm qua chúng ta đã đồng ý đi ngắm hoa anh đào sao?"
Ồ, nhớ ra rồi, Jang Se Mi, ngắm hoa anh đào.
"Mặc cái này nhé? Do Yi của chúng ta mặc váy trắng là xinh nhất..."
"Được."
Jang Se Mi lo lắng về bệnh tình của Baek Do Yi và đã hỏi nhiều bác sĩ, nhưng họ đều bất lực với căn bệnh mất trí nhớ này, các liệu pháp tâm lý được giới thiệu trong những năm gần đây không có tác dụng đối với Baek Do Yi. Hiệu quả điều trị của những người ở độ tuổi này không cao lắm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bác sĩ nhắc lại phương pháp cũ nổi tiếng với Jang Se Mi: hai người mỗi ngày đều ở cạnh nhau, phải không? Sẽ luôn có ích nếu cô kể cho bà ấy nghe nhiều hơn về những con người và sự kiện trong quá khứ, xem ảnh và nghe nhạc.
Có cần phải nhắc lại những chuyện trong quá khứ không? Cô không biết nhiều về quá khứ của Baek Do Yi, quá khứ mà họ chia sẻ là những thăng trầm của Feidan và những tháng ngày làm việc chăm chỉ không ngừng trong suốt 20 năm qua. So với sự khó xử không thể diễn tả giữa họ, năm mà Jang Se Mi thổ lộ tình cảm chiếm quá ít trong quá khứ của bà ấy, và Jang Se Mi không thể ước tính được Baek Do Yi có thể nhớ được bao nhiêu tình yêu trong đó. Baek Do Yi nhớ lại những chuyện này thật sự là tốt sao? Jang Se Mi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lông mày nhíu lại từ lúc rời viện dưỡng lão cho đến lúc bước vào sân nhà mình, cho đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Baek Do Yi đang nằm ở cửa sổ phòng khách chờ cô. Khi Baek Do Yi phát hiện Jang Se Mi đang nhìn chằm chằm vào mình, bà lặng lẽ trốn vào phòng ngủ.
Jang Se Mi từ đáy lòng cảm thấy mềm mại vô cùng, cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Baek Do Yi dễ thương và bừa bộn này lại đợi cô về nhà. Cô mở cửa, Baek Do Yi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, cắt salad đặt lên đĩa, Baek Do Yi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Jang Se Mi đột nhiên không muốn lo lắng về việc cô ấy là Jang Se Mi nào. Cô chỉ không nhịn được mà lao tới ôm chặt Baek Do Yi vào lòng.
Kết quả là Jang Se Mi bắt đầu tìm nhiều cách khác nhau trong thị trấn nhỏ này để khôi phục lại quá khứ, ít nhất là cuộc sống mà Baek Do Yi đang tận hưởng. Buổi sáng Baek Do Yi muốn đến tiệm hoa mua hoa nên Jang Se Mi để bà đi, có thể khi đến tiệm hoa bà đã quên mất mình muốn mua hoa gì, nhưng không sao cả. Chuyện thường hay xảy ra là ngày nào bà chủ cửa hàng hoa cũng hét lên "Se Mi, Omoni của cô lại để quên túi ở cửa hàng rồi" Jang Se Mi vẫn vui vẻ đi theo Baek Do Yi và chạy vội về trước khi bà về đến nhà, chào đón bà bằng bó hoa tươi thắm và những cái ôm. Jang Se Mi cũng tìm thấy một sân golf và trường đua ngựa giống nhất ở Seoul, lúc đầu Baek Do Yi không chịu lên xe, mãi cho đến khi Jang Se Mi đưa bà đi ngắm hoa, xem phim, nghe hòa nhạc nhiều lần, Baek Do Yi đã hoàn toàn quen thuộc và tin tưởng mới sẵn lòng đi theo cô.
Jang Se Mi phát hiện ra rằng Baek Do Yi đôi khi sẽ đọc những bức thư cũ từ Seoul mang đến, trước khi rời đi, quản gia cũ đã nhờ cô mang theo cùng với chiếc ghế sofa mà Baek Do Yi hay ngồi đến nơi ở mới, Jang Se Mi gần như không cần phải đoán, đó thư từ giữa Baek Do Yi và chủ tịch Dan nhiều năm trước. Trong khi Jang Se Mi đang dọn dẹp phòng khách, cô ấy không ngừng hỏi vài câu:
"Người và Chủ tịch Dan thế nào rồi?"
"Rất tốt." Không biết Baek Do Yi tùy ý đáp lại hay vẫn giữ lại ký ức đó.
"Ở nhà, đang làm gì vậy?" Jang Se Mi bỏ giẻ lau vào bồn rửa lần thứ hai, sau đó thản nhiên đi đến bên cạnh Baek Do Yi, nhặt một lá thư lên.
"Tôi, tôi nghe nhạc và đọc tiểu thuyết." Baek Do Yi trả lời một số câu hỏi thường ngày mà Jang Se Mi cũng biết.
"Là cùng làm với chủ tịch Dan à?" Jang Se Mi tùy ý hỏi.
Baek Do Yi cúi đầu cười xấu hổ lắc đầu, Jang Se Mi cảm thấy có chút mơ hồ.
"Anh ấy bận, bận công việc, ở trong phòng làm việc, không ra ngoài."
Bức thư mà Jang Se Mi nhặt được cũng được chủ tịch Dan gửi về nhà khi ông đi công tác, thậm chí còn báo cáo về hành trình và công việc của ông.
"Vậy người chỉ có một mình à?"
Jang Se Mi ngạc nhiên khi thấy Baek Do Yi ngẩng đầu lên nhìn mình, cô lại mím môi, có chút ngại ngùng hỏi. Baek Do Yi cụp mắt xuống, có chút thất vọng gật đầu, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ hoạt bát, xếp từng phong thư rồi bỏ vào hộp.
"Ở một mình, có chút cô đơn." Jang Se Mi cắn môi, không biết nên nói gì để đáp lại.
"Nei... Nhưng, quen rồi. Khi bọn trẻ lớn lên, tôi đưa chúng đến trường, chơi thể thao và tham gia nhiều hoạt động khác nhau. Trong chớp mắt, tôi đã quên mất..."
Lông mày Jang Se Mi nhíu lại, sau này, các con trai kết hôn, chủ tịch Dan qua đời, chuyện của Fei Dan đều đổ lên vai bà, Baek Do Yi luôn nhắc tới cựu chủ tịch, có lẽ nào bởi vì bà ấy thực sự rất mệt mỏi. Jang Se Mi nghĩ nghĩ, thậm chí còn suýt tha thứ cho bộ dạng của Joo Nam, làm sao Baek Do Yi có thể sống cho chính mình trong những năm này ... Cô càng ngày càng phàn nàn về việc mình đã tránh mặt Baek Do Yi khi còn trẻ, khi số phận giống nhau của họ trôi qua, bản thân cô gái hai mươi lăm tuổi lẽ ra phải đứng bên cạnh Baek Do Yi, không cần quan tâm đến ai khác kể cả tương lai.
Jang Se Mi ngẩng đầu lên, lặng lẽ vòng tay qua đôi vai gầy gò của Baek Do Yi, đôi vai này vẫn như xưa chỉ là không còn năng lương như trước nữa. Jang Se Mi nghĩ lại những chuyện đã qua, nhưng dây thần kinh của con người thường là những sợi dây điện cao thế, chạm vào một lần là đứt ngay lập tức nhưng cũng hoàn toàn thư giãn. Đây là lần đầu tiên đôi vai này không chống cự trong vòng tay của cô, nhịp tim dồn dập của Jang Se Mi đập vào cơ thể Baek Do Yi. Baek Do Yi xích lại gần hơn, vì đồng cảm, ỷ lại và những cảm xúc mà bà dường như đã cảm nhận được. Bà ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Jang Se Mi, hơi thở nhẹ nhàng trôi vào tai Jang Se Mi, người đang nghe bà kể những câu chuyện cũ đó tên là Jang Se Mi.
"Nội của con thật sự không dễ dàng gì."
Thỉnh thoảng khi Dan Deung Ming và gia đình anh đến thăm họ, Jang Se Mi sẽ nói vài câu với anh. Dan Deung Ming có chút bối rối, công việc bận rộn ở nhà hầu hết đều do cô làm, vậy tại sao mẹ anh lại quay sang nói với mình rằng bà nội không dễ dàng?
Jang Se Mi không nói thêm gì nữa, quay người dọn bàn. Dan Deung Ming quay đầu nhìn Baek Do Yi đang ngồi ở bàn đọc sách, bà đã trẻ hơn sau hai năm đến Canada, có lẽ việc xóa sạch ký ức dù sao cũng sẽ là gánh nặng cho con người. Đôi khi Dan Deung Ming thấy Jang Se Mi xuất thần nhìn Baek Do Yi, có lẽ bà ấy cũng ngạc nhiên thấy toàn thân mình trở nên trẻ trung và có sức sống hơn, môi trường quen thuộc khiến bà ấy lấy lại dáng vẻ thanh lịch của Baek Do Yi khi đang làm việc trước đây. Chỉ là, hiện giờ trước khi làm bất cứ điều gì, bà ấy luôn ngước nhìn ai đó, dường như nếu không nhận được sự đồng ý của người ấy sẽ cảm thấy có chút bất an.
Người này là Jang Se Mi.
04 • Déjà vu
Sau khi Jang Se Mi đưa Baek Do Yi đi một thời gian, hai cha con Dan Chi Gang nhận ra việc hết lòng chăm sóc mới là tốt nhất, nhưng môi trường và con người xung quanh đã thay đổi, không có lợi cho việc phục hồi trí nhớ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, sinh nhật lần thứ sáu mươi của Jang Se Mi chỉ trong chớp mắt đã đến. Mấy năm nay, con trai cả, con trai thứ ba và gia đình Deung Ming thỉnh thoảng bay sang Canada, một hai người bạn của Jang Se Mi cũng đến thăm cô và Baek Do Yi, căn hộ nhỏ cũng không có mấy người. Vào ngày này, mọi người tập trung tại căn hộ này, cả thị trấn thậm chí còn trở nên sôi động trong chốc lát.
Rốt cuộc mọi người đã đến nơi ở của Jang Se Mi, cô ấy là nhân vật chính, nhưng cô ấy vẫn là người bận rộn nhất, cô ấy đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa và sắp xếp giới thiệu bạn bè làm quen nhau, Kim So Jeo đã theo phụ một tay, cô than thở với Deung Ming rằng mẹ của họ thật quá vất vả. Nhưng Kim So Jeo cũng có thể nhìn ra sau khi đến Canada mỗi ngày Jang Se Mi đều rất bận rộn nhưng cũng rất thoải mái. Khuôn mặt xinh đẹp và sắc sảo của cô không còn vẻ trang nghiêm và trầm tư như khi Kim So Jeo lần đầu đến nhà Dan mà thay vào đó trông tràn đầy sinh lực và linh động.
"Chủ tịch Baek, bà khỏe không?"
"Khỏe, hết thảy đều ổn." Baek Do Yi mỉm cười nhìn nhiều người trước mặt, có chút khó khăn mới nhìn ra được.
"Đứa nhỏ này lớn vậy rồi sao, lại đây cho bà nhìn xem..."
Baek Do Yi thỉnh thoảng sẽ hỏi han những đứa trẻ do bạn bè dẫn đến, Jang Se Mi lại vui vẻ nhìn bà. Bởi vì Jang Se Mi phát hiện ra, từ khi Baek Do Yi mắc chứng mất trí nhớ này, bản thân bà cũng cảm thấy ngại, khi Jang Se Mi kể cho bà nghe người nào đó dạo gần đây thế nào, bà gật đầu đồng ý và lặp lại vài từ, kỳ thực bà không nhớ ra là có người này.
"Có mẹ Deung Ming chăm sóc, trông bà trẻ ra nhiều." Lời nói của người bạn tuy có vẻ lịch sự nhưng lại là sự thật.
Baek Do Yi có chút sửng sốt, mẹ Deung Ming đâu rồi, nhưng khi bà nhìn xung quanh, mẹ Deung Ming thực sự không có ở đây.
"Mẹ Deung Ming..." Baek Do Yi muốn giấu ánh mắt đi tìm mẹ Deung Ming khắp nhà.
"Se Mi đó, bà còn nhớ không? Se Mi là mẹ của Deung Ming——" Họ vẫn chưa biết rằng quá khứ duy nhất mà Jang Se Mi và Baek Do Yi nhắc đến nhiều nhất là khi Baek Do Yi còn trẻ.
"Đúng vậy, Chủ tịch Baek, đây là mẹ của Deung Ming," bạn của Jang Se Mi ở Seoul giải thích với Baek Do Yi, đồng thời xác nhận với Jang Se Mi, "Se Mi, có đúng không?"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Jang Se Mi, bao gồm cả Baek Do Yi.
Jang Se Mi đột nhiên im lặng, cô nhìn thấy Baek Do Yi bất lực nhìn cô, chờ đợi xác nhận. Mặc dù ngày mai Baek Do Yi có thể sẽ quên tất cả những điều này, nhưng vào lúc này, cô sợ mất đi sự tin tưởng của Baek Do Yi hơn là để Baek Do Yi nhớ ra Jang Se Mi là ai. Baek Do Yi mỗi ngày đều phải đối mặt với ký ức mơ hồ của mình, mệt mỏi hơn bất cứ ai trong việc sắp xếp mọi thứ trong cuộc sống, sẽ hơi tàn nhẫn khi thuyết phục bà ấy tin rằng mình là trụ cột của một nhóm người trước mặt.
Jang Se Mi cũng gần như hiểu được nửa đầu cuộc đời của Baek Do Yi dưới cái nhìn của vô số người kém yên bình hơn rất nhiều so với những gì người khác tưởng tượng, ít nhất theo ý kiến của cô, Baek Do Yi không muốn rơi vào ký ức vốn đã quen thuộc này, mọi thứ dường như thân quen, mọi thứ đều khiến Baek Do Yi vừa mới ổn định lại cảm thấy bế tắc. Jang Se Mi cảm thấy đến Canada là một quyết định đúng đắn, ít nhất trí nhớ của Baek Do Yi không nên bị ảnh hưởng bởi quá nhiều yếu tố bên ngoài.
"Mọi người ăn cơm trước đi! Con đi lấy rượu!" Dan Deung Ming lên tiếng trong bầu không khí im lặng, và không khí trong căn hộ trở lại như cũ. Mọi người nói về sự phát triển của Fei Dan, tình hình trong gia đình, chuyện nọ chuyện kia, tóm lại là bữa tiệc sinh nhật diễn ra suôn sẻ và vui vẻ. Jang Se Mi cảm thấy Baek Do Yi đang nhìn mình rất lâu, liền ngồi xuống bên cạnh bà, Jang Se Mi không nói gì mà vẫn buộc tóc lại và siết chặt tay bà như thường lệ. Baek Do Yi chậm rãi nhướng mày, nhìn đám người náo nhiệt trước mặt.
Ngay cả Kim So Jeo đôi khi cũng tò mò, bây giờ cô là người phụ nữ thường xuyên đến căn hộ này nhất, cô sẽ hỏi Jang Se Mi:
"Mẹ ơi, có phải bây giờ bà nội mới biết tên mẹ không?"
"Chỉ biết tên mẹ, nhưng vẫn không biết tại sao mẹ lại ở bên cạnh bà ấy." Jang Se Mi gật đầu.
"Vậy, không phải đáng tiếc sao?" Ý của So Jeo là Baek Do Yi chưa bao giờ biết người bên cạnh bà chính là Jang Se Mi, người đã yêu bà tha thiết hơn hai mươi năm.
Jang Se Mi cúi đầu mỉm cười, "Mẹ không quảng ngại xa xôi đến đây chỉ vì muốn được ở bên bà ấy..."
Cô đứng trước cửa phòng nhìn Baek Do Yi đang say ngủ, cảm thấy Baek Do Yi này không khác gì Baek Do Yi mà cô biết ngày xưa, nhưng điểm khác biệt là Baek Do Yi này không có nhiều ký ức phức tạp, không kéo tinh thần của bà xuống cũng không có những thăng trầm. Kim So Jeo cảm thấy ánh mắt của Jang Se Mi đang dần dần bao bọc Baek Do Yi, ánh mắt đó đủ để loại bỏ bất kỳ ai khác khỏi môi trường này.
"Đã muộn rồi, So Jeo, nên nghỉ ngơi thôi."
Sau khi Jang Se Mi và Kim So Jeo chúc nhau ngủ ngon, họ nằm xuống bên cạnh Baek Do Yi, điều này khiến cô nhớ lại một ngày của nhiều năm trước, khi cô nằm như thế này trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, nằm bên cạnh Baek Do Yi. Ngắm nhìn nhiều năm như vậy không hề làm giảm đi vẻ đẹp trong lòng cô, cô vui vẻ chìm vào giấc ngủ cùng những mảnh ký ức vụn vỡ. Lúc này, Baek Do Yi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn Jang Se Mi, người mà bà cũng cảm thấy mình đã từng gặp, khuôn mặt đang ngủ có chút mệt mỏi, nở nụ cười nhạt. Trong giây lát, bà trượt vào vòng tay của Jang Se Mi và lắng nghe hơi thở đều đặn, yên tâm của cô ấy. Cuối cùng, Baek Do Yi cũng không quan tâm mình cùng Jang Se Mi quen biết như thế nào, đối mặt với người đã ngày đêm ở bên bà suốt 5 năm, bà chỉ biết rằng mình dự định sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.
05 • Núi Nam
Mùa lá đỏ ở Canada là thời điểm đông đúc nhất trong thị trấn, phía sau căn nhà của Jang Se Mi và Baek Do Yi là núi Nam, mỗi mùa thu đầy màu sắc, Jang Se Mi sẽ đưa Baek Do Yi lên núi khi đám đông đã thưa thớt hơn. Sử dụng máy ảnh của cô ấy để chụp lá đỏ và Baek Do Yi.
["23.09.2025 Tiết Thu Phân thực sự là tiết khí đặc biết nhất trong mùa thu. Thời tiết thoải mái, con người tràn đầy năng lượng. Omoni hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt và nói với tôi rằng cô ấy muốn ra ngoài đi dạo. Tôi vốn nghĩ cuối tuần có nhiều người quá, nhưng hiếm khi cô ấy vui vẻ như vậy nên tôi đi mua vài củ khoai lang tươi nướng cho cô ấy, chúng tôi dự định cùng nhau đi núi Nam xem lá đỏ, xem như nghỉ lễ ngày Thu Phân vậy."]
Căn hộ nhỏ của Jang Se Mi và Baek Do Yi cách thành phố không xa, trong thị trấn nhỏ không có nhiều người, tất cả đều ồn ào chạy tới đây, trẻ con chạy khắp núi, cha mẹ đuổi theo chúng và những người già đang cười và nhìn theo từ phía sau. Có người chụp ảnh, có người vẽ phác, có người dựng sạp bán đồ ăn vặt. Baek Do Yi thật sự vui vẻ, thể lực lại càng tốt hơn rất nhiều, Jang Se Mi vui mừng ôm chặt lấy tay bà, sợ bà đi lạc. Đi ngang qua con dốc thoai thoải, họ thấy mọi người tụ tập xung quanh một cặp vợ chồng trẻ đang chụp ảnh cưới.
Baek Do Yi và Jang Se Mi cũng chọn dừng lại ở lưng chừng núi, họ có thể nhìn thấy những ngọn núi màu đỏ cam và những cơn gió có nhiệt độ vừa phải thổi về phía mình, Baek Do Yi ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, Jang Se Mi chụp hình ảnh bà ấy nhắm mắt trong gió. Baek Do Yi quả thực đã già, khóe mắt nếp nhăn càng ngày càng sâu, Jang Se Mi lúc này muốn nắm giữ mọi khoảnh khắc, thời gian dường như trôi qua nhanh gấp đôi. Mấy năm nay, Jang Se Mi hầu như ngày nào cũng có cảm giác như vậy, cô chưa bao giờ ghét đôi mắt của mình đến thế vì không thể nắm bắt được mọi thứ trước mắt và không thể giữ được thời gian.
Nhìn đôi vợ chồng mới cưới chụp ảnh trên con dốc thoai thoải dưới chân núi, Baek Do Yi chợt hỏi:
"Se Mi, cô đã kết hôn chưa?"
Khuôn mặt của Jang Se Mi co rúm lại một chút khi cô bị hỏi một câu hỏi lạnh lùng như vậy. Cô lắc đầu, cảm thấy việc giải thích với Baek Do Yi việc cô đã kết hôn và ly hôn thật phiền phức và không cần thiết.
"Tại sao?"
"Bởi vì, vì tôi không thể nào ở bên cạnh người tôi yêu." Jang Se Mi có chút cay đắng trả lời.
Baek Do Yi nhìn Jang Se Mi, tâm trạng của bà có chút phức tạp, hóa ra Se Mi, người luôn đồng hành cùng bà, cũng có người mà cô ấy yêu sâu sắc? Còn bản thân Baek Do Yi thì sao? Bà quên mất Chủ tịch Dan đã đi đâu, các con bà dường như không thường xuyên ở bên cạnh, mỗi ngày bà đều có thể nhớ được mình là người đã có gia đình, nhưng bà lại chìm đắm trong tình yêu mới một cách bí mật, và thậm chí sở thích này đã kéo dài nhiều năm. Tình yêu dường như là một khả năng mà bấy nhiêu năm nay bà chưa từng nghĩ tới. Dù thế nào đi nữa, Jang Se Mi tốt như vậy cũng không thể ở bên người mình yêu, Baek Do Yi cũng cảm thấy tiếc cho cô.
Jang Se Mi ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Baek Do Yi, cô nhớ rằng khi cô lần đầu tiên chắc chắn rằng mình yêu Baek Do Yi hơn 20 năm trước cũng vào lúc cùng cả nhà đi leo núi. Cô cảm thấy nên để Baek Do Yi - người đã khôi phục lại trí nhớ chấp nhận sự thật rằng người trước mặt cũng từng yêu bà sâu sắc trong một đoạn ký ức trước đây, dường như điều đó dần dần trở nên mâu thuẫn, nhưng Jang Se Mi không biết giải thích điểm xung đột này đến từ đâu. Cô cảm thấy mất mát, trước mắt bị một lớp sương mù mỏng bao phủ, quá khứ của ba mươi năm qua tràn ngập tâm trí cô.
"Se Mi?"
"Omoni..." Jang Se Mi vô thức lẩm bẩm.
"Hả?"
"Tôi là Se Mi..."
Jang Se Mi vẫn quay lưng lại, dùng một tay lau mặt thật mạnh, cô vẫn không muốn Baek Do Yi nhìn thấy những giọt nước mắt không kìm được của mình. Baek Do Yi có một cảm giác vừa quen vừa xa lạ, bà đi vòng qua chỗ Jang Se Mi, giữ khuôn mặt của cô ấy trong tay, sau đó bước tới hỏi.
"Se Mi"
"Omoni..." Jang Se Mi gỡ tay Baek Do Yi ra khỏi mặt cô, đặt lên ngực cô.
"Thà con bị thương còn hơn..."
"Con muốn ôm người, cũng muốn được người ôm..."
Trong lúc nhất thời, Baek Do Yi dường như cảm thấy dòng ký ức ập đến, nhưng những câu chuyện không có chương chồng chất trước mặt và sau lưng bà như những tờ báo cũ sai ngày tháng, bà cảm giác như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ lại không nhớ khuôn mặt của người trong giấc mơ. Bà nhìn Jang Se Mi đang ôm mặt khóc nức nở, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, bà cũng không biết nguyên nhân. Trái tim bà dần thắt lại vì đau đớn phát hiện ra mình đã yêu Jang Se Mi, người đã bên mình nhiều năm. Nguyên nhân khiến bà đau đớn là vì bà không biết có nên yêu cô ấy hay không, vì bà không tìm thấy Chủ tịch Dan và vì những ký ức đã xâm chiếm não bà trong cơn xuất thần.
Baek Do Yi cảm thấy một cơn đau không thể giải thích được, khiến bà đứng dậy đi xuống núi, Jang Se Mi sợ bà đi lạc nên đi theo suốt chặng đường. Đi bộ không biết bao lâu, đến được khu rừng phong nơi xung quanh không có ai, cho đến khi hoàng hôn sắp buông xuống.
Jang Se Mi hối hận, lẽ ra cô nên cắn chặt răng cho qua quá khứ thay vì nhắc đến những lời khiến Baek Do Yi bối rối. Baek Do Yi cũng đau khổ, bà đau khổ vì Jang Se Mi đang đau khổ nhưng bà lại không nhớ được nguyên nhân, bà đau khổ vì ký ức rơi rải làm bà mệt mỏi, tê dại.
Trở về hồi lâu, Baek Do Yi rúc trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, Jang Se Mi không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói là bà không khỏe. Hàng xóm chỉ có thể mang giỏ trái cây và hoa đến thăm, bà sẽ đáp lại bằng nụ cười lịch sự đặc trưng của mình, Jang Se Mi chỉ có thể tạm thời tách khỏi bà và đi ngủ trong phòng khách. Hai tuần sau, Jang Se Mi chuyển chiếc ghế đan liễu gai vào phòng ngủ, ngồi xuống và bắt đầu ăn, liếc mắt ra thì thấy Baek Do Yi đang chăm chú nhìn mình. Một tuần sau, sau bữa tối, Jang Se Mi mang cuốn tiểu thuyết còn đọc dang dở đến đưa cho Baek Do Yi, bà đọc suốt buổi chiều. Cho đến một đêm, Jang Se Mi đang chuẩn bị nằm trong phòng khách thì phát hiện Baek Do Yi đang đứng ở cửa ôm gối, giống như một con mèo cô đơn. Jang Se Mi đưa bà trở lại phòng ngủ, sau đó chìm vào giấc ngủ, mọi thứ dần trở lại như cũ.
06 • Cô quen cậu ta sao?
Kể từ khi đưa Baek Do Yi đến sống ở thị trấn này, bà nội Jang Se Mi đã cảm thấy độ nhạy cảm với thời gian của bà đột nhiên giảm đi, cuộc sống hàng ngày của bà đều tương tự nhau, đơn giản đến mức gần như nhạt nhòa. Nếu không phải chức năng cơ thể dần dần suy giảm, bà cũng sẽ không nhận ra rằng mười năm lại trôi qua nhanh như vậy.
["17.05.2038 Hôm nay khi tỉa hoa hồng ngoài sân đầu óc tôi cứ quay cuồng, dù tối qua tôi và Omoni đã đi ngủ rất sớm nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi. Thực ra, tôi đã cảm thấy mệt mỏi kể từ khi nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nhưng tôi vẫn không muốn ai khác chăm sóc cô ấy, trí nhớ của Omoni ngày càng yếu đi và cô ấy phải suy nghĩ một lúc ngay cả khi gọi tôi. Những ngày tai tôi không bị ù thật dễ chịu, tôi cảm thấy không đủ, chỉ mới chớp mắt thôi mà năm tháng trôi qua, con người trở nên già đi."]
Hoạt động của Jang Se Mi dần dần thay đổi từ tập thể dục hàng ngày hoặc chơi gôn sang đi bộ chậm và cô cảm thấy mệt mỏi vì bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Cơ thể của họ ngày càng không cho phép họ ăn những bữa ăn phức tạp, Jang Se Mi ngày càng chú trọng đến độ tươi ngon của nguyên liệu. Ngày thường, vợ chồng Deung Ming thường gửi rất nhiều đồ đến đây. Không có dịp nào để đi xem phim hay nghe hòa nhạc cũng ngày càng trở nên khó khăn trong hai năm qua. Jang Se Mi hiển nhiên cảm thấy thể lực và năng lượng của mình chỉ có thể đạt được một nửa so với trước đây, Baek Do Yi càng cảm thấy như vậy, bà đi lại và ăn ít hơn, đầu óc ngày càng bối rối, gần như cần Jang Se Mi ở bên cạnh mình suốt thời gian.
Hầu hết thời gian, Baek Do Yi nép mình trong góc sofa, dựa vào vai Jang Se Mi, đeo kính đọc sách đọc vài cuốn tiểu thuyết hoặc nghe máy ghi âm, từ từ chìm vào giấc ngủ, Jang Se Mi thả lỏng tay, những đường khâu dày cộp - Cô muốn may một chiếc áo len cashmere cho Baek Do Yi, nhưng mẫu mã thiết kế và đặt may trên thị trường không đủ rộng hoặc sợi cashmere không đủ tốt.
Thực ra cũng là vì cô muốn trông nom Baek Do Yi nhiều hơn.
Trí nhớ của bà cố Baek Do Yi bị suy giảm do bà không nhận ra cháu trai mình là Dan Deung Ming. Tuần trước, khi Dan Deung Ming đưa gia đình và Dan Chi Gang đến thăm, chính Baek Do Yi là người mở cửa và cả gia đình xách hành lý dọn vào.
"Bà nội, bà khỏe không?" Dan Deung Ming mỉm cười hỏi.
"Khỏe." Baek Do Yi mỉm cười đáp lại nụ cười lịch sự của cô, "Đều ổn cả."
Cả nhà đang ngồi trên ghế sofa thì Jang Se Mi nghe thấy âm thanh và chạy từ ban công vào.
"Mọi người thật là. Không có gửi tin nhắn trước cho mẹ." Jang Se Mi rót một ít trà lên bàn và cằn nhằn vài câu với Deung Ming và So Jeo.
"Còn không phải là vì muốn cho hai người bất ngờ sao."
Jang Se Mi lại quay sang đứa cháu gái nhỏ của mình và hỏi: "Con chưa ăn gì phải không, Xiao Qi? Bà nội sẽ làm cho con." Vừa nói, cô vừa khoác một chiếc áo khoác mỏng cho Baek Do Yi.
"Con bé này là ai vậy? Cô bé thật dễ thương."
Jang Se Mi dừng bước về phía nhà bếp, quay người lại nhìn thấy nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Baek Do Yi, nhìn Xiao Qi hỏi.
"Cậu là ai?... Ba của cô bé này à?" Baek Do Yi lại cười hỏi Deung Ming.
Jang Se Mi có chút hoảng sợ, Baek Do Yi gặp cháu chắt quá ít nên không nhận ra nhưng bà cũng không nhận ra cháu trai mình đã nuôi dưỡng. Với tốc độ này, sẽ không lâu nữa bà ấy sẽ quên mất tất cả mọi người. Cả nhà nhìn nhau.
Dan Deung Ming cảm thấy ánh mắt tối sầm: "Bà nội, con là Deung Ming, đây là Xiao Qi, cháu chắt của bà."
Rõ ràng mọi người đều bay đến Canada khá thường xuyên, Dan Deung Ming đã chịu khó giải thích nhiều lần với Baek Do Yi rằng anh thực sự là người mà bà đã nhìn anh lớn cho đến khi anh 30 tuổi. Bà đã dạy anh viết từng nét tiếng Anh, và giờ đây, khi Deung Ming đưa cả gia đình anh đến thăm bà, anh cũng vẫn là đứa cháu trai quý giá nhất của Baek Do Yi. Jang Se Mi sửng sốt một lúc, kiên nhẫn làm chứng cho Deung Ming hết lần này đến lần khác: Người đàn ông xa lạ trước mặt người không phải là một vị khách không mời mà đến. Jang Se Mi tiếp đãi cậu ta với thái độ nhiệt tình nhất, đồng thời giải thích với Baek Do Yi: "Deung Ming của chúng ta, hễ không bận quay phim liền đến đây thăm bà nội."
Baek Do Yi như một linh hồn đi tới, không biết bà ấy có thực sự nhớ Dan Deung Ming là ai hay không.
"Cô cũng quen cậu ta sao?" Baek Do Yi sau khi đi đến bên cạnh Dan Deung Ming quay lại hỏi Jang Se Mi.
Nhìn thấy Jang Se Mi cũng biết Dan Deung Ming, Baek Do Yi có vẻ yên tâm, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, cùng Dan Xiao Qi trò chuyện không nói lời nào. Dan Chi Gang và Dan Deung Ming chỉ đơn giản là bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, hàng loạt biểu cảm trên khuôn mặt của họ cũng khá tinh tế, lông mày của họ nhướn lên như bị điện giật, sau đó họ nhăn lại với nhau gần như kinh ngạc. Chi Gang cho đến bây giờ vẫn chưa quen nhìn thấy những thứ như vậy, một đứa trẻ nhìn mẹ mình từng mạnh mẽ và kiên quyết, không bao giờ tưởng tượng rằng mẹ mình, người thậm chí còn có phần độc đoán sau khi mất trí nhớ, lại có thể phát triển tính cách như vậy với Jang Se Mi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dan Chi Gang đã nói chuyện với vợ cũ Jang Se Mi.
"Nói cho tôi biết em đang muốn làm gì? Hôm nay bà ấy quên Deung Ming, ngày mai bà ấy cũng sẽ quên tôi, ban đầu đưa mẹ đến viện dưỡng lão là tốt rồi, cũng thuận tiện cho cả nhà."
...
"Có người nhà chăm sóc vẫn tốt hơn mà."
"Em có biết sau khi em đi, ai ai cũng đến hỏi, đã ly hôn rồi, em đi cùng mẹ tôi, có nghĩa là gì?"
"Anh vẫn để tâm người khác nghĩ gì khi anh chăm sóc mẹ mình à?..."
...
Jang Se Mi cảm thấy trên thế giới có rất ít người, sau nhiều năm ly hôn, xuất phát điểm cãi vã của cô và Dan Chi Gang vẫn không thay đổi. Jang Se Mi cũng lười giải thích cho anh ta sự biến đổi và hạnh phúc của Baek Do Yi ở đây, thực ra Dan Chi Gang làm vậy vì cảm giác oán giận, Jang Se Mi ly hôn anh ta mà không do dự và bỏ đi cùng người khác, Dan Chi Gang không làm gì sai. Bản thân cô cũng cảm thấy có chút mắc nợ.
"Con làm gì vậy?" Baek Do Yi đứng ở cửa phòng ngủ, quát Dan Chi Gang. Jang Se Mi sửng sốt, vẻ mặt của Dan Chi Gang gần như không thể điều chỉnh được.
Baek Do Yi đi tới, không nói gì, nắm lấy tay áo Jang Se Mi kéo cô vào phòng ngủ. Ánh mắt của Jang Se Mi thể hiện rằng đó là một lời giải thích đơn giản với Dan Chi Gang, tranh cãi nữa cũng vô ích.
Dan Xiao Qi đang lẻn vào cửa phòng khách, thích thú nhìn ông bà hình như đang thổi kèn ô-boa mà không có khán giả, rồi lại lén nhìn bà cố kéo bà nội vào phòng. Trong những năm qua, cô không biết làm thế nào để hòa hợp với bố mẹ luôn bận quay phim, nhưng cô đã hình thành niềm tin tự nhiên vào bà nội Jang Se Mi, người luôn quan tâm và yêu thương cô từ đầu đến chân. Cô phần nào hiểu được lý do ông bà nội ly hôn, cô nhớ lại nỗi nhớ vô hạn trên khuôn mặt của bà Jang Se Mi khi nói về bà Baek Do Yi với cô từ khi còn nhỏ, cô nhận ra tất cả những chủ đề về tình yêu và lòng dũng cảm mà Jang Se Mi đã nói với cô cháu gái nhỏ của bà, và hiểu được sức nặng của câu nói "Cô quen cậu ta sao?". Dan Xiao Qi, 16 tuổi, cảm thấy như đang chứng kiến sự ra đời của một sử thi.
07 • Kết Hôn
Cuối năm, Jang Se Mi lại đưa Baek Do Yi đến thị trấn nhỏ để mua một số vật dụng và mua một bó hoa mới, vài ngày sau trời trở lạnh, Jang Se Mi không dám đưa bà ra ngoài nữa.
Nhưng điều khiến Jang Se Mi lo lắng vẫn xảy ra, sau khi ra ngoài một chuyến, Baek Do Yi về nhà và bắt đầu bị cảm, tình trạng không nặng hơn nhưng bà vẫn thiếu năng lượng. Jang Se Mi đã hỏi một số bác sĩ, thậm chí cả những người Trung Quốc thường trú, bởi vì cô ấy nghe nói rằng y học cổ truyền Trung Quốc rất mạnh, nhưng bà ấy vẫn không tiến triển gì. Tuần này qua tuần khác, Baek Do Yi vẫn buồn ngủ, tim Jang Se Mi thắt lại. Cô quay lại nhìn Baek Do Yi, ngay cả khuôn mặt đã được chăm chút kỹ lưỡng từ năm bà bảy mươi tuổi cũng đã trở nên mệt mỏi suốt mười năm qua. Tuy khóe mắt bà đã cụp xuống nhưng lại lộ ra vẻ ngây thơ gần giống như trẻ con, sự ngây thơ của bà là do bà thực sự không thể nhớ được bất cứ điều gì, đôi khi không thể nhớ được tên của Jang Se Mi, giống như khi bà ấy kéo quần áo của Jang Se Mi vào ngày đầu tiên đến Canada.
["2040.11.17 Bệnh ho của Omoni ngày càng nặng, đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói bệnh viêm phổi của người già rất khó chữa. Tại sao tôi không tự mình đi rồi nhanh chóng trở về... Nhưng , tôi nhìn thấy cô ấy nằm trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài. Tôi thực sự không thể chịu nổi, tôi sẽ đun một ít cháo trên lửa nhỏ, hy vọng sẽ giải nhiệt cho cô ấy... Cầu nguyện..."]
Vẫn như cũ, Jang Se Mi ngồi ở trên sô pha sắp xếp vải len, Baek Do Yi tựa vào vai cô nghe đĩa.
"Sao không kết hôn?" Baek Do Yi chậm rãi hỏi câu này một cách mơ hồ.
Sau vài năm, Baek Do Yi lại hỏi câu này. Jang Se Mi vẫn đang đoán bài hát chủ đề phim Titanic có lẽ đang được phát trong đĩa hát, nên Baek Do Yi nhớ đến và hỏi lại.
Jang Se Mi cúi đầu cười nhìn Baek Do Yi, mới phát hiện bà rất mệt mỏi nhưng lại nghiêm túc nhìn mình. Jang Se Mi có chút lo lắng, sờ trán nhưng không có sốt, sao sắc mặt tái nhợt như vậy?
"Do Yi, người bị sao vậy?"
"Không sao."
Baek Do Yi nắm tay Jang Se Mi, im lặng cúi đầu. Jang Se Mi cẩn thận kiểm tra, phát hiện Baek Do Yi tinh thần vẫn như thường.
"Omoni~~"
"...Do Yi, người kết hôn chưa? "
Baek Do Yi lắc đầu, có lẽ bởi vì bà không biết mình đã kết hôn, cũng có thể là bởi vì bà không nhớ rõ mình đã gả cho ai. Mấy năm trước Baek Do Yi vẫn hay nói về "Lão Dan, lão Dan", hai năm nay bà không còn nhắc nữa, chỉ có Jang Se Mi trước mặt, Baek Do Yi thỉnh thoảng vẫn quên tên cô, ngoài ra Baek Do Yi không nhận ra ai khác.
"Do Yi, người nghĩ tại sao người ta lại kết hôn?"
"Bởi vì... Yêu..."
"Em cũng muốn cưới người em yêu."
"Se Mi yêu ai?"
" Se Mi yêu ai..."
Jang Se Mi buông len trong tay xuống, quay đầu nhìn mặt Baek Do Yi, bà ấy hỏi rất nghiêm túc, nhưng lại luôn cảm thấy dường như chưa tỉnh ngủ. Se Mi yêu ai? Đã nhiều năm như vậy, Jang Se Mi vẫn không biết liệu cô có hoàn toàn đoán ra được Baek Do Yi nhớ gì, quên gì hay không, càng không biết Baek Do Yi trước mặt cô có thể nhớ lại cảm giác yêu đương trong chốc lát hay không, nếu nhớ ra thì là liên quan đến ai?
"Se Mi,
Se Mi yêu Do Yi."
Jang Se Mi cảm thấy cả cô và Baek Do Yi đều hơi giật mình. Tình yêu là từ đã nhiều năm không được nhắc đến bằng lời, có lẽ những năm này tình yêu chỉ bay lơ lửng trên không trung.
...
"Do Yi, còn người thì sao? Người có yêu Se Mi không?"
Jang Se Mi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một điều rất logic, hơn mười năm nay, Baek Do Yi làm quen với thế giới, nỗ lực tạo ra kí ức mới, ký ức này chỉ liên quan đến một mình cô mà thôi. Đối với cô, thế là đủ, là quá nhiều rồi. Cô nhìn Baek Do Yi đang nửa nằm trên sô pha nhìn cô, đối với Jang Se Mi, trên mặt Baek Do Yi không có chút phòng bị nào, các nếp nhẵn đã giãn ra trở nên mịn màng, thuần khiết. Bây giờ Jang Se Mi tin rằng khi một người đến độ tuổi như vậy, người đó sẽ thực sự thay đổi trở lại hình dáng như khi mới sinh ra, Baek Do Yi hoàn toàn trong suốt dưới ánh mặt trời, linh hồn được Chúa ban cho ngày càng rõ ràng, lấp lánh lơ lửng xung quanh cô.
"YÊU"
Khuôn mặt già nua hơi giãn ra, đôi mắt đục ngầu, vẻ mặt trong sáng nghiêm nghị nhìn Jang Se Mi. Jang Se Mi cảm thấy ánh mắt mình đang hướng về Baek Do Yi trước mặt một cách buông thả, cô ước gì Baek Do Yi chỉ có thể ở trong mắt cô, cô không còn quan tâm Baek Do Yi thật sự đã hiểu được tình yêu hay chỉ là cảm giác dựa dẫm vào cô ấy, câu nói này – từng chữ lao vào đời Jang Se Mi. Thế là quá đủ, là quá nhiều rồi.
"YÊU, YÊU SE MI."
Baek Do Yi dùng ánh mắt mơ hồ nhưng trong suốt nhìn cô, lặp lại lần nữa, bởi vì bà đang nghĩ đến cái tên Se Mi, lại nghĩ một lúc lâu.
Jang Se Mi khóc, đôi mắt mệt mỏi trong giây lát đã rưng rưng.
Thực sự đã quá nhiều năm trôi qua.
Hồi lâu, Jang Se Mi mới chạm tới bàn tay đang nắm của Baek Do Yi, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt ve bà, cau mày mỉm cười dịu dàng, chậm rãi hỏi từng chữ một:
"Vậy Do Yi có đồng ý kết hôn với Se Mi không?"
Baek Do Yi cong đôi mắt sáng ngời, nghiêm túc gật đầu. Jang Se Mi không thể nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi, Baek Do Yi muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng Jang Se Mi đã nắm lấy tay bà và vùi mặt thật sâu vào đó.
"Do Yi, chúng ta kết hôn rồi, Do Yi."
Baek Do Yi mỉm cười, hơi tái nhợt. Jang Se Mi ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt không thể ngừng rơi. Cô nhìn Baek Do Yi không muốn rời đi, nhưng trong lòng vẫn lóe lên một điều gì đó kỳ lạ.
"Chúng ta, chụp một tấm ảnh đi."
Chiếc máy ảnh nhỏ vẫn còn ở trên bàn, dưới sự bảo quản cẩn thận của Jang Se Mi, chiếc máy ảnh này đã tồn tại được hơn mười năm nhưng màu sắc và hình ảnh đã không còn rõ nét như trước nữa.
Baek Do Yi gật đầu đáp lại Jang Se Mi, bà không còn sức để nói nữa, đôi mắt đã trở nên mơ hồ, bà cảm thấy mọi thứ trước mặt đều mờ đi, trong nháy mắt, tầm nhìn của bà đột nhiên trở nên vô cùng rộng lớn và rõ ràng.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy năm con trai lớn vào đại học, cả nhà ngồi ăn cơm, bà dạy hai em trai của Chi Gang: ["Học anh trai con đi."] Người con thứ hai nghiêm túc đồng ý, người con thứ ba cười tinh nghịch. ...Chủ tịch Dan đang im lặng nhìn họ.
Sau đó, bà nhìn thấy ngày cháu trai lớn Deung Ming của mình chào đời, đó là thời điểm Fei Dan đã vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất và đang phát triển mạnh mẽ, cựu chủ tịch và tất cả bạn bè của bà đều đến ăn mừng, già trẻ lớn bé trong nhà đều nóng lòng, suốt đêm không ngủ.
Cuối cùng, bà từ trong bóng tối chậm rãi nhìn thấy một thiếu nữ tóc ngắn, người phụ nữ này có đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm, trong nháy mắt, cô ấy bị đè lên bởi một người phụ nữ khác mặc váy bạch kim. Bà cố nhớ, cố gắng nhớ nhưng không thể nhớ ra, không nhớ ra nổi có lẽ đó là năm đầu tiên người phụ nữ này yêu bà.
Baek Do Yi chợt nở nụ cười dịu dàng, Jang Se Mi giơ máy ảnh lên chụp bức ảnh của hai người. Là bức ảnh đầu tiên chỉ có hai người họ. Baek Do Yi vẫn chậm rãi gật đầu, nhìn bóng người trước mặt dần dần trôi đi với những dáng vẻ khác nhau. Bà ho mấy tiếng, trong ngực có tiếng khò khè, Jang Se Mi đặt máy ảnh xuống, vội vàng sờ ngực. Bà lại giữ nụ cười dịu dàng đó, hít một hơi thật sâu rồi tựa lưng vào ghế sofa.
Một lúc lâu sau, bà kêu lên nhẹ nhàng và mơ hồ:
"Mẹ Deung Ming......"
Jang Se Mi run rẩy kịch liệt và nhìn Baek Do Yi với vẻ khó tin.
"Do Yi, người nói gì?..."
"Se Mi..."
"Do Yi?"
Jang Se Mi nhẹ nhàng lay vai Baek Do Yi, Baek Do Yi mỉm cười và rơi hai giọt nước mắt trong suốt.
" Omoni?"
"Omoni!!!"
Khi Baek Do Yi nhắm mắt lại, trên gương mặt vẫn còn nụ cười dịu dàng đó, trong ngày đông lạnh giá này, bên đống lửa ấm áp, bà nói rằng bà cũng yêu người phụ nữ đã thật sự yêu mình gần 50 năm và đã trở thành cô dâu của bà. Cổ họng của Jang Se Mi không nói nên lời, cô gần như khàn giọng, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại "Do Yi" hoặc "Omoni", trong khi Baek Do Yi lặng lẽ nằm trong vòng tay cô. Cho đến khi Jang Se Mi không thể suy nghĩ được nữa, đôi mắt cô vẫn khô khốc, cô vuốt ve thái dương bà hết lần này đến lần khác giống như đã buộc tóc vô số lần trước đó. Cuối cùng, ngày đó đã đến khi cô, Jang Se Mi, một mình bước vào màn đêm đen tối của mùa đông Canada.
Cô nhìn cô dâu của mình một cách trang trọng lần cuối, và năm ngày sau, Jang Se Mi 67 tuổi cũng mặc trang phục giống như vậy cho mình.
08 • Tiểu Tuyết
Tôi đóng cuốn sổ tay cuối cùng lại, bầu trời dần tối đi, tôi có cảm giác như đang ở một thế giới khác. Tôi không biết ba tôi đã về từ lúc nào cho đến khi ông từ từ ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh tôi và bắt đầu kể cho tôi nghe về bữa tiệc náo nhiệt và người phụ nữ mặc váy xanh với giọng điệu nhẹ nhàng và sâu lắng hơn so với khi ông nội kể cho ông nghe. Ông kể cho tôi nghe chuyện người phụ nữ đã tuyệt vọng xưng tội về tình yêu giấu kín hơn hai mươi năm của mình. Chỉ khi đó tôi mới hiểu rằng nỗi tuyệt vọng của người xưng tội từ năm này qua năm khác. Câu chuyện kéo dài cho đến khi người phụ nữ thay đổi thế giới và ký ức, rồi tiếp tục cho đến khi họ lại yêu nhau ở một giai đoạn khác của cuộc đời.
Tôi nhìn lại trang đã đóng, như làn khói cuồn cuộn chợt hòa vào thang thời gian, tôi run rẩy thở dài, cảm thấy một sự nặng nề khó tả.
Tôi nghĩ bà tôi-Jang Se Mi đã hoàn toàn già đi vào thời điểm bà chụp bức ảnh đó.
Sau khi bà nội gọi điện cho tôi và nói rằng bà cố bị bệnh nặng do viêm phổi không thể cứu chữa, tôi và ba đã đến Canada. Sau khi lo liệu tang lễ cho bà Baek Do Yi xong, tôi nhìn thấy bà Jang Se Mi lại giống như lúc bà Baek Do Yi trốn mình trong phòng ngủ, thả mình trên chiếc ghế liễu gai ngoài ban công, như vậy chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy phòng ngủ. Sau khi tỉa hoa hồng ngoài sân, bà ngồi trên chiếc ghế liễu gai, viết vào sổ tay, kiểm tra chiếc áo len cashmere đang làm dở, thỉnh thoảng lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách. Có lẽ Do Yi của bà, cô dâu của bà đang nằm bên bệ cửa sổ đợi bà như thường lệ.
Thời gian lấy đi tất cả, Baek Do Yi lấy đi gần năm mươi năm, lấy đi phần lớn ký ức về cuộc đời của Jang Se Mi, giống như toàn bộ đại dương trên thế giới đã bị rút cạn, ngoại trừ một ít dấu vết đất liền, tất cả đều trở thành hoang tàn. Baek Do Yi bảo bà ở lại nên bà ở lại, bây giờ chuyện của bà đã viết xong, bà cũng nên rời đi rồi. Tôi nhìn lên và thấy tuyết đang rơi nhẹ nhưng hôm nay trời nắng. Tôi nghĩ những bông tuyết vắng bóng sẽ tiễn bà đi trên hành trình này, đến với người mà bà đã chờ đợi suốt cả cuộc đời.
Tôi và ba nhớ lại lời bà đã nói khi chỉ vào chiếc kệ trên cùng trong phòng làm việc, ba trèo lên nhìn và tìm thấy tro cốt của bà cố mới chuyển về nhà cách đây 5 ngày mà bà tôi đã để đó. Bây giờ, nó được đặt cùng với tro được mang về ngày hôm nay.
Tôi vừa nhớ ra rằng bà đã viết trang cuối cùng của cuốn sổ tay vào trưa hôm nay...
22.11.2040
["Do Yi, đừng quên Se Mi."]
Thêm một câu nữa:
["Omoni, đừng quên Se Mi."]
Cuộc sống phong phú và vội vã mà cũng không hề hối tiếc của Jang Se Mi đã kết thúc như thế.
Gió nổi lên rồi, những bài hát trong đĩa hát mà bà cố thường nghe cũng nổi lên. Ký ức về hai Baek Do Yi lơ lửng trong mọi ngóc ngách cuộc đời Jang Se Mi, trở thành tiếng chuông cô đơn trong tuyết xa xôi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro