Như Phút Ban Đầu

Tác giả: 草莓嘭嘭Bing

Tên gốc: 乍见觉欢,久处仍怦然

---

Trò hề qua đi, cuộc sống dường như đã trở lại đúng hướng chỉ sau một đêm. Thời gian đối xử với mọi người rất bình đẳng và công bằng, luôn thờ ơ thôi thúc mỗi người tiến về phía trước mà không chừa một khoảng trống nào để nhìn lại.

Mối quan hệ giữa Jang Se Mi và Baek Do Yi lại "ôn hòa", trong mắt Dan Deung Ming, mọi chuyện vẫn như trước, chỉ là lần này hai người khá nóng nảy, rồi lại rơi vào rắc rối. Sau đó lại tiếp tục duy trì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng mực.

Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rằng ranh giới đã bị phá vỡ và sẽ không thể vãn hồi.

Jang Se Mi đã cố gắng hòa giải với chính mình, ít nhất là tạm thời. Mấy chục năm qua, đối với tình yêu không thể kiềm chế cũng không có đường lui này, cô đã một mình mò mẫm quá khổ sở, quá lâu và quá xa rồi. Dù chỉ trong chốc lát, cô cũng cần cho chính mình một chút cơ hội sống sót, một cơ hội điều chỉnh để không chết vì kiệt sức.

Nhưng, nếu có thể dễ dàng hòa giả như vậy thì mấy chục năm qua lại trở thành trò cười. Cô bắt đầu dần dần được điều trị tâm lý trở lại.

Ngày tháng vẫn trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ, tình trạng của Jang Se Mi lúc tốt lúc xấu. Dan Deung Ming thỉnh thoảng nhìn thấy mẹ cậu mua một bó hoa hướng dương hoặc tự tay làm những bữa trưa ngon lành cho mình, điều đó có nghĩa là tâm trạng của cô tương đối ổn định.

Tuy nhiên, ở những nơi khó thấy hơn, Jang Se Mi chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một chỗ, hoặc nhốt mình trong phòng, ngồi trên sàn và uống rượu cho đến khi ngủ thiếp đi.

Jang Se Mi tâm lý rất nặng, nhưng Dan Deung Ming không biết còn Dan Chi Gang thì không thể kiểm soát nó. May mắn thay, nhà trị liệu tâm lý của cô đã tận tâm bảo vệ, nắm lấy cơ hội sống mong manh cho cô.

Nhưng trước khi Jang Se Mi có thể thoát khỏi tình trạng suy sụp khi Baek Do Yi ngày càng xa cách với mình, cô đã chứng kiến ​​​​sự việc Baek Do Yi đang hôn một người đàn ông, đặc biệt người này lại là em họ của cô. Chuyện này đã thiêu rụi trái tim cô và khiến cô suýt chết.

Ngày hôm nay, Jang Se Mi kết thúc một đợt điều trị nữa, cô kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần và đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nhà trị liệu tâm lý riêng nói với cô: " Unnie, trước nay đều là chị nói, em nghe. Gần đây em cũng đang chán, chị đi uống với em một ly nhé, giờ em có thể tan làm rồi~ "

Jang Se Mi nhìn cô em gái trước mặt, người này thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô đồng ý.

Điều khó hiểu nhất trên đời có lẽ là tình yêu.

Một em gái đang nghiêm túc theo đuổi một chị gái nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Jang Se Mi chán nản nghịch nghịch ly rượu, nhìn những người trước mặt uống hết ly này đến ly khác và càm ràm.

"Unnie, thích một người là cảm giác như thế nào? Cô ấy luôn nói rằng em còn quá trẻ, không hiểu tình yêu..." Em gái mơ hồ hỏi, trong miệng vẫn còn rượu.

"Ran Ran", Jang Se Mi nhìn đôi mắt trẻ trung, trong trẻo nhưng bối rối của đối phương, đột nhiên nói một câu vô nghĩa, "Cô ấy muốn tôi rút lui nên tôi giả vờ không còn hứng thú với cô ấy nữa. Đây là cách tôi yêu cô ấy."

Baek Do Yi à

Muốn hôn nhưng lại thận trọng lùi lại là tình yêu kiềm chế nhất của em dành cho người.

Tại sao người không hiểu.

Ở giao điểm giữa bóng tối và ánh đèn neon, một bóng người từ phía sau xuất hiện, cô ấy dường như đang trốn tránh nhưng thực ra đang thể hiện mình. Sự xuất hiện của cô làm Jang Se Mi mất tập trung.

Đó là Baek Do Yi.

Jang Se Mi sửng sốt, ly rượu cô cầm trên tay phát ra âm thanh nặng nề khi nó đập xuống quầy. Cô buông chân trái xuống và hơi nghiêng về phía trước, như muốn đứng dậy, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào bóng người đó, mong đợi bà quay lại.

Ran Ran nhìn theo ánh mắt của Jang Se Mi thì thấy đó là một chị gái có kiểu tóc Dora, "Cô ấy khá xinh đẹp" cô thản nhiên nói.

Jang Se Mi mím môi, lông mày và đôi mắt bị ánh sáng mờ ảo nuốt chửng, không thể nhìn rõ biểu cảm. Cô nhích bước, quay lại chỗ ngồi, nhấp một ngụm rượu rồi cúi đầu che đi cảm xúc phức tạp trong mắt.

"Ừ, đẹp." Jang Se Mi hiếm khi trả lời, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bóng người đó. Ran Ran rất ngạc nhiên trước câu trả lời của Jang Se Mi, khen người ta xinh còn luôn nhìn chằm chằm nữa, đột nhiên cô muốn chọc ghẹo chị gái mình: "Unnie, đừng nhìn nữa, không đẹp bằng chị đâu ~"

Jang Se Mi mỉm cười nhẹ, quay mặt đi, nhìn em gái có vẻ mặt giễu cợt trước mặt, không trách móc gì cả.

Khi nhìn lại lần nữa, đã không thấy người đó nữa, Jang Se Mi xin lỗi rồi tạm biệt Ran Ran, quay đầu đi tìm người đó.

Trong công viên tối tăm, đèn đường lờ mờ, ánh sáng yếu ớt che khuất hai bóng người chồng lên nhau.

Jang Se Mi nhìn thấy một người đàn ông hôn Baek Do Yi. Đầu óc Jang Se Mi trống rỗng, cô muốn lao tới tách hai người ra, tát người đàn ông một cái nữa, nhưng cô không biết với tư cách gì. Cô loạng choạng bước ra khỏi công viên, dùng hết sức lực để khống chế cơ thể không bị ngã xuống.

Mãi đến khi bàng hoàng trở về nhà, cô mới nhận ra toàn thân lạnh ngắt khủng khiếp, thậm chí còn run rẩy. Cô điên cuồng muốn đập nát mọi thứ trong tầm mắt. Cho đến khi toàn thân yếu đến mức không thể nhấc nổi thứ gì nữa.

"Đồ khốn......."

Những giọt nước mắt tưởng đã khô từ lâu lại rơi ra không kiểm soát được. Jang Se Mi ngã xuống đất, tay phải ôm chặt trước ngực, thở hồng hộc, như thể làm vậy có thể ngăn trái tim mình không bị trộm mất.

Nghĩ đến Baek Do Yi thân mật với một người đàn ông, hình ảnh như hiện ra trước mắt. Jang Se Mi lấy hết sức lực đứng dậy, đi chân trần băng qua sàn nhà bừa bộn, bước vào hầm rượu trong nhà, mở chai lần lượt uống hết. Sau đó, như thường lệ, cô ngủ thiếp đi trong vô thức.

Khung cảnh của Baek Do Yi:

"Quý cô xinh đẹp đang uống rượu một mình à? Tôi có vinh dự mời cô một ly không?" Baek Do Yi quay đầu nhìn qua, sau đó thu hồi ánh mắt, không muốn dây dưa.

Khi chai rượu trước mặt Baek Do Yi đã cạn lần thứ hai, người đàn ông lại đến, "Uống nữa sẽ say, không an toàn, tôi đưa cô về nhà."

Baek Do Yi hất tay người đàn ông ra, một mình loạng choạng bước ra khỏi quán bar. Chỉ là người đàn ông này bám dai như đĩa theo sát bà từng bước một.

"Có thể em không tin, nhưng anh thực sự đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em là mẫu người lý tưởng của anh." Rời khỏi quán bar không lâu, người đàn ông nôn nóng đến muốn bạc tóc. Baek Do Yi sửng sốt một lát, sau đó lại lắc đầu, có chút thờ ơ nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh."

"Không thử làm sao biết không có hứng thú?" Người đàn ông không cam lòng hỏi. "Thử? Thử thế nào?" Người đàn ông lao tới, đè Baek Do Yi xuống chiếc ghế bên cạnh, không chút do dự tiến lên hôn bà.

Một mùi lạ xộc vào chóp mũi Baek Do Yi, khác hẳn với mùi của Jang Se Mi, rất khó chịu, bà bất giác cau mày. Sau khi uống quá nhiều rượu, ý thức của Baek Do Yi bắt đầu mơ hồ, lúc này bà đang suy nghĩ, nếu như người trước mặt là... Jang Se Mi...

Ý nghĩ này khiến bà không kìm được xúc động.

Lúc này, bà vô cùng nhớ Jang Se Mi.

Chát, một âm thanh sắc nét.

"Cút."

Cuối cùng, sau khi uống rượu không kể đêm ngày, Jang Se Mi đã thành công đưa mình đến bệnh viện. Cô thậm chí không thể cảm nhận được trạng thái của chính mình, giây tiếp theo đã ngã xuống đất. Cuối cùng, lặng lẽ nằm trên giường bệnh trong trang phục của bệnh nhân. Bác sĩ nói cô đã suy nghĩ quá nhiều và uống rượu vô độ nên cơ thể không thể chịu đựng được nữa.

Suốt ngày hôm đó, trái tim Baek Do Yi như bị đánh, đập liên tục, lúc nhẹ nhàng chậm rãi, lúc thình thịch liên hồi, khiến bà không thể bình tĩnh được. Sau cùng, bà cố gắng thoát khỏi lịch trình bận rộn của mình và xuất hiện trước mặt Jang Se Mi dưới ánh trăng.

Trong phòng không có ai ngoại trừ Jang Se Mi, vì cô đã đuổi mọi người về. Baek Do Yi đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể đóng cửa phòng lại, nhưng đến giây phút cuối cùng, Jang Se Mi vẫn mở mắt nhìn bà, như thể chưa từng ngủ.

Baek Do Yi không khỏi có ý nghĩ, Se Mi đang đợi bà. Ý nghĩ này khiến trong lòng Baek Do Yi rung động, bà bước vào giường bệnh, ngồi xuống, lúng túng đưa tay kéo chăn bông đắp hai chân của Jang Se Mi, cuối cùng gặp phải ánh mắt ngạc nhiên của Jang Se Mi: "Sao không ngủ? Con không mệt à?"

"Tôi không mệt." Jang Se Mi trả lời từng chữ một.

Từ lúc Baek Do Yi nhìn thấy Jang Se Mi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau một ngày lo lắng. Hai người chỉ ngồi im lặng, nhìn nhau, không nói nên lời.

Dưới ánh trăng, Jang Se Mi đã mất đi gai nhọn, khiến Baek Do Yi cảm thấy đặc biệt ngoan ngoãn, không khỏi muốn xoa xoa mái tóc mượt mà của cô. Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa nảy ra, cửa phòng bệnh lại mở ra, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Baek Do Yi nghĩ, người nhà Dan đã bị Jang Se Mi đuổi về, nhà Jang thì chưa được thông báo chuyện này. Đã giờ này rồi, còn ai giống bà sẽ lại đến đây sau một ngày vất vả làm việc chứ?

"Se Mi Unnie," Tang Yu Ran hơi cúi đầu và lễ phép chào hỏi Baek Do Yi, sau đó vượt qua bà và đi về phía Jang Se Mi. "Chị thấy đỡ hơn chưa?" Cô nhẹ giọng nói, giơ tay sờ trán Jang Se Mi.

Đây là ai và tại sao Jang Se Mi lại thân thiết với cô ấy như vậy? Baek Do Yi không khỏi nắm chặt đầu ngón tay.

Tang Yu Ran rót cho Jang Se Mi một ly nước ấm, đỡ cô ngồi dậy, đưa nước lên miệng ra hiệu cho cô uống chút nước. Jang Se Mi cầm lấy chiếc ly trong tay, sau đó quay người, đuổi Baek Do Yi về: "Omoni, về nhà đi. Ngày mai người còn nhiều việc phải không? Mau về nhanh đi."

Baek Do Yi nhìn Jang Se Mi lặng lẽ ngồi trên giường uống nước, Tang Yu Ran ở bên kia tự nhiên cởi áo khoác ngồi xuống, mọi việc đều rất tự nhiên, dường như chỉ có bản thân mình là ngoài ý muốn và không cần thiết.

Bà nhẹ nhàng thở dài, có nhiều lời không thích hợp để nói trước mặt người ngoài, bà cũng không biết quan hệ giữa họ là gì, "Vậy con nghỉ ngơi thật tốt nhé, ta... khi nào ta rảnh, ta sẽ đến thăm con." Bà mở cửa và im lặng rời đi.

Baek Do Yi lên xe không vội rời đi. Thay vào đó, buông túi xách ra và xoa trán tỏ vẻ khó chịu. Tại sao bà chỉ nhớ nói mấy lời nhảm nhí, tại sao không biết đưa cho Se Mi một ly nước, tại sao người ở lại... không thể là... mình.

Baek Do Yi chỉ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ tòa nhà khoa nội trú, chậm rãi đếm đến tầng mà Jang Se Mi đang nằm, nhìn chằm chằm vào một trong những cửa sổ. Cô ấy, đang ở bên trong. Đúng, bà không có ý định rời đi, chỉ nhìn chằm chằm như vậy. Bà nghĩ mình phải xem thứ gì đó để vượt qua màn đêm đen tối này.

Bà nhớ lại dáng vẻ lo lắng khi bà bị tai nạn ô tô, cảm thấy bị tổn thương vì không được thông báo tình hình nhưng cũng không chịu rời đi. Bây giờ Baek Do Yi dường như đã hiểu, bà không nỡ rời đi nhưng cũng không dám quấy rầy cô, chỉ có thể im lặng ở lại với cô. Đặt những tình cảm không thể có vào trong mắt, để trái tim vững vàng hơn.

Baek Do Yi ngồi dưới lầu như vậy cả đêm, khi tia nắng đầu tiên ló dạng vào buổi sáng, bà nhìn cửa sổ lần cuối, vỗ nhẹ lên mặt rồi lặng lẽ rời đi. Bà không biết mình về đến nhà bằng cách nào, lúc này chỉ muốn ném mình lên giường, ngay cả sức lực để thay quần áo cũng không còn, vừa nhắm mắt lại, ý thức của bà dần dần mơ hồ, liền chìm vào giấc ngủ.

Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng đều rất phù hợp, khiến người ta có giấc ngủ yên bình. Khi nửa tỉnh nửa mê, bà cảm thấy phần nệm bên cạnh lún xuống, như có ai đó đang từ từ quỳ xuống. Baek Do Yi cau mày lẩm bẩm một câu gì đó.

Dường như có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương dễ chịu, như mùi bạc hà sảng khoái, có mùi nắng, giống như... Jang Se Mi.

Đột nhiên, dường như có một bàn tay ấm áp chạm vào trán bà, ấn xuống. "Đừng cau mày, Do Yi." Bà nghe thấy tiếng thở dài của cô, sau đó đôi má được cẩn thận nâng lên, có thứ gì đó chạm vào môi bà, sau đó áp lên. Cuối cùng vô tình xâm nhập vào khoang miệng, cảm giác như chạm vào mưa, Baek Do Yi không khỏi vươn thân thể mềm mại của mình hòa vào trong đó.

Bà nghe thấy một tiếng cười khúc khích, sau đó cảm giác hòa quyện biến mất, Baek Do Yi vô thức nuốt khan, ngay lúc bà đang định bày tỏ sự hối tiếc thì lại bị bao phủ bởi một lớp hơi ấm khác. Mmm, ngọt ngào quá ~ Chóp mũi bà lúc này tràn ngập mùi ngọt ngào, cổ bà được thứ gì đó kéo lên.

Baek Do Yi hận không thể nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng cùng một chút hối lỗi.

Bà dần dần cảm thấy khó thở, những giọt nước xẹt qua cổ, cuối cùng gặp nhau ở xương quai xanh, rồi trườn xuống quần áo, âm thầm luồn vào trong gấu quần, nán lại xoay tròn ở những chỗ mềm mại, cuối cùng dừng lại ở điểm cao nhất để tàn phá.

Baek Do Yi không khỏi khuỵu gối, cả người như rơi vào lò lửa, cả người nóng bừng căng cứng, cảm giác như sắp bị nấu chín, khóe mắt chuyển thành màu đỏ. Nhưng bếp lò vẫn không muốn buông tha bà, càng nóng hơn, thậm chí đốt cháy dữ dội mọi thứ nó gặp phải, cuối cùng đốt cháy một khoảng trống khổng lồ và nuốt chửng bà.

Khi Baek Do Yi tỉnh lại, mồ hôi khắp người đã khô. Trong phòng tối đen, ánh trăng mát lạnh xuyên qua song cửa sổ, từng cơn gió lạnh thổi qua người bà.

Bà đứng dậy, chân trần đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, bước vào phòng tắm, bật đèn, phát hiện các tia máu đỏ trong mất vẫn chưa biến mất. Baek Do Yi ngơ ngác tắm xong rồi lại ngã lên giường.

Không biết có phải do đã ngủ quá lâu hay không, nhưng lúc này đầu óc Baek Do Yi cực kỳ minh mẫn. Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, quấn lấy nhau nhưng bà không thể xử lý được nên chỉ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhớp nháp.

Đây không phải là lần đầu tiên Baek Do Yi lấy tay che mặt. Kể từ khi trốn khỏi quán bar lần trước, bà bắt đầu có những giấc mơ như vậy, có khi ngắn ngủi, có khi trọn vẹn, nhưng luôn là... cô ấy, khiến trái tim bà đập rộn ràng, rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Baek Do Yi siết chặt chăn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ làm sao để chuyện này không xảy ra lần nữa, nhưng bà biết là vô dụng thôi, đầu óc bà luôn hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ một cách vô thức, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, trùm chăn lên đầu.

Còn không thì cứ chấp nhận đi, cô cũng yêu cô ấy, không phải sao? Vậy làm thế nào đây? Baek Do Yi tìm kiếm hồi lâu trong ký ức, phát hiện đó đều là những lời tỏ tình đầy tình cảm của Jang Se Mi, bà chưa bao giờ nói thích cô ấy.

Vậy, thì hãy bắt đầu với lời tỏ tình nhé~

Baek Do Yi biết hôm nay Jang Se Mi sẽ xuất viện, cô ấy từ chối tất cả những người muốn đến bệnh viện đón mình. Bà đang định đi gặp cô ấy. Bà cố tình ăn mặc xinh đẹp và uốn đi uốn lại mái tóc dài cho đến khi tạo thành những gợn sóng hoàn hảo. Bà ấy thậm chí còn đi mua một bó hoa hướng dương mà Jang Se Mi rất thích.

Baek Do Yi lo lắng nắm chặt bó hoa, tay của chủ nhân bó hoa không yên khẽ run lên, hôm nay bà có chuyện quan trọng muốn nói với Se Mi.

Jang Se Mi đã một mình chờ đợi lâu như vậy, giờ đây bà không muốn chần chừ nữa.

Chà, sau khi gác lại mọi lo lắng, Chủ tịch Baek đã quyết tâm như vậy.

Khi đến nhà con trai lớn, người muốn gặp tình cờ xuất hiện ở cửa. Baek Do Yi không khỏi vui vẻ, đi về phía Jang Se Mi. Tiến lại gần hơn, vẻ mặt của Jang Se Mi tuy lạnh lùng nhưng đẹp đến kinh người trong khung cảnh hoàng hôn.

"Se Mi." Baek Do Yi xuất hiện trước mặt Jang Se Mi với giọng điệu phấn khích, lúc này bà có chút nghịch ngợm, giống như một đứa trẻ. Bà lấy bó hoa hướng dương giấu sau lưng đưa ra: "Đây, tặng con."

Jang Se Mi không đưa tay cầm lấy, cô nhìn Baek Do Yi với vẻ mặt phức tạp và lạnh lùng. Không hề rung động dù chỉ một chút.

Baek Do Yi có chút lo lắng, bà dùng sức bóp chặt bó hoa, có chút xấu hổ khi bị một xô nước đá tạt vào tim mình.

"Omoni, người có biết tại sao tôi thích hoa hướng dương không?" Jang Se Mi nhìn bà và nói một cách bình tĩnh.

"Ta... không biết." Vẻ mong đợi trên mặt Baek Do Yi dần dần nhạt đi, bà ngẩn người rút tay đang cầm bó hoa lại, có chút nghi ngờ chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Đó là vì... tôi cảm thấy nó giống tôi." Trong mắt Jang Se Mi lúc này tràn ngập vô số bi thương, "Tôi đối với người cũng giống như hướng dương luôn chung thủy với mặt trời." Jang Se Mi hít sâu một hơi, tiếp tục nói với giọng run rẩy: "Nhưng giờ đây tôi không yêu người nữa, vì vậy tôi cũng không thích hướng dương nữa."

"Se Mi!" Baek Do Yi hoảng hốt, bà cố gắng bày tỏ suy nghĩ của mình, trước khi đến đây bà đã nhẩm lời tỏ tình vô số lần trong đầu, nhưng bây giờ lại không thể nói ra. Bà vừa hoảng sợ vừa gấp gáp, chọn điều quan trọng nhất để nói ra trong lúc hỗn loạn: "Nhưng... tôi thích em! Se Mi... tôi... tôi đã nghĩ kĩ rồi, xin lỗi... Xin lỗi đã để em chịu đựng một mình lâu như vậy, tôi yêu em, muốn được ở bên em..."

Nước mắt của Jang Se Mi rơi ra trước lời thú nhận vụng về của Baek Do Yi, câu trả lời mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô vào thời điểm không thích hợp này.

Cô thật lòng ước gì đêm đó mình không nhìn thấy cảnh tượng đó, để lúc này cô có thể yên tâm tiếp nhận lời tỏ tình. "Thích sao? Yêu tôi sao?" Trên khuôn mặt đang khóc của Jang Se Mi hiện lên vẻ giễu cợt, "Thích đến mức có thể sau khi hôn người đàn ông khác, lại nói yêu tôi đúng không?"

Baek Do Yi cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Đôi mắt bà đỏ hoe, toàn thân cô lập tức tràn ngập cảm giác xấu hổ. Móng tay bấm vào lòng bàn tay, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.

"...Se Mi...làm sao em..."

"Làm sao tôi biết, phải không? Bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy."

"Tôi... tôi chỉ...là" Đầu óc Baek Do Yi trống rỗng, hoàn toàn quên làm sao để phản biện.

"Nếu người có thể chấp nhận tình yêu một lần nữa, chấp nhận một người trẻ hơn mình rất nhiều, tại sao trước đây không thể là tôi?!" Jang Se Mi đau đớn hét lên: "Tại sao người cũng không thể yêu tôi một lần..."

Tim Baek Do Yi như bị búa nặng đập mạnh, rất đau đơn, bà đưa tay ra nắm lấy tay Jang Se Mi. "Đừng chạm vào tôi. Chúng ta, dừng lại ở đây đi. Tôi sẽ không làm phiền người nữa." Jang Se Mi nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Đừng..." Nước mắt Baek Do Yi trào ra, lập tức rơi xuống. Ngực bà dường như có một cái lỗ thật lớn, một đôi bàn tay vô hình đưa vào lôi ra phần thịt mềm mại bên trong, cơn đau khiến toàn thân run rẩy, bà phải bám chặt vào góc áo của Jang Se Mi.

Nước mắt của Baek Do Yi cho đến bây giờ vẫn luôn có ích, mỗi khi bà rơi nước mắt, trong lòng Jang Se Mi vẫn sẽ cảm thấy đau khổ không thể kiềm chế. Nhưng cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, kéo góc áo của mình ra: "Người đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy người." Cô dường như có chút mệt mỏi với tình huống này, không muốn bị Baek Do Yi lay động nữa.

Baek Do Yi mím môi, lẩm bẩm tên Jang Se Mi, đặt bông hoa hướng dương nhăn nheo đang cầm trên tay xuống, sau đó quay người từng bước rời khỏi tầm mắt của Jang Se Mi, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Tại sao họ lại như thế này?

Cô sớm đã xuất hiện trong cuộc đời Baek Do Yi, đã sớm động lòng, cô kiềm chế, nhẫn nại, thăm dò rồi lại chôn vùi, chịu đựng lâu như vậy, nhưng hiện tại vẫn không có kết cục tốt đẹp.

Jang Se Mi vô cớ tức giận, cô nhặt bó hoa hướng dương lên rồi ném xuống thật mạnh, nhìn bó hoa bị văng ra cuối cùng vương vãi trên mặt đất.

Jang Se Mi nhìn vầng trăng sáng đang chậm rãi nhô lên trên bầu trời, rốt cuộc nó không phải của tôi.

Cô sẽ từ biệt vầng trăng sáng, trở về ẩn mình trong bóng tối, rơi vào màn đêm vĩnh viễn không có Baek Do Yi.

---

Jang Se Mi đã ly hôn.

Lần đầu tiên biết tin Jang Se Mi ly hôn, Baek Do Yi ngay lập tức tìm ra nơi Jang Se Mi hiện đang sống, sau đó trơ tráo bước vào nhà mới của Jang Se Mi với rất nhiều đồ đạc.

Bà muốn thử lại, cho dù Jang Se Mi từ chối một ngàn lần, bà vẫn muốn thử một ngàn lẻ một lần.

Tất nhiên, nếu bạn hỏi bà ấy làm sao vào được thì đừng hỏi, có tiền mua tiên cũng được mà.

Khi Baek Do Yi bước vào, Jang Se Mi vừa lúc đi vắng, bà đang ngồi trong phòng khách thu dọn đồ đạc, vẫn có chút lo lắng không biết Jang Se Mi có thích mình chủ động như vậy hay không. Bà không chắc liệu việc theo đuổi dai dẳng của mình có khiến Jang Se Mi khó chịu hay không.

Bà lấy tự trọng của mình ra để đặt cược, đặt cược vào việc Jang Se Mi sẽ không buông tay, đặt cược vào việc cô ấy vẫn quan tâm mình, đặt cược vào việc cô ấy vẫn không cam lòng.

Khi Jang Se Mi trở về, thấy đèn trong nhà vẫn sáng và Baek Do Yi từ trong bếp đi ra. Bà nói: "Sao giờ em mới về? Chưa ăn cơm phải không, giờ ăn thôi." Nói xong bà lui vào bếp, có trời mới biết bà căng thẳng đến mức nào khi giả vờ nói điều này một cách tự nhiên, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Khi Baek Do Yi bình tĩnh bưng đồ ăn mang ra, Jang Se Mi vẫn còn ngơ ngác, cô thực sự không hiểu Baek Do Yi đang diễn vai gì, thậm chí còn nghi ngờ mình đi nhầm, đến nhà của Baek Do Yi mà không biết.

"Se Mi... Tôi... tôi có thể chuyển đến đây được không?" Baek Do Yi chăm chú nhìn Jang Se Mi, tìm ra một lý do không thể biện minh được, "Bây giờ, ở nhà chỉ có mình tôi, tôi sợ..."

...Lúc một mình đến quán bar sao không nói sợ đi....

Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi - người luôn bị người khác coi là kiêu ngạo, tai bà dần dần đỏ lên vì lời nói dối tùy tiện, cô không khỏi cười ra tiếng: "Baek Do Yi, tôi thực sự không biết người mặt dày như vậy. "

Baek Do Yi thở phào nhẹ nhõm vì Se Mi không hề đuổi bà đi một cách rõ ràng.

"Ăn nhanh đi, sắp nguội rồi." Hai người không nói thêm gì nữa, nhưng họ kết thúc bữa ăn trong sự yên bình hiếm có. Ăn xong, Baek Do Yi muốn đi rửa bát, Jang Se Mi vỗ nhẹ khuỷu tay bảo bà đi ra ngoài, sau đó cô không để ý đến Baek Do Yi mà bắt đầu tự mình rửa bát.

Khóe miệng Baek Do Yi không khỏi nhếch lên.

Buổi tối, Baek Do Yi tắm xong đi ra, phát hiện Jang Se Mi đã dọn dẹp phòng ngủ cho khách. Baek Do Yi trong lòng gào thét: Muốn ngủ với em! Nhưng bề ngoài lại không dám không chấp nhận.

Baek Do Yi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu suy nghĩ quay cuồng, đích đến cuối cùng chính là Jang Se Mi.

Baek Do Yi đứng dậy khỏi giường, đi chân trần đến trước cửa phòng Jang Se Mi, bà dựa vào cửa, cảm thấy đầu óc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.

"Se Mi, ngủ rồi à?" Baek Do Yi nhẹ giọng nói.

"Có nghe thấy không?" Giọng nói ôn hòa dễ nghe của Baek Do Yi trầm xuống. Bà ấy dường như không bận tâm liệu Jang Se Mi có nghe hay không, "Nếu em không nghe thấy, tối mai tôi sẽ nói lại cho đến khi em nghe thấy..."

"Tôi đã làm sai, đáng lẽ phải bị trừng phạt, nhưng em đừng hành hạ bản thân. Em có thể đánh tôi, mắng tôi, nhưng... đừng phớt lờ tôi."

"Tôi và... người đàn ông đó... chỉ là bốc đồng thôi. Lúc đó tôi đã uống quá nhiều, tôi không biết mình đang nghĩ gì, tôi chỉ làm một bài kiểm tra với anh ta thôi. Tôi... quay đầu đi, tôi đã không hôn anh ta...thật đó..."

"Tôi biết điều này thật ngu ngốc và tôi biết tôi đã hủy hoại mối quan hệ của chúng ta, nhưng tôi thực sự... chưa bao giờ thích anh ấy."

"Người tôi thích là em, nhưng tôi chưa bao giờ dám thừa nhận, tôi là kẻ hèn nhát."

"Tôi thích em, thật sự...rất thích em."

"Rất thích em."

"Em tin tôi được không?"

Baek Do Yi từ đó đến nay vẫn ở nhà Jang Se Mi, bà mơ hồ nhận ra sự thay đổi thái độ của Jang Se Mi đối với mình, sự thay đổi này khiến bà vui mừng khôn xiết.

Baek Do Yi đã thay đổi phong cách chủ tịch trước đây và cùng với Jang Se Mi làm việc nhà, và thường chuẩn bị bữa tối cho Jang Se Mi theo những cách khác nhau, mặc đều là đồ ăn ngoài hàng. Nhưng Baek Do Yi vẫn không chán, bà tận hưởng cảm giác ấm áp này.

Buổi tối, Baek Do Yi sẽ đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa Jang Se Mi, đối diện cánh cửa đó tỏ tình một cách trìu mến, mặc dù Jang Se Mi chưa bao giờ trực tiếp đáp lại nhưng bà chắc chắn rằng Se Mi đang nghe. Bởi vì thỉnh thoảng, rất ít khi, bà ấy sẽ nghe thấy tiếng cười khúc khích trầm thấp phát ra từ căn phòng vốn chỉ dành riêng cho Se Mi.

Việc con trai thứ hai tiếp quản thành công công ty đã giúp Baek Do Yi có thêm thời gian nghỉ ngơi, điều này cũng mang lại nhiều cơ hội hơn cho hai người.

Baek Do Yi bình thường lười biếng, cả ngày không làm gì, chỉ nhìn Jang Se Mi vẽ, đọc sách và chơi đùa với chó mèo.

Cảm giác hụt ​​hẫng khi công việc đột ngột dừng lại trong quá khứ đã biến mất, Baek Do Yi thậm chí còn muốn như thế này mãi mãi, ở gần Jang Se Mi và lén chụp vài bức ảnh cho cô.

Mỗi lần Jang Se Mi nhìn bà, đều giống một chú cún con ngoan ngoãn nhưng lại giả vờ xa cách, đang chờ được chải lông, giơ móng vuốt nhẹ nhàng cào vào trái tim Baek Do Yi, khiến trái tim vốn đã bồn chồn của bà đập mạnh.

---

Jang Se Mi bây giờ có loại ma lực này có thể khiến cuộc sống của Baek Do Yi trở nên sống động và đầy màu sắc.

Ngày xưa, Jang Se Mi thích ngắm trăng.

Bây giờ Baek Do Yi thích ngắm sao, không chỉ thích ngắm sao, bà còn muốn nhặt hết rồi giấu vào túi, để khi người yêu nhìn qua bà sẽ sốt sắng lấy hết ra đưa cho người yêu và dỗ dành cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào.

Baek Do Yi bắt cóc Jang Se Mi đến Pháp nhân dịp sinh nhật mình. Rốt cuộc, đó là một nơi không ai biết ai, và mọi thứ ở nước ngoài đều khiến hai người vô thức muốn buông lỏng cảnh giác.

Jang Se Mi rõ ràng đã vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước, nụ cười trong mắt cô rạng rỡ, chiếu vào trái tim Baek Do Yi rực rỡ và đầy màu sắc như một kho báu.

Trong ánh sáng rực rỡ ấy, Baek Do Yi ngập ngừng hỏi Jang Se Mi: "Em có thể cùng tôi làm đồ thủ công không?" rồi lại nịnh nọt nói thêm: "Tôi chưa từng thử bao giờ."

Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi chăm chú hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Baek Do Yi nắm chặt tay Jang Se Mi, nói từng chữ: "Cảm ơn Se Mi."

Cảm ơn em đã chờ đợi sự kiên trì của tôi và chịu đựng tính bất trị của tôi.

"Cùng làm một cặp nhẫn nha. Sau này chúng ta sẽ đeo."

"Người không hề nói là muốn cùng tôi làm một cặp nhẫn."

"Làm đi, làm đi mà. Kkhắc tên chúng ta lên đó nào~"

Cuối cùng, Jang Se Mi đỏ mặt, nhưng đôi môi lại vui vẻ.

Hai người chơi suốt một ngày, cuối cùng có chút mệt mỏi nên trở về khách sạn định nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này Baek Do Yi mới biết con trai út của mình đã đặt cho họ một phòng giường đôi, Baek Do Yi có chút xấu hổ, nhưng Jang Se Mi lại hào phóng chấp nhận sự thật này.

Baek Do Yi đợi Jang Se Mi tắm rửa xong mới đi vào phòng tắm. Loay hoay hồi lâu, mới từ phòng tắm đi ra, liếc nhìn Jang Se Mi đang nửa nằm trên giường chơi điện thoại di động, đưa tay đặt lên trái tim đang đập kịch liệt của mình, hít một hơi thật sâu.

"Se Mi...lại đây một chút đi." Bà nói có phần thần bí.

Jang Se Mi liếc nhìn Baek Do Yi đang căng thẳng không thể giải thích được, không suy nghĩ nhiều, xỏ dép vào và đi đến gần bà.

Baek Do Yi đè nén cảm giác hồi hộp, đưa chiếc nhẫn đang nắm chặt trong tay cho Jang Se Mi.

Đây không phải là chiếc nhẫn họ làm hôm nay. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thật, quý giá, tinh xảo tượng trưng cho tình yêu đẹp. Ánh sáng khúc xạ của viên kim cương tuyệt đẹp, làm cho không khí trở nên ngọt ngào hơn.

"Làm người yêu của tôi nha, tôi thật sự rất yêu em." Baek Do Yi nhẹ giọng nói. Giọng nói và âm sắc quen thuộc, giọng điệu cố gắng thoải mái, tư thế cứng nhắc, đầu ngón tay không tự chủ hơi run rẩy.

Baek Do Yi từ trước đến nay là một người dịu dàng, bà luôn dịu dàng với gia đình, bạn bè, cấp dưới và mọi người. Tuy nhiên, chỉ khi đối mặt với Jang Se Mi, bà mới tỏ ra hơi vụng về.

Chóp mũi của Jang Se Mi cảm thấy chua chát, và trước khi trái tim chậm chạp của cô bắt đầu hoạt động dữ dội, nước mắt không thể kiểm soát rơi xuống.

Cô nắm lấy tay Baek Do Yi, quấn chặt trong tay từ cổ tay đến đầu ngón tay. Sau đó, ngoan ngoãn đưa tay ra, nhìn Baek Do Yi từ ​​căng thẳng đến thấp thỏm, cuối cùng mừng rỡ rơi nước mắt.

Baek Do Yi cẩn thận đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của Jang Se Mi, đây chính là tương lai của họ. Baek Do Yi tiến lên một bước, ôm chặt Jang Se Mi, dụi đầu vào hõm cổ Jang Se Mi, run rẩy rơi nước mắt trong im lặng.

Se Mi dũng cảm, lãng mạn và trong sáng. Baek Do Yi chỉ cần bước một bước nhỏ về phía mình, chín mươi chín bước còn lại, cô nhất định có thể một mình vượt qua mọi rào cản. May mắn thay, bà đã đi về phía cô ấy.

Jang Se Mi hai tay ôm đầu Baek Do Yi, chậm rãi vuốt ve người yêu. Jang Se Mi hôn một bên mặt Baek Do Yi, dùng chút lực khiến nàng ngẩng đầu lên. Cô áp mình vào đôi mắt đang run rẩy của Baek Do Yi, nuốt nước mắt cho đến khi bà ngừng khóc.

Baek Do Yi nhịn không được nữa, kiễng chân hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình đã mong muốn từ lâu, hơi thở của họ vương vấn hòa quyện, ẩm ướt và mềm mại. Baek Do Yi đẩy mạnh vai Jang Se Mi, Jang Se Mi đứng không vững mà ngã xuống chiếc giường lớn sau lưng.

Baek Do Yi quỳ xuống bên cạnh chân Jang Se Mi, mặt bà đỏ bừng như thể một giây sau sẽ chảy máu, cô nắm lấy tay Jang Se Mi đặt vào thắt lưng áo choàng tắm, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng sử dụng chiếc mũi cao hơn của mình chạm vào thái dương của Jang Se Mi. Bà nắm tay Jang Se Mi và từ từ cởi quần áo của mình, đồng thời thì thầm vào tai Jang Se Mi: "Tôi yêu em rất nhiều... Se Mi."

Thắt lưng dần dần rộng hơn, áo choàng tắm hoàn toàn cởi ra, bên trong Baek Do Yi không mặc gì cả.

Đồng tử của Jang Se Mi co lại.

Thật là một con yêu tinh. Jang Se Mi thầm mắng một tiếng, cúi đầu nhìn đầu ngón tay trần của Baek Do Yi, hơi thở ngưng trệ, Baek Do Yi nhất định là cố ý.

Baek Do Yi đúng là cố ý. Mục tiêu của bà hôm nay rất rõ ràng, đó là dụ dỗ Jang Se Mi chiếm lấy mình, để cô ấy không bao giờ có thể chạy trốn, và cô ấy sẽ chỉ thuộc về mình.

Sự việc là vậy.

Jang Se Mi cởi quần áo của Baek Do Yi, đè bà xuống chiếc giường mềm mại. Cô nắm chặt tay Baek Do Yi, trói cao trên đầu giường, Jang Se Mi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Baek Do Yi, nói rõ ràng và dứt khoát: "Vậy từ nay về sau, em sẽ luôn trói buộc người ở bên cạnh em, người mãi mãi, mãi mãi không thể rời đi!"

Baek Do Yi ngửa cổ, ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi nhẹ nhàng gãi cằm Jang Se Mi, nói: "My pleasure!"

Jang Se Mi mỉm cười nhẹ nhàng, cô cúi xuống và cống hiến hết mình cho tình yêu khó giành được này, không cần phải chịu đựng, kiềm chế hay che giấu nữa.

Đêm vẫn còn dài và còn nhiều việc phải làm.

"Se Mi...cởi trói cho tôi," hơi nóng nhanh chóng dâng lên trong vòng xoáy, dọc theo cột sống tiến vào não, bùng nổ không chút do dự, Baek Do Yi sắp không chịu được nữa. "Mau... tôi muốn...ôm em ......"

Jang Se Mi ngoan ngoãn buông tay Baek Do Yi ra, hôn lên cổ tay đỏ bừng của bà.

Nhưng cô không muốn buông tha bà dễ dàng. Jang Se Mi quan sát từng chi tiết biểu cảm của Baek Do Yi và dễ dàng đưa bà lên đỉnh núi hết lần này đến lần khác. Vô cùng nhẹ nhàng mà cũng vô cùng tra tấn.

Đến khi Baek Do Yi không chịu nổi nữa mà khóc vào tai cô. Bà thì thầm đứt quãng: "Se...Mi, tôi yêu em...rất...yêu em..."

Jang Se Mi ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Baek Do Yi, hôn lên mũi bà với nỗi nhớ nhung, nói từng chữ trước khi Baek Do Yi chìm vào giấc ngủ.

"Em cũng yêu người, Do Yi, chỉ yêu người thôi."

---

End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro