Chap 10:

Tóc không còn được Baek Do Yi buộc chặt nữa, bà cũng không còn nghịch nhãn dán nữa. Baek Do Yi ngồi trên đùi Jang Se Mi và không cầm được nước mắt, Jang Se Mi tỏ ra hoảng sợ.

"Do Yi... Em xin lỗi, em xin lỗi, người cột lại được không?" Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay Baek Do Yi , nhưng lại bị ném đi một cách tức giận.

Jang Se Mi dỗ dành bà rất lâu nhưng vô ích. Mũi của Baek Do Yi đỏ bừng vì khóc, bà bắt đầu nấc lên sau khi khóc.

Thấy mình không thể dỗ dành được, Jang Se Mi nhất thời cảm thấy buồn bã. Cô thực sự chưa bao giờ làm được điều gì khiến bà vui vẻ.

Để người trong lòng mình khóc lóc ầm ĩ, Jang Se Mi chỉ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, từ từ cúi đầu xuống.

Khóc hồi lâu, Baek Do Yi liếc nhìn Jang Se Mi, sao cô không an ủi bà? Cổ họng Baek Do Yi khô khốc vì khóc!
Bà giơ tay đỡ mặt Jang Se Mi nhưng lại cảm thấy tay mình ươn ướt.

"Se Mi~Sao em lại khóc?"Vừa khóc xong, giọng mũi còn khàn đặc, lúc này Baek Do Yi không quan tâm đến việc khóc, rõ ràng bà là người bị đánh, vậy tại sao Jang Se Mi lại khóc?

"Do Yi, em xin lỗi, em xin lỗi." Trên mặt cô nước mắt hòa với miếng dán, nhìn thấy Baek Do Yi lo lắng nhìn mình , cô không nhịn được nữa cố đè nén cảm xúc. Đặt Baek Do Yi xuống ghế sofa, cô nhanh chóng đi lên lầu.

"A ~ Se Mi, đừng đi, Se Mi." Baek Do Yi chưa kịp nắm lấy góc quần áo của Jang Se Mi, nhìn bóng lưng của cô biến mất, nà vô thức hoảng sợ chạy theo cô.

"Aaa Se Mi." Baek Do Yi không khỏi hoảng sợ mà rơi nước mắt, bà vừa lau nước mắt vừa đuổi theo cô. Bước chân bà bước lên cầu thang càng trở nên lộn xộn hơn khi đi lên cầu thang phía trên.
"A! Đau quá, Se Mi , Se Mi , đau." Lần này thật sự rất đau. Baek Do Yi nằm trên cầu thang không dám cử động, càng khóc càng đau , nhưng người phụ nữ đó lại không đến ôm bà hoặc dỗ dành bà.

Jang Se Mi quay trở lại phòng và nhanh chóng khóa cửa lại, khuôn mặt cô đầy nước mắt và bước đi của cô trở nên mất kiểm soát, cô tháo đồ trang trí trên đầu ra và lau mặt thật mạnh.

Cô muốn đi đến giường ngồi xuống, lại vô tình làm đổ chiếc bình trên bàn cạnh giường, nhìn những mảnh thủy tinh trên sàn, Jang Se Mi yếu ớt cuối xuống đất, tay run rẩy nhặt một mảnh thủy tinh lên và giữ nó thật chặt trong tay.

Máu đỏ tươi chảy xuống ngón tay, nhỏ xuống thảm, dần dần đọng lại thành một vũng nhỏ, Jang Se Mi chậm rãi bình tĩnh lại. Toàn thân như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, áo sơ mi cũng ướt đẫm mồ hôi.

Ném chiếc ly trên tay xuống, cô chống người đứng dậy, thuốc, thuốc của cô đâu, nhân tiện, Baek Do Yi đâu , Baek Do Yi chắc bị cô dọa sợ rồi.

Lúc này Jang Se Mi vẻ mặt có chút choáng váng, như không cảm nhận được vết thương trên tay, đôi mắt đờ đẫn mở cửa ra.

Vừa định đi xuống lầu tìm thuốc, liền nhìn thấy Baek Do Yi đang co ro như một quả bóng nhỏ trên cầu thang.

"Do Yi!" cô lo lắng chạy xuống lầu ngồi xuống trước mặt Baek Do Yi, nhìn người đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sao trán lại sưng như vậy? !

"A~ Se Mi? Se Mi! Huhu, Se Mi." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Baek Do Yi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt, sợ hãi lao vào vòng tay của Jang Se Mi.

"Huhu, Se Mi, Se Mi."

"Em.ở đây, Do Yi, đừng khóc, đừng khóc, em xin lỗi, Do Yi" Nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Cô thật sự là đáng chết, sao cô lại làm bà ấy khóc?

"Se Mi, Huhu, đừng... đừng đi, tôi sợ, Do Yi sợ." bà ôm chặt lấy cổ Jang Se Mi và khóc, vì khóc quá lâu ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

"Em không đi, em không đi. Do Yi, để em xem người. Trán người làm sao vậy? ngươi tự đánh sao?" Jang Se Mi nóng lòng muốn xem tình trạng của Baek Do Yi, nhưng người trong ngực cô không cho cô cơ hội, bất kể thế nào cũng không chịu buông ra.

"Đến bệnh viện đi, Do Yi, chúng ta đến bệnh viện đi." Nói xong, cô không quan tâm đến vết thương trên tay, bế Baek Do Yi chạy đến gara xe.

"Đại phu nhân, Chủ tịch Baek không sao. Chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ lên trán và nó sẽ biến mất sau hai ngày. Nhưng bàn tay của phu nhân..."Viện trưởng nhìn đôi tay quấn băng gạc của Jang Se Mi, nghĩ đến lúc nãy cô đến bệnh viện máu me đầm đìa, sao cô có thể một hơi ôm lấy chủ tịch Baek chạy vào đây?

"Omoni không sao, cảm ơn ngài." cô khẽ cúi đầu, không quan tâm đến tay mình nữa, lo lắng đi vào phòng bệnh, không thấy mình bà sẽ khóc nữa.

Baek Do Yi chậm rãi mở mắt ra, bà đang ở đâu? Lúc bà chuẩn bị đứng dậy, liền cảm thấy trên trán đau nhức không thôi. Ở bệnh viện?

Ký ức trước khi vào bệnh viện ùa về, bà ngã đập đầu vì...vì.... Se Mi! Đúng, là Se Mi!

Baek Do Yi lo lắng nhìn xung quanh, ký ức về những lần tương tác trước đó dần dần quay trở lại. Đây không phải là một giấc mơ.

Jang Se Mi vừa vào phòng bệnh, cô đã nhìn thấy Baek Do Yi đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó. Tim cô lại đau, rốt cuộc cô đã làm tổn thương bà ấy đến mức nào?.

"Do Yi." cô gượng cười, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của mình, chậm rãi ngồi xuống mép giường, sợ làm phiền người mỏng manh lúc này.

"Se Mi, Se Mi!" Nước mắt đột nhiên trào ra, trong giọng nói có chút vui mừng, nhưng càng là cảm giác ủy khuất, cô thật sự đã trở lại, bà biết Jang Se Mi sẽ không bỏ rơi bà.

Tuyệt vọng ôm lấy Jang Se Mi, bà đã muốn làm điều này từ lâu, bà thực sự muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn cô, nhưng lúc này bà chỉ biết khóc và không biết phải bắt đầu từ đâu, tất cả những gì bà biết là ôm chặt Jang Se Mi không buông.

"Do Yi, em ở đây, người đừng khóc nữa, em thề sẽ không bao giờ để người một mình nữa" Jang Se Mi tưởng bà vẫn còn hoảng sợ vì chuyện vừa xảy ra nên để Baek Do Yi ôm mình, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bà.

Sau khi thoát khỏi vòng tay của Jang Se Mi, Baek Do Yi nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn là đôi mắt trìu mến đó, trong lòng bà càng thêm buồn bã, cảm xúc buồn bã vẫn còn đọng lại trong lòng.

"Do Yi còn đau không?" Với giọng điệu dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ, Jang Se Mi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán được băng bó của Baek Do Yi. Lúc này Baek Do Yi mới chú ý đến bàn tay bị thương của Jang Se Mi.

"Se Mi, cái này... có đau không?" Những giọt nước mắt dường như không thể ngăn cản được, chúng lại bắt đầu rơi.

"Không đau, bác sĩ đã băng bó cho em. Còn người nơi này có đau không?" Jang Se Mi giả vờ thoải mái nói, nhưng khi bị trầm cảm không thể khống chế cơ thể, cô thực sự cảm thấy sống còn tệ hơn cả cái chết. Tất cả là nhờ sự có mặt của Baek Do Yi mà cô mới có thể chịu đựng tốt như vậy.

Mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Jang Se Mi, vì sợ rằng đây là một giấc mơ và Jang Se Mi sẽ sớm biến mất.

Se Mi còn coi mình là con nít sao? Baek Do Yi nghe giọng điệu dỗ dành như trẻ con của Jang Se Mi thêm động tác cẩn thận khiến bà cảm thấy được quan tâm nhiều hơn.

Bà muốn nói với cô rằng mình đã bình phục, nhưng bà không thể. Nếu bà cứ giả vờ như vậy, thì Se Mi sẽ không rời đi và ở bên bà mãi mãi phải không?....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro