Chap 2:

"Hãy đi lấy cho Omoni một cốc nước....à lấy soda chanh."  Jang Se Mi  ra hiệu cho dì ở một bên, do dự một chút rồi mới bổ sung thêm nửa câu sau.

Quay lại nhìn Baek Do Yi vẫn đang mở socola, cô một tay nhẹ nhàng vén tóc bà ra sau tai, tay kia không báo trước giật lại socola .

“Không thể ăn quá nhiều.” Trước mặt Baek Do Yi , cô bỏ hết socola vào trong túi.

"A ~ tại sao!" Baek Do Yi không phục, Bà dự định dùng sức tóm lấy.

“Bởi vì trẻ con ăn quá nhiều sẽ bị đau răng.” Jang Se Mi rất nghiêm túc nói, nhưng những người xung quanh lại không khỏi bật cười.

Baek Do Yi-người duy nhất ở đây lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hai tay ôm má, trông đã rưng rưng nước mắt.

“Tôi không muốn bị đau răng.” Vẻ mặt ủy khuất khiến Jang Se Mi lập tức tự trách mình vừa rồi hù dọa người.

"Mỗi ngày ăn một viên sẽ không bị đau răng. Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ ăn mỗi ngày một viên thôi nhé Omoni?"

Jang Se Mi, người đã nhiều năm lạnh lùng và thờ ơ, lúc này có chút bối rối, Trước đây, cô chỉ giả vờ khóc trước mặt người. Đã bao giờ cô thấy Omoni như vậy trước đây chưa?, cô tự mắng mình trong lòng. Nhưng cô lại dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt Baek Do Yi.

"Em là ai? Tại sao em gọi tôi là Omoni ?" bà liên tục dụi mắt cho đến khi đỏ bừng. Những người không biết còn tưởng rằng Jang Se Mi đã bắt nạt bà ấy.

Bà không còn nhận ra cô nữa, hơi thở của Jang Se Mi như nghẹn lại, nhưng sau đó cô lại mỉm cười.  Không nhớ đến cô cũng không sao, Omoni không còn phải lo lắng trốn tránh cô nữa sau ngày sinh nhật thứ bảy mươi đó, không có mâu thuẫn trong quá khứ, cũng không có lời nói nào xé nát trái tim cô .

"Em tên là Jang Se Mi, và Em... là của người..." Cô không nói nên lời. Cô và Dan Chi Gang đã ly hôn, và cô không còn là con dâu lớn của bà nữa. Vậy cô bây giờ với bà có mối quan hệ gì? Là...chị họ?

Nghĩ đến danh hiệu này, Jang Se Mi ánh mắt tối sầm,chị họ?  Mặc dù đã biết Joo Nam cũng đã mất tích, nhưng khi nghĩ đến chuyện trước đó, cô liền nảy sinh ý định lên máy bay trở về Mỹ.

"A là Jang Se Mi , tôi là Baek Do Yi." Một giọng nói vui vẻ cắt ngang lời chưa nói của Jang Se Mi , nhìn Baek Do Yi xinh đẹp, trong lòng cô dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Đã bao nhiêu năm người không gọi tên cô, kể từ khi sinh ra Deung Myung, cô chỉ được gọi là mẹ Deung Myung.

"Jang Se Mi ? Se Mi?" Baek Do Yi nhìn người trước mặt đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác, bĩu môi bất mãn, chậm rãi bò tới nhìn chằm chằm vào Jang Se Mi.

Sự gần gũi đột ngột khiến Jang Se Mi  tỉnh lại ngay lập tức. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một centimet. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của bà. Cô vô thức lùi lại với cảm giác áy náy. Đúng như dự đoán Omoni đã không còn như trước đây.

“Đại phu nhân, nước soda của Chủ tịch .” người dì bước tới đỡ Jang Se Mi , cô giơ tay vuốt tóc che giấu sự ngượng ngùng, cầm lấy nước soda trực tiếp đưa cho Baek Do Yi.

"Tên cô ấy không phải là đại phu nhân, tên cô ấy là Jang Se Mi!" người này ngốc quá, ngay cả tên cô cũng không biết, Baek Do Yi nghĩ nghĩ, khoanh tay tỏ vẻ không vui.

“Vâng, chủ tịch, là cô Se Mi.” làm việc ở Dan gia đã nhiều năm Dì vẫn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, cho dù người phụ nữ trước mặt không còn là con dâu lớn của Dan gia nữa. Nhưng vẫn là đại công chúa Jang gia, bọn họ không thể đắc tội đến người này.

"Omoni, đến uống chút soda đi, miệng người dính đầy socola " Trong mắt người ngoài, cô mãi mãi là con dâu lớn chu đáo của người, như vậy đã là tốt lắm rồi, cô nên bằng lòng đi.

"Tên tôi không phải Omoni. Ai là Omoni? Tôi đã nói với em rồi. Tên tôi là Baek Do Yi!" Giọng của Baek Do Yi mỗi khi tức giận nói một lời sẽ nhận ra, mặt bà đỏ bừng, định đập vỡ chiếc bình lần nữa.

"O...Omoni ..." Jang Se Mi thề rằng nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ nhìn thấy Baek Do Yi như thế này, khiến cô vô cùng sốc.  Trước đây Baek Do Yi trước mặt người khác tao nhã, cao thượng, sau lưng tốt bụng, chỉ là khi gặp Dan Chi Jung và cô thì bà sẽ chỉ hơi nhíu mày khó chịu, nhưng như vậy sao có thể coi là tức giận? Khi đó, người thật dễ thương, nhưng bây giờ....ừm hơi dữ một chút nhưng vẫn dễ thương.

"Chủ tịch Baek hiện tại thật sự rất khó chiều." Người hầu than phiền vang đến tai cô, nhưng nếu không nghe rõ thì thực sự không thể nghe thấy may là omoni không nghe thấy.  Nhìn người tức giận quay lưng lại trước mặt, Jang Se Mi bất giác mím môi.

Omoni khi tức giận thật dễ thương.

"Được rồi, mọi người đi dọn kính vỡ trước đi. Tôi sẽ chăm sóc omoni ở đây. Deung Myung, con hãy quay về với Soo Jin. Ngày mai mời mọi người quay lại ăn tối, chúng ta sẽ giải quyết những vấn đề khác." Jang Se Mi nói một cách có trật tự. Cô đuổi người hầu ra ngoài, sợ Baek Do Yi giãy lên nên cố tình hạ giọng khi nói "Omoni".

"Mẹ, bà nội-người..." Dan Deung Myung có chút lo lắng về việc mẹ cậu có quan hệ không tốt với bà nội, trong ấn tượng của cậu, mối quan hệ giữa hai người luôn rất không tốt, hơn nữa còn có chút gì đó về chú cậu ở giữa, và bây giờ bà của cậu đang bị tâm thần không ổn định. Không chắc chắn, nhưng cậu nghĩ về trạng thái của bà vừa rồi.

Bà nội sẽ không đánh mẹ chứ?  !  !

"Đừng lo lắng,  mẹ sẽ chăm sóc bà, tạm thời mẹ sẽ ở trong biệt thự, giao Soo Jin cho con, con phải chăm sóc thật tốt cho con bé." Jang Se Mi không biết gì về những suy nghĩ của con trai mình,bây giờ cô cũng có chút mệt mỏi. Cô không ngờ lại có sự thay đổi lớn như vậy,cô sợ nếu Baek Do Yi không bao giờ khỏi bệnh.... Cô không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.

“Mẹ, mẹ cũng phải tự chăm sóc bản thân mình nhé.” Dan Deung Myung bước tới ôm mẹ cậu, trước đây mẹ chưa bao giờ nói quá 2 câu, nhưng bây giờ mẹ lại bắt đầu cằn nhằn.

“Mẹ biết rồi, con nhanh về đi.” Cô đẩy con trai ra cửa, vừa quay người lại đã nhìn thấy Baek Do Yi đang quỳ trên ghế sofa, nhìn cô đầy mong đợi.

"Làm sao thế, omoni? " cô mỉm cười ngồi cạnh Baek Do Yi, bà không nhớ cũng không sao, cứ để bà như vậy cũng không sao, bất kể thân phận trước đây là con dâu hay quản gia, cô chỉ muốn chăm sóc thật tốt và ở lại với người mỗi ngày.

"Hừ ~" Nghe được tiếng gọi khó nghe đó, Baek Do Yi quay người bò đến đầu bên kia ghế sô pha, không nói chuyện với Jang Se Mi nữa.

Nhìn Baek Do Yi co ro trong góc ghế sofa, Jang Se Mi cảm thấy có chút bối rối. Cô cầm cốc nước soda trên bàn lên, chuẩn bị tinh thần một chút rồi mới chậm rãi bước tới.

"Do...Do Yi, uống chút nước đi." Jang Se Mi nói lắp bắp. Cô không dám ngẩng đầu lên vì đã cảm nhận được hơi nóng trên má mình.

Baek Do Yi nghe thấy tên mình liền quay lại, cầm lấy cốc uống một ngụm rồi hài lòng nhìn Jang Se Mi .

“Đúng, tôi tên Do Yi.”

Cuối cùng bà cũng được dỗ dành, nhưng Jang Se Mi không có thời gian rảnh rỗi để thu dọn đồ đạc vào trong phòng không thể để Baek Do Yi một mình ở phòng khách vì nơi đây chỉ còn lại hai người.

“Em đang làm gì ở nhà tôi thế?”

"Em có biết Chi Gam đã đi đâu không?"

"Em có thể nấu ăn không?"

.  .  .

Mặc kệ Baek Do Yi hỏi cái gì, Jang Se Mi  đều nghiêm túc trả lời.

"Em ở đây để chăm sóc cho người."

“Cậu ấy đã đến một nơi mà cậu ấy thích.”

"Em biết nấu ăn. Kể từ bây giờ em sẽ nấu cho người mỗi ngày, được không?"

.  .  .

"Quan tâm đến tôi? Giống như những người đó à?"

"À,em sẽ lắng nghe người cho dù người có muốn chăm sóc người như thế nào đi chăng nữa."

Jang Se Mi  nhìn Baek Do Yi trước mặt với đôi mắt lưu luyến. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chiếu vào bà, như thể bà lại là Baek Do Yi  xinh đẹp và cởi mở.

"Vậy, em cùng tôi chơi một chút, sau đó nấu món gì ngon cho tôi ăn đi, những người đó nấu đồ ăn rất tệ, bọn họ cũng không chơi với tôi theo những gì tôi yêu cầu." Do Yi đếm những việc mình yêu cầu Jang Se Mi làm trên đầu ngón tay. Khi đếm, bà cảm thấy ngón tay của mình có vẻ hơi mỏi.

"Bất kể omoni yêu cầu em làm gì, em đều đồng ý." Jang Se Mi nắm lấy bàn tay đang đếm của Baek Do Yi, mặt trăng của cô, cô sẽ hy sinh cho người không chút do dự cho dù phải trả giá bằng mạng sống.

"Vậy thì tôi muốn một miếng socola khác!"

"Điều này thì không được phép."

"Em đang nói dối!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro