Chap 26:
Đợi một thời gian đủ lâu, Jang Se Mi từ từ mở mắt, quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt của họ chạm nhau, Baek Do Yi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Đang nhìn đối phương đầy yêu thương, đột nhiên bị bắt được, Baek Do Yi hoảng sợ không biết nên làm sao kiềm chế biểu tình, chỉ đơn giản quay đầu đi không nhìn Jang Se Mi .
Nhìn thấy Baek Do Yi như vậy, Jang Se Mi bất lực nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng mệt mỏi hơn là trong cơ thể.
Hắng giọng, cuối cùng cô cũng tìm được giọng nói của mình.
"Omoni, sao người lại ở đây?" Jang Se Mi khàn giọng nói, trong giọng nói mang theo cảm giác kiệt sức, nhưng cô không khỏi cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy Baek Do Yi xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần là bà ấy.
"Tôi... tôi bị sốt, vừa vặn đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng." Baek Do Yi bình tĩnh nói ra lý do mà mình đã nghĩ đến, đồng thời kiềm chế biểu cảm trước khi từ từ ngẩng đầu nhìn Jang Se Mi.
Thấy Jang Se Mi ngập ngừng không nói, Baek Do Yi lên tiếng trước: "Khu phòng bệnh bị quá tải rồi. Chúng ta là một gia đình thì cứ giải quyết ở chung đi. Tôi sẽ sớm xuất viện." Thỉnh thoảng Baek Do Yi lại liếc nhìn Jang Se Mi đang tỏ ra thờ ơ.
"Nei." Jang Se Mi đáp lại lời nói của Baek Do Yi, sau đó lại nhắm mắt lại. Cô thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Baek Do Yi, nhất là sau khi bà chọn Jang Se Mi.
<nei? Là vừa trả lời mình rồi à? >
Baek Do Yi khó tin nhìn người vừa nhắm mắt lại, cô không vui mừng khi bà ở lại bên cạnh sao? Thái độ này là gì? Mình làm gì sai sao?.
Không biết từ khi nào, khi Jang Se Mi không để ý đến bà, Baek Do Yi sẽ mất bình tĩnh, vô thức gây chuyện, như thể vật yêu quý của mình đã bị lấy đi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Jang Se Mi, Baek Do Yi trong lòng có chút buồn bực, bà phải làm gì để bù đắp lỗi lầm trước đây?
<Sẽ thật kỳ lạ nếu bây giờ mình thú nhận tình yêu của mình, dù sao thì mình cũng chỉ nói vậy thôi.>
<Nhưng nếu mình không nói rõ với Se Mi thì sau này khó có cơ hội được ở một mình như vậy. >
Baek Do Yi ôm chân ngồi trên giường bệnh, mái tóc dài màu hạt dẻ che đi vẻ mặt rối rắm của bà. Baek Do Yi đang nghĩ đến ánh mắt trìu mến của Jang Se Mi và tất cả những gì Jang Se Mi đã làm cho bà....
Bà không thể mất Jang Se Mi được.
"Se Mi....."
"Unnie!"
"Omoni!"
Cánh cửa tự động được mở và Eun Seong bước vào trước, theo sau là Soo Jin, người đang có vẻ mặt lo lắng.
Lời nói của Baek Do Yinghẹn lại trong cổ họng, bà oán hận nhìn hai người đang lo lắng.
<Tại sao đứa con thứ ba lại thông báo cho họ nhanh như vậy! >
Nhìn thấy hai người vây quanh Jang Se Mi với vẻ mặt ngơ ngác, Baek Do Yi tức giận nghiến răng nghiến lợi, họ cho rằng bà là không khí sao?
"Ta nói, sao hai người lại ở đây?"
"Ôi không, omoni, sao người lại ở đây?"
“Bà cũng bị bệnh à?”
Baek Do Yi:.....????......
<Thật sự là không ai nhìn thấy tôi (•‿•)>
(Cái nhà như cái rạp xiếc trung ương:)))
“Nhờ phúc các anh chị mà ta không sao, ta rất tốt, chỉ hơi sốt một chút thôi. " Baek Do Yi trả lời với vẻ mặt vô cảm không thể nào khó chịu hơn với những con người trước mặt, nhìn con dâu, cháu dâu trước mặt và Zhang Shimei, người có thể sẵn sàng cãi nhau với bà.
<aizz, đây là loại số phận gì của mình vậy? >
"Unnie, chuyện gì vậy? Tại sao chị lại ngất xỉu?" Eun Seong ngồi bên giường, nắm tay Jang Se Mi lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, tôi chỉ là có chút mệt mỏi." Jang Se Mi theo bản năng liếc nhìn Baek Do Yi, hai tay có chút chống cự.
Hôm nay Eun Seong giả vờ không hiểu, phớt lờ sự phản kháng của Jang Se Mi và Baek Do Yi- người đang có khuôn mặt đen như đáy nồi.
<Đây là cái gì vậy? Mối quan hệ giữa hai người họ tốt đến vậy sao? >
"Unnie, chị có đói không?có muốn ăn không? Tối em sẽ quay lại nấu món gì chị muốn." Eun Seong tiếp tục chăm chú, thỉnh thoảng lén nhìn Baek Do Yi, thường xuyên hơn nhìn Jang Se Mi.
"Không cần phiền toái như vậy, hiện tại tôi cũng không có nhiều khẩu vị, cảm ơn em." Loại ân tình này khiến Jang Se Mi nhất thời có chút bối rối,cô chỉ có thể lo lắng nhìn Baek Do Yi.
<Ừ! Em tốt nhất là đừng ăn, cẩn thận tối nay tôi bóp chết em? >
Baek Do Yi trong lòng cảm thấy chua xót khi nhìn hai người "dịu dàng trìu mến", bà nhìn chằm chằm vào Jang Se Mi với vẻ mặt buộc tội, nhưng khi họ nhìn nhau, bà lại giả vờ không quan tâm và tránh né.
Nhìn thấy Lee Eun Seong chuẩn bị nằm bên cạnh Jang Se Mi , Baek Do Yi nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.
"Hai người, nên quan tâm Soo Jin một chút!" Người đột nhiên bị gọi tên-Soo Jin hoảng sợ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Baek Do Yi.
<Bà ơi, việc này liên quan gì đến con ạ?(┳◇┳) >
Nhìn Baek Do Yi nháy mắt với Soo Jin, lại nhìn về phía Jang Se Mi, Eun Seong đột nhiên có linh cảm.
"Omoni, Soo Jin cũng có thể chăm sóc cho người, tối nay hãy để con bé ở lại đây với người."
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều trầm mặc một lát.
<Gì đây?, Ai đã đưa Eun Seong đến đây thế?>
<Đứa nhỏ này không phải là thích Se Mi chứ?>
<Aizzz xi!Ta yêu cầu con đưa Soo Jin đi, không yêu cầu 2 đứa ở lại đây chọc tức ta!>
"Không, chúng tôi sẽ thuê y tá, em và con bé có thể về nghỉ ngơi." Jang Se Mi từ chối, cô cảm nhận Baek Do Yi đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt đó có thể ghim lên người cô mấy lỗ.
<Omoni không thích Eun Seong và Soo Jin à? >
Cuối cùng cũng thuyết phục được hai người họ rời đi, Baek Do Yi và Jang Se Mi lại trở về trạng thái im lặng nhìn nhau, một người xử lý công việc, một người lướt di động.
Cho đến tối,
Dù nằm viện nhưng có Jang Se Mi ở bên cạnh nên đêm dài cũng không quá buồn bã.
Lợi dụng hoàn cảnh tối tăm, Baek Do Yi nhìn thẳng về phía giường bên kia của Jang Se Mi.
<Hôm nay mình vẫn chưa cùng em ấy nói chuyện..... >
Baek Do Yi chán nản trở mình. Tâm trạng chán nản như vậy khiến bà không thể ngủ được.
"Omoni không ngủ được à?"
Nghe Jang Se Mi trầm giọng hỏi thăm, Baek Do Yi dừng lại một chút, đột nhiên trả lời: "Đau đầu."
Tiếp theo đó là âm thanh bước ra khỏi giường, Baek Do Yi cảm nhận được tiếng bước chân của Jang Se Mi càng ngày càng gần, cho đến khi tấm nệm phía sau bà lún xuống, cơ thể ấm áp của Jang Se Mi áp vào lưng Baek Do Yi .
"Sẽ tốt hơn nếu em xoa bóp đầu cho người."
Đó là một cảnh tượng rất quen thuộc, nhưng lần này Baek Do Yi không nói gì, lặng lẽ hưởng thụ sự chăm sóc của Jang Se Mi, toàn thân thả lỏng.
Chỉ dùng lực vừa phải, hết đợt này đến đợt khác, Baek Do Yi không khỏi ngả người ra sau, dán chặt vào người Jang Se Mi.
Sau đó, một cảm giác an toàn nhẹ nhàng đến với Baek Do Yi, mí mắt trở nên nặng nề một chút, bà vô thức chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ Baek Do Yi đã ôm chặt lấy Jang Se Mi.
Nhìn thấy Baek Do Yi đã hoàn toàn ngủ say, Jang Se Mi cúi đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng lựa chọn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay.
Trước khi rời đi, cô nhìn thật sâu về hướng Baek Do Yi, lặng lẽ mở cửa rời đi, biến mất trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro