Chap 3:

Vào hôm sau, theo như lời cô dặn Deung Myung cùng với mọi người đến nhà thăm Baek Do Yi, mọi người trò chuyện một chút về tình hình Baek Do Yi thì Jang Se Mi muốn đi chuẩn bị bửa tối cho mọi người nhưng bước tới cửa Baek Do Yi cứ mãi bám lấy cô.

Jang Se Mi bối rối nhìn mọi người đang hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía mình và người đang bám trên người cô. Cô đành nhờ Lee Eun Seong đưa Baek Do Yi ra sân trước chơi để cô chuẩn bị bửa tối cho mọi người, Nhưng người đang bám bên người cô nào có buôn tha cho cô Baek Do Yi nghe vậy liền nhảy hẳn vào người cô mà bám lấy. Cô nhẹ giọng nói với bà.

"Omoni, người ra sân trước chơi với Eun Seong nhé."

"Người xấu, Se Mi tôi không đi với cô ta, tôi muốn đi với em"  trả lời xong bà gụt luôn mặt vào ngực Jang Se Mi không thèm nhìn đến mọi người đang trố mắt nhìn mình.

"O..Omoni, đây là Eun Seong , người không nhớ à?"  cúi đầu nhìn người trong ngực cô. Bởi vì Baek Do Yi muốn giữ khoảng cách với Eun Seong nên vòng tay quanh eo cô càng siết chặt.

"Hừ~" ngẩng đầu với vẻ mặt bực bội nhìn Jang Se Mi, lại gọi bà là "Omoni", tức giận bà dùng lực mạnh hơn trên cánh tay, vùi đầu vào ngực cô không thèm nói nữa.

"A, Do Yi ngoan , sau khi họ rời đi em sẽ gọi người là Do Yi, được không?" Jang Se Mi cảm thấy hơi thở có chút khó khăn . cúi đầu xuống một chút để thể hiện sự yêu chiều đối với người trong lòng, cô thật sự là càng ngày càng hết cách với bà.

"Không muốn " Baek Do Yi tức giận rồi , là dạng không thể thương lượng.

"Được rồi được rồi, Do Yi, vậy người đi chơi với Chi Jung nhé? Eun Seong  và em sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho người." Cô nhẹ nhàng dỗ dành người trong lòng.

"Tôi không muốn, tôi muốn chơi với em." Lời nói này là dành cho Jang Se Mi, nhưng Baek Do Yi nhìn chằm chằm vào Lee Eun Seong, không che giấu sự thù địch trong mắt bà.

Lee Eun Seong thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy Jang Se Mi gọi tên Baek Do Yi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Omoni hiện đang bị ốm và Jang Se Mi chỉ làm theo lời bà ấy.

Bây giờ Omoni đối với Jang Se Mi không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Em không thể chơi được , em phải nấu cơm cho người, buổi chiều cũng chưa ăn gì, bây giờ người có đói không? Bữa ăn sẽ nhanh chóng được làm xong. Người có thể đi tìm Chi Jung hoặc Deung Myung chơi cùng được không?" Một hồi lâu, cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành người trong ngực, xem ra buổi tối sẽ cùng bà nói chuyện, nhưng liệu người có hiểu được thỏa thuận ba chương* với cô không? Jang Se Mi còn đang suy nghĩ.

*ước pháp tam chương

"Tôi cũng muốn cùng em nấu ăn , chúng ta cùng làm đi ~ chúng ta cùng làm đi ~" Baek Do Yi bật người ra khỏi vòng tay của cô và nắm lấy cánh tay của Jang Se Mi lắc nhẹ, và âm thanh nỉ non ở trong lòng mình khiến Jang Se Mi khó lòng mà không thỏa hiệp.

Cô thực sự không bao giờ có thể từ chối Baek Do Yi. Jang Se Mi có chút bất lực. Cô quay lại và nhìn thấy Eun Seong đang khoanh tay nhìn với vẻ thích thú. Sau đó cô cúi đầu nhìn xuống Baek Do Yi. Đột nhiên một ý nghĩ chợt ập đến .

"Là con dâu của Omoni, sao em có thể thờ ơ như vậy? Đây là thái độ của con dâu sao?" Cô khoanh tay lại, vẻ dịu dàng dỗ dành Baek Do Yi vừa rồi đã biến mất trên mặt cô, Jang Se Mi mím môi nhìn Lee Eun Seong với vẻ mặt nghiêm túc, như thể cô thực sự mất bình tĩnh.

Baek Do Yi nhìn Jang Se Mi rồi nhìn Lee Eun Seong, ngay lập tức chạy ra trốn đằng sau Jang Se Mi nhìn Lee Eun Seong bị "mắng" đối diện với khuôn mặt càng ngày càng đắc thắng, bà ngẩng đầu nhìn Se Mi, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ ý đồng tình với Jang Se Mi.

“không phải.... "Lee Eun Seong nhìn sắc mặt người trước mắt thay đổi đột ngột, lo lắng mở miệng. Sau đó cô nhìn về phía Baek Do Yi đang trốn ở phía sau Jang Se Mi . Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy, cái biểu cảm khiêu khích đó là sao vậy omoni ?

“Nếu không phải như vậy, thân là con dâu, nhìn thấy Moni như vậy, chẳng lẽ không nên đứng ra thuyết phục người, dỗ dành omoni sao?” Jang Se Mi tiếp tục bày tỏ ý kiến ​​của mình, Lee Eun Seong ngơ ngác đang không hiểu chuyện gì chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó mà bị mắng.

Baek Do Yi gật đầu đồng ý.

Jang Se Mi có nói gì đi nữa, thì tình hình là một người chỉ đứng im lặng, còn người kia thì liên tục gật đầu.

“Cho nên bây giờ em đưa omoni đi chơi nhé " Jang Se Mi bày tỏ mục đích cuối cùng của mình, để hai người này ở đây gây rắc rối thì thà cô tự mình nấu đồ ăn còn tốt hơn.

"A?" Lee Eun Seong đột nhiên ngẩng đầu, sự tình sao lại phát triển như vậy?

Baek Do Yi vô thức gật đầu trước khi nhận ra những gì Jang Se Mi đã nói.

"Tôi không muốn." Baek Do Yi vô thức ôm lấy cánh tay của Jang Se Mi. Bây giờ bà thực sự rất đau lòng, làm sao nói đi nói lại bà lại bị đẩy ra ngoài.

“Do Yi ngoan, đi chơi với Eun Seong và nhờ cô ấy gọt táo cho người được không. Nếu chuyện này còn tiếp tục, tất cả chúng ta đều sẽ bị đói.  "Mặc dù cô cũng muốn cùng đi với Baek Do Yi của mình, nhưng ưu tiên hàng đầu là không để mọi người bị đói. Ngoài ra, cô cũng muốn giữ khoảng cách với bà. Nếu một ngày nào đó trong tương lai bệnh của Baek Do Yi đột nhiên khỏi thì cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình, và có lẽ nước Mỹ vẫn sẽ là điểm đến cuối cùng của cô.

"A~ Tôi muốn Se Mi, Se Mi, đừng rời xa tôi." Baek Do Yi hiện tại không biết gia đình ngồi trong phòng khách trước đây đối với bà quan trọng như thế nào. Bà chỉ biết rằng trong số tất cả những người đang đến. Tiếp xúc với bà bây giờ, chỉ ở bên cạnh Jang Se Mi là an toàn nhất, đồng thời cô cũng là người giỏi khiến bà cảm thấy vui vẻ nhất.

Nhìn thấy nhiều người đột nhiên đến nhà mình, Baek Do Yi cảm thấy có chút hoảng sợ. Bà lo lắng tìm kiếm người có thể khiến mình yên tâm, hoảng sợ tìm cô, nhưng lại bị cô đẩy ra ngoài.

Baek Do Yi  lại bắt đầu cảm thấy tủi thân. Jang Se Mi nhìn thấy người này lại sắp khóc. Người vừa rồi mắng Eun Seong có chút ngơ ngác.

Omoni làm từ nước à? Hai mươi năm qua, cô hiếm khi thấy bà khóc, ngay cả trong đám tang của bố chồng, bà cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trong hai ngày qua....

"Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta cùng nấu ăn. Chúng ta cùng đi nấu ăn nhé, được không?" Cho dù Baek Do Yi có cố ý một trăm lần, thì Jang Se Mi cũng sẽ thỏa hiệp với bà một trăm lẻ một lần.

"Được~" Se Mi  lại là của một mình bà rồi, Baek Do Yi quay lại với vẻ mặt tươi cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên chờ Se Mi lau nước mắt cho mình.

Cuối cùng, Jang Se Mi một mình trở lại nhà bếp, mang theo Baek Do Yi bám chặt lấy mình, Lee Eun Seong bị bỏ lại một mình ở cửa nhìn vào bóng lưng của hai người.

Thở dài, Eun Seong một mình đi vào phòng khách, nhìn cả hai với vẻ mặt chán ghét.

"Mối quan hệ giữa chị dâu và omoni  đã được cải thiện." Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, Lee Eun Seong bắt đầu chủ đề để che đậy sự bối rối trong không khí.

“Đúng vậy, bây giờ bà nội rất phụ thuộc vào Oma.” Deung Myung tiếp tục nói, cậu đã rất vui mừng.  .  .

“Các người cho rằng Oma quá ỷ lại vào chị dâu, phải chăng hai người bọn họ…” Dan Chi Jung vẻ mặt trêu chọc, nghĩ đến Oma và chị dâu, Joo Nam thậm chí không thể so sánh được đến một sợi tóc của chị dâu anh , nếu cô ở với oma của anh...

Dan Chi Jung lúc này càng nhìn càng thấy hai người càng ngày càng hợp nhau, Anh muốn bổ sung thêm một số ý kiến ​​của riêng mình nhưng anh đã nhìn thấy ánh mắt của chị dâu thứ hai.

Theo ánh mắt của Lee Eun Seong và nhìn thấy Soo Jin đang lắng nghe trong mơ hồ, Dan Chi Jung nhanh chóng im lặng, quên mất rằng có một người không biết.  Anh khẩn trương thay đổi chủ đề và che đậy vấn đề này .

Mọi người trong phòng khách đang trò chuyện rôm rả, nhưng căn bếp dường như đang trong trạng thái bùng nổ.

“Do Yi, đừng chạm vào chỗ đó, nguy hiểm lắm.”

“Do Yi , cái này người không ăn được đâu, nó còn sống mà.”

Jang Se Mi bất lực, vùng vẫy giật lấy củ cải trắng bị cắn từ tay Baek Do Yi, đồng thời chống tay lên hông "dạy dỗ" kẻ gây rối.

"Nếu Do Yi không ngoan, em sẽ đưa người trở ra phòng khách." Cũng may trong bếp chỉ có hai người bọn họ, nên Jang Se Mi mới dám nói chuyện với Baek Do Yi như vậy, nếu mọi người bên ngoài nghe thấy, cô không biết nên nói thế nào với bọn họ, nhất là cậu bé Dan Chi Jung đó.

"Se Mi ~" Nhìn thấy người trước mặt có vẻ rất tức giận, Baek Do Yi vội vàng bĩu môi, làm bộ nịnh nọt với người đó. Chiêu này đã có tác dụng nhiều lần và bà biết rằng Se Mi sẽ không nỡ làm tổn thương bà.

Jang Se Mi nhìn xuống Baek Do Yi mặc dù biết bà cố tình giả vờ như vậy, nhưng đúng như Baek Do Yi nghĩ, cô thực sự không nỡ làm tổn thương người.

"Haizz~ em phải làm sao với người đây?"

Nhớ lại Deung Myung khi còn nhỏ, Jang Se Mi nhớ tới con trai mình khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, lại nhìn Baek Do Yi trước mặt, chẳng lẽ lúc nhỏ omoni lại hiếu động như vậy sao?

Có vẻ như bữa ăn này khó có thể nấu được.

Cô cởi tạp dề ra nhìn Baek Do Yi trước mặt. Dù là Baek Do Yi bảy tuổi hay Baek Do Yi bảy mươi tuổi, họ đều có sức hút chết người đối với Jang Se Mi, mặt trăng của cô.

“Chúng ta không nấu ăn nữa, chúng ta lên lầu em kể cho người nghe một câu chuyện nhé.” Chỉ cần làm bà vui vẻ là được. Bửa ăn này ai nấu cũng được.

“Hay quá, kể chuyện đi, tôi yêu nhất Se Mi” Baek Do Yi hưng phấn bước tới ôm lấy cổ Jang Se Mi, Jang Se Mi cũng ôm chặt lấy bà.

"Bây giờ người có đói không, Do Yi?"

“Không đói.” bà thành thật lắc đầu.

"Vậy đi thôi nào."

"Được!"

Jang Se Mi dẫn Baek Do Yi ra khỏi phòng bếp, đi ngang qua phòng khách, nhìn mấy người ngồi trong phòng khách, chỉ để lại một câu "Mọi người nấu cơm nhé" rồi dẫn Baek Do Yi lên lầu.

Mọi người trong phòng khách:???????

“Có phải chị dâu vừa nói chúng ta nên tự nấu ăn không?” Dan Chi Jung là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, nhìn những người xung quanh.

“Có vẻ như vậy.” Dan Deung Myung nhất thời không có phản ứng.

"Dì đâu? Tại sao dì không đến nấu ăn?" Dan Chi Jung đang nghĩ đến việc nhờ dì nấu ăn, nhưng sau khi gọi khắp nơi, trong biệt thự không có ai ngoại trừ bọn họ.

"Chị Semi đã trở lại, cậu có nghĩ biệt thự còn cần bảo mẫu và quản gia không?" Lee Eun Seong thẳng thắn chỉ ra tình hình hiện tại.

"Ôi trời,chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Không muốn chết đói thì chỉ có thể tự mình nấu ăn. Nhìn dáng vẻ của chị Se Mi thì hẳn là đang dỗ dành Omoni. Còn mếu buổi tối không ăn thì coi nó giống như việc giảm cân đi." Lee Eun Seong thản nhiên nói.

"Nhưng em không thể! Chị dâu thứ hai cứu em với!!!  “Dan Chi Jung cảm thấy muốn khóc, anh bận rộn ở công ty cả ngày và rất thèm đồ ăn của chị dâu, nhưng bây giờ anh lại không ăn được gì.

Lee Eun Seong bước vào bếp xem không có đồ ăn nào đã được làm xong ngoài một số loại rau đã chuẩn bị sẵn và còn có một củ cải trắng cắn dở....


( Dan Chi Jung: Ai hiểu được, khi được gọi về ăn cơm nhưng lại phải tự mình nấu :)))))   )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro