Chap 30
"Đều ra ngoài hết cho ta!"
Tất cả người trong Dan gia không biết mình bị đuổi ra ngoài như thế nào, cũng không biết vì sao Beak Do Yi lại tức giận như vậy. Bọn họ thật sự sợ vị chủ tịch của nhà họ Dan bị huyết áp cao nên đều ngoan ngoãn di chuyển đến phòng khách bên cạnh.
Trong phòng
Beak Do Yi kéo ghế ngồi xuống bên giường Jang Se Mi, nước mắt lại bắt đầu rơi. Cánh tay trái của cô được quấn bằng gạc dày và bàn tay phải được gắn ống truyền dịch, và Beak Do Yi không dám chạm vào bất kỳ bàn tay nào.
Cảm thấy bị oan ức, buồn bã và sợ hãi. . Đủ loại cảm xúc ùa về trong não Beak Do Yi cùng một lúc, và bà đã bên bờ vực sụp đổ. Beak Do Yi sợ đánh thức Jang Se Mi nên chỉ có thể vừa khóc vừa ngăn tiếng nức nở của mình. Cuối cùng, Bà đưa tay vào chăn và véo một góc áo bệnh nhân của Jang Se Mi, giúp bà cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
"Không phải em đã nói là em sẽ sống lâu hơn tôi năm ngày sao?"
"Sao có thể như thế được?"
"Sao em có thể bỏ rơi tôi được!"
"Hức, hức, Se Mi...."
Beak Do Yi nhìn khuôn mặt tái nhợt khi ngủ của Jang Se Mi, thỉnh thoảng lại vào phòng vệ sinh khóc, rồi lại khóc nức nở đi ra, ngồi lại ở mép giường, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Trước khi Jang Se Mi tỉnh lại, mắt Beak Do Yi đã sưng húp vì khóc.
Mặt trời đông mọc tây lặn. Đêm thứ hai trôi qua tại căn phòng này. Jang Se Mi vẫn chưa tỉnh lại, Beak Do Yi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cố gắng chống đỡ.
Trong thời gian này, người của Dan gia đã đến mang đồ ăn và cũng thay phiên nhau khuyên Beak Do Yi nghỉ ngơi, nhưng bà đều từ chối.
"Nếu Se Mi tỉnh dậy không nhìn thấy ta thì sao?" Rõ ràng là Jang Se Mi đã hiểu lầm bà, và Beak Do Yi không muốn làm cô thất vọng thêm lần nữa.
Nhìn y tá rút kim tiêm ra, ánh mắt Beak Do Yi lại một lần nữa rời khỏi bình truyền dịch rồi nhìn về phía khuôn mặt người phụ nữ đang ngồi đó với đôi mắt sưng húp.
"Chủ tịch Beak, chúng tôi đã kê thêm một chiếc giường phụ, ngài có thể đến đó nghỉ ngơi một lát." Nhìn Beak Do Yi rõ ràng đã tiều tụy hơn nhiều, y tá trẻ có chút thương hại bà. Mỗi lần đến thay băng, cô đều thấy bà ấy ngồi đây canh gác.
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Beak Do Yi mỉm cười lịch sự đáp lại, mắt nheo lại và cố gắng tạo thành một đường cong.
Thấy không thuyết phục được Beak Do Yi, cô y tá trẻ ngừng nói, lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Đã đến lúc hai người lại được ở riêng với nhau. Beak Do Yi từ từ kéo bàn tay hở ra của Jang Se Mi lên, nhẹ nhàng vuốt ve lớp băng dính trên mu bàn tay cô.
"Có phải vì không muốn nhìn thấy tôi nên em không tỉnh dậy không?" Beak Do Yi đặt đôi bàn tay gầy guộc của cô lên mặt và nhìn kỹ khuôn mặt người thương.
<À, em vẫn chưa biết tôi yêu em nhỉ?. >
Những ngón tay trên mặt Beak Do Yi dường như chuyển động nhẹ. Beak Do Yi lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt Jang Se Mi. Vừa rồi bà cảm nhận rõ ràng điều đó.
"Se Mi, Se Mi!" Khi Beak Do Yi hét lên, nước mắt vô thức rơi xuống. Bà đã rơi nhiều nước mắt trong hai ngày qua còn nhiều hơn cả năm qua cộng lại. Nhìn lông mi Jang Se Mi động đậy rồi từ từ mở mắt, Beak Do Yi suýt nữa thì khóc ngất đi, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay kia, vui mừng không nói nên lời.
"Se Mi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
"Jang Se Mi, sao em có thể làm như vậy? Em không phải đã nói sẽ sống lâu hơn tôi năm ngày sao?"
"Se Mi, em làm tôi sợ chết khiếp."
"Em có đói không? Em có khát không? Vết thương của emcòn đau không?"
"Jang Se Mi, tôi vẫn còn chưa nói cho em biết tình cảm của tôi!"
. . . . . .
Beak Do Yi khóc và nói những lời lộn xộn, trong khi phàn nàn một cách tức giận, bà bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình.
"Jang Se Mi, không phải em nói muốn ôm tôi, và cũng muốn được tôi ôm sao? Tôi cũng có cảm giác như vậy."
"Se Mi, thực ra tôi đã yêu em từ rất lâu rồi."
“Thật ra, tôi nhớ mọi chuyện đã xảy ra trước đó.”
"Đêm đó tôi cố tình muốn chọc giận em"
"Em làm ơn đừng đến gần Eun seong nữa được không?"
. . . . . .
Jang Se Mi cảm thấy như mình bị đánh thức đột ngột. Trước khi cô kịp hoàn toàn lấy lại ý thức, vừa mới mở mắt ra và thấy Beak Do Yi đang khóc với đôi mắt lo lắng.
<Tại sao Do Yi lại ở đây? >
Jang Se Mi nghe lời thú nhận mơ hồ của Beak Do Yi cũng không có phản ứng gì.
<Mình đã chết rồi sao? Nếu không tại sao Do Yi lại quan tâm tới mình thế? >
Mí mắt cô cảm thấy rất nặng. Beak Do Yi vẫn còn nói chuyện rôm rả bên cạnh, nhưng Jang Se Mi lại cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi.
"Omoni, người có muốn ngủ cùng em một lúc không?" Trong lòng cô rối bời, nhưng cô vẫn nghe theo bản năng và phép lịch sự của cơ thể, chống tay phải lên, dịch sang một bên, chừa lại một nửa chỗ trống cho Beak Do Yi. Beak Do Yi nhất định là buồn ngủ đến nỗi sắp không thể mở mắt được rồi.
"Sao cơ?" Beak Do Yi thốt ra những điều mà bà đã giữ kín trong lòng. Người phụ nữ xấu xa này lại hỏi bà có muốn ngủ không?.
Trong lòng Beak Do Yi cảm thấy điều này thật vô lý, nhưng cơ thể bà lại rất trung thực. Beak Do Yi ngoan ngoãn gật đầu, trèo lên giường và nằm sang phía bên kia. Dù sao thì bà cũng đã thổ lộ tình cảm của mình và Jang Se Mi cũng không từ chối, nên bà mặc định rằng cô đã đồng ý.
Beak Do Yi lo lắng co ro lại, sợ đụng phải vết thương của Jang Se Mi . Bởi vì, mũi khâu phẫu thuật ở bàn tay trái của cô vẫn chưa được tháo ra.
"Người sắp ngã rồi." Jang Se Mi ôm chặt Beak Do Yi trong vòng tay dài của mình, sau đó không chịu nổi sự mệt mỏi nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu.
<<Sau khi chết, mình vẫn có thể ôm Do Yi ngủ, thật tuyệt...>>
Nhìn hơi thở của Jang Se Mi dần ổn định, Beak Do Yi nhất thời không phản ứng kịp. Se Mi tỉnh dậy và bà là đang nằm cùng Se Mi.
Beak Do Yi giơ tay lên và nhẹ nhàng vòng qua eo người đó. Đó là một sự chạm nhẹ ấm áp nói cho bà biết là không hề mơ. Beak Do Yi nép vào vòng tay Jang Se Mi, cảm thấy ấm ức, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
<Se Mi là của tôi>
Đôi mắt đã khóc quá nhiều của Beak Do Yi giờ đây cảm thấy đau nhức. Sau khi bên cạnh Jang Se Mi một ngày một đêm, lúc này thân thể bà đã kiệt sức. Giống như trước đây, Beak Do Yi tìm một tư thế thoải mái, ôm Jang Se Mi rồi ngủ thiếp đi một cách bình yên.
Trong mơ, bà và Se Mi sống hạnh phúc bên nhau.
Sáng hôm sau, Eun Seong đến mang bữa sáng cho Baek Do Yi như thường lệ, những người khác cũng đến thăm Jang Se Mi. Beak Do Yi không thấy ngồi ở vị trí như dự đoán, nhưng trên giường bệnh lại có thêm một chú mèo lười rút vào lòng một chú cún con.
Dan Chi Jung, Lee Eun Soeng, Dan Deung Myung và Kim Soo Jin đứng thành vòng tròn quanh giường, nhìn hai người ôm chặt lấy nhau trên giường.
Kim Soo Jin : Tại sao bà nội lại ngủ trên giường của Omoni?
Lee Eun Seong: Cô có nên đánh thức Omoni dậy không?
Dan Deung Myung: Thì ra bà rất yêu mẹ.
Dan Chi Jung : phong cách chăm bệnh thời xưa là leo lên giường dành chỗ ngủ với bệnh nhân sao?
Mặc dù anh không biết Oma đã trèo lên giường bệnh như thế nào và để Jang Se Mi đang bất tỉnh ôm bà vào lòng, nhưng là con trai út đáng tin cậy của Beak Do Yi, anh phải hiểu Oma và ủng hộ Oma!
"Có lẽ Oma không thể chịu đựng được nữa và vô tình ngủ quên bên cạnh unnie." Bản thân anh không tin vào cái lý do khập khiễng như vậy, nhưng anh chỉ có thể cố gắng hết sức để bù đắp lại.
<oma, con chỉ có thể giúp người đến đó thôi. >
Không ai nói gì, rõ ràng là họ không hài lòng với lý do này.
Bọn họ nói một đằng và Dan Chi Jung nói nói một nẻo về hai người trên giường, thì cuối cùng cũng đánh thức được Jang Se Mi. Cô mở mắt trong trạng thái mơ màng và giật mình khi thấy bốn khuôn mặt to lớn.
"Noona!" "Unnie!" "Oma!" “omoni!”
Tiếng hét ngạc nhiên của bốn người đã đánh thức tất cả mọi người. Beak Do Yi bất an, vô thức siết chặt cánh tay ôm chặt Jang Se Mi, hiển nhiên là vì bị bốn người này làm phiền.
Chỉ đến lúc này Jang Se Mi mới chú ý tới người trong lòng mình và cánh tay phải tê liệt vì bị đè nén của mình.
<tại sao Do Yi lại ngủ ở đây? ! ! >
<Chẳng phải mình đã chết rồi sao? >
Ký ức về việc thức giấc giữa đêm vẫn còn ám ảnh trong đầu Jang Se Mi. Trước khi cô kịp sắp xếp lại những gì đã xảy ra đêm qua, người trong vòng tay cô lại bắt đầu ngân nga phản đối tiếng ồn xung quanh.
Nhìn bốn người ồn ào, sắc mặt Jang Se Mi lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Đều ra ngoài hết cho tôi!"
<2 vợ chồng nết ngộ he :-) dô thăm chưa kịp thăm đuổi ngta ra ngoài miết>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro