Chap 31
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Beak Do Yi lại yên bình chìm vào giấc ngủ, vẫn nằm gọn trong vòng tay của Jang Se Mi.
Nhìn người đang ngủ, Jang Se Mi vẫn cảm thấy có chút không chân thực, nhưng cảm giác tê dại ở cánh tay phải lại nhắc nhở cô rằng tất cả những điều này đều là thật. Cô cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô hôn mê.
Cô nhớ ra mình đã uống thuốc xong, đôi tay run rẩy khiến cô làm đổ chai rượu. Nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp sàn, cô không kiềm chế được mà nhặt một mảnh lên, cắt thẳng vào da cổ tay mình, gần như là vô thức.
Lần này, cô thấy máu không làm cô tỉnh dậy. Lần đầu tiên, cô có ý định để máu chảy ra ngoài. Cô cảm thấy rõ ràng nhiệt độ cơ thể giảm xuống và ý thức dần trở nên mờ nhạt. Có người đang gõ cửa. Có phải là Do Yi không? Sẽ rất tệ nếu làm bà ấy sợ hãi.
Có vẻ như đó là Eun Soeng. Jang Se Mi không biết tại sao nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. May mắn thay, đó không phải là Baek Do Yi.
Sau đó Jang Se Mi mất đi ý thức. Nếu như Beak Do Yi nằm trên giường bệnh cùng cô không phải là mơ thì những chuyện kia nhất định là sự thật.
Cô nhớ Beak Do Yi đã khóc và hét lớn tên cô, nói điều gì đó kỳ lạ.
Có vẻ như bà đang đổ lỗi cho cô, nhưng cô cũng dường như nghe thấy điều gì đó như "Tôi yêu em". Tóm lại, hai người họ ngủ trong vòng tay nhau suốt đêm.
Jang Se Mi thầm đoán trong lòng, nếu Beak Do Yi thật sự lấy danh nghĩa trưởng bối để ý tới cô, có lẽ sẽ không nguyện ý ngủ chung với cô như vậy, bên cạnh còn có một cái giường dành cho người nhà bệnh nhân.
Chỉ có một lý do duy nhất. Tối qua, Beak Do Yi thực sự đã nói với cô câu "tôi yêu em". Nói cách khác, lúc này, cảm xúc của Beak Do Yi hẳn cũng giống như cô.
Nghĩ đến đây, mắt Jang Se Mi không khỏi sáng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh một chút. Nếu như Beak Do Yi không phải vẫn còn ngủ, cô thực sự muốn xác nhận lại lần nữa.
Đã lâu rồi Jang Se Mi không được ôm bà trong tay khi ngủ. Trong thời gian Beak Do Yi bị bệnh, họ thường xuyên ôm nhau ngủ. Nói chính xác hơn, Beak Do Yi chôn toàn bộ cơ thể mình vào trong vòng tay cô. Ai có thể ngờ rằng chủ tịch Beak , người thường nghiêm túc, lại thích làm điều này một cách riêng tư.
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh lần nữa. Cô nghĩ đó là một người nào đó trong Dan gia, nhưng hóa ra đó là một cô y tá trẻ đang đẩy xe đẩy vào.
Jang Se Mi định nổi giận và đuổi người đó ra ngoài, nhưng giờ cô phải chịu đựng.
Nhìn thấy hai người trên giường, y tá trẻ rõ ràng có chút kinh ngạc, đứng đó ngơ ngác, tay cầm bình truyền dịch.
Nhìn Beak Do Yi vẫn còn ngủ, Jang Se Mi thực sự không đành lòng đánh thức bà. Có lẽ bà đã ở đây với cô rất lâu rồi, nếu không thì tại sao khi cô mở mắt bà lại là người đầu tiên cô nhìn thấy.
Jang Se Mi ra hiệu bằng mắt cho y tá treo bình thuốc ở phía bên trái của mình, nhưng y tá có vẻ hơi ngại ngùng vì tay trái của cô là tay mới vừa phẫu thuật. Nhưng Jang Se Mi kiên quyết như vậy nên cô không còn lựa chọn nào khác.
"Bây giờ phu nhân có thể ăn rồi, tốt nhất là nên ăn đồ ăn nhẹ." Y tá ân cần điều chỉnh tốc độ chảy của thuốc cho Jang Se Mi và nhắc nhở cô một số điều cần chú ý.
Jang Se Mi nghiêng đầu nhìn Beak Do Yi lần nữa. Cô e rằng mình sẽ không thể ăn được gì trong tình huống này.
"Làm ơn cho tôi thêm một chai dung dịch dinh dưỡng nữa."
"Sao?"
Sau thời gian dài làm việc, đây là lần đầu tiên một bệnh nhân tự yêu cầu dung dịch dinh dưỡng, mặc dù đã có thể tự ăn.
Nhìn người phụ nữ khác trên giường, y tá trẻ dường như đã đoán được điều gì đó nên miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn bảo Jang Se Mi vẫn là nên ăn sớm đi.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn cô."
Nhìn y tá rời đi, toàn thân Jang Se Mi mới thả lỏng. Xung quanh yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của Beak Do Yi.
Một người đang nhìn chằm chằm lên trần nhà vì buồn chán. Khi não cô trở lại bình thường, cô tiếp tục nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó. Trong đầu cô có một câu hỏi: Beak Do Yi hồi phục từ khi nào?
Thái độ của bà đối với cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, Jang Se Mi cơ bản có thể hiểu tại sao. Đó chỉ là một số lý do về mặt đạo đức. Nhưng hành vi của Beak Do Yi tối qua khiến cô có chút bất ngờ.
Nhìn chất lỏng nhỏ giọt trong ống nhựa, mặc dù cô là người duy nhất còn thức, nhưng cô không hề cô đơn. Dù sao thì, lúc này cô đang ôm Beak Do Yi, Beak Do Yi đang tỉnh táo, là ánh trăng mà cô vẫn hằng mơ ước.
Mãi đến tận buổi chiều, Beak Do Yi mới mơ màng tỉnh lại. Bà đã ngủ ở cùng một tư thế trong một thời gian dài. Ngay lúc Beak Do Yi định quay lại và điều chỉnh tư thế, bà nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía trên đầu mình.
"Omoni ngủ có ngon không?"
"Aaa!" Beak Do Yi nhìn lên và thấy Jang Se Mi đang nhìn bà với vẻ mặt tinh nghịch. Sau đó bà nhớ ra rằng đêm qua đã trèo lên giường bệnh và ngủ thiếp đi khi được Jang Se Mi trong lòng.
Má bà đột nhiên đỏ lên và cố gắng đứng dậy, cảm thấy như mình đã bị bắt gặp đang làm điều gì đó xấu.
"A~" Tiếng kêu của Jang Se Mi làm Beak Do Yi sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa. "Sao thế? có chạm vào vết thương không? Để tôi xem nào!"
Nghĩ rằng mình đã chạm vào vết thương của Jang Se Mi, Beak Do Yi đột nhiên trở nên lo lắng. Bà nghe bác sĩ nói rằng cần phải khâu bảy mũi. Bà tự hỏi người phụ nữ độc ác này đã tự làm mình tổn thương đến mức nào!
Trên thực tế, chính vì Beak Do Yi đứng dậy nên máu ở cánh tay cô bắt đầu chảy ngược trở lại, cảm giác đau nhức, tê dại, ngứa ngáy, nhất thời có chút không thoải mái.
"Người nằm lâu quá nên cánh tay em hơi tê rồi."
Jang Se Mi cố ý nói như vậy, quả nhiên, má Beak Do Yi không ngừng ửng hồng. Người vừa nãy còn nóng lòng muốn xem vết thương đột nhiên im lặng, ngồi trên giường cúi đầu, không dám nhìn Jang Se Mi một cái.
"Làm ơn, omoni, người có thể nâng giường lên cao hơn một chút được không? Hiện tại tay em không thể cử động được." Hãy di chuyển nó lên cao hơn để cô có thể dễ dàng nói chuyện với Beak Do Yi.
<Jang Se Mi hẳn là cố tình nói thế! >
Beak Do Yi tức giận nghĩ, nhưng vẫn theo lệnh mà ấn nút nâng giường lên, quay lưng về phía cô. Bây giờ cô đã tỉnh lại, bà không biết phải đối mặt với cô thế nào.
"Omoni~"
Thấy không có ai nhìn mình, Jang Se Mi giả vờ đáng thương, đưa tay kéo góc áo Beak Do Yi.
"Có chuyện gì vậy?"
Beak Do Yi cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra bà đang vô cùng lo lắng. Tối qua bà đã tỏ tình với Jang Se Mi rồi, không biết người phụ nữ này còn nhớ được bao nhiêu.
"Tối qua người có nói gì với em không?" Jang Se Mi cố ý nêu ra chủ đề này. Cô mơ hồ đoán được tối qua Beak Do Yi đã nói gì với cô, nhưng lúc đó cô vẫn còn chưa tỉnh táo. Cô muốn nghe Beak Do Yi nói lại lần nữa bằng chính tai mình.
"Em không nhớ sao?"
<Quả nhiên rồi! Người phụ nữ xấu xa này, đêm qua ngay cả khoảnh khắc quan trọng như vậy em cũng không nhớ! >
"Vâng, tối qua em mệt quá nên không nghe rõ." Jang Se Mi tiếp tục làm theo lời Beak Do Yi, từng bước dụ bà vào "bẫy" của mình.
"Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng cả. Nếu không nhớ thì quên đi." Beak Do Yi có nên thú nhận lần nữa trước mặt Jang Se Mi đang tỉnh táo không? Người da mặt mỏng như Beak Do Yi có thể nói những lời đáng xấu hổ như thế nữa sao? !
"Giống như người nói... Người..yêu..em.. Thì phải..." Jang Se Mi ngập ngừng mở miệng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Beak Do Yi đang hồi hộp nín thở nghe cô nặn từng chữ.
"Rõ ràng là em nhớ rõ mà!!" Chuyện xảy ra đêm qua đã bị vạch trần. Beak Do Yi chỉ muốn ngất đi ngay lập tức, Beak Do Yi càng xù lông thì Jang Se Mi lại càng cười vui vẻ hơn.
<Beak Do Yi dễ thương quá>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro