Chap 6

Sáng sớm hôm sau, Dan Chi Jung  nhìn thấy Jang Se Mi đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp.

"Chị Se Mi , chị dậy thật sớm." Anh mỉm cười vui vẻ bước vào bếp, muốn biết tin gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"À, cậu đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng ăn một chút nhé." Không để ý đến người đang lượng qua lượng lại trước mặt, Jang Se Mi chậm rãi bưng bữa sáng lên bàn, cởi tạp dề rồi đi thẳng lên tầng hai.

Dan Chi Jung định đi theo cô, Nhưng vì sự uy nghiêm của Jang Se Mi nên anh buộc phải đợi ở bàn ăn nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cầu thang.


"Do Yi, dậy đi. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi." Jang Se Mi nhẹ nhàng đi đến bên giường, hơi kéo chăn xuống, một lọn tóc màu hạt dẻ hiện ra trước mắt, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên, lộ ra khuôn mặt đang say ngủ của Baek Do Yi.

"Ưm~" Bất đắc dĩ duỗi người, Baek Do Yi không để ý đến Jang Se Mi, lại xoay người ngủ thiếp đi.

“Nếu Do Yi không dậy, bữa sáng sẽ bị Chi Jung ăn mất.” cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành, nhưng Jang Se Mi vẫn không dám tiến tới, chỉ ngồi ở mép giường nhìn bà từ xa

"Không được ~" Baek Do Yi vừa mới tỉnh lại, trong giọng nói có chút mềm mại, miễn cưỡng mở một mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Jang Se Mi.

"Se Mi ~ôm ~" Baek Do Yi dang rộng vòng tay hướng về phía Jang Se Mi, uể oải nằm trên giường chờ Jang Se Mi ôm mình.

“Do Yi là heo lười sao?" Cam chịu số phận, cô vòng tay qua lưng Baek Do Yi, dùng một chút lực đỡ lên. Jang Se Mi  cảm thấy cơ thể mình cứng đờ trong giây lát khi cơ thể mềm mại của bà áp vào cô.

Cô thầm cố gắng đẩy bà ra khỏi vòng tay mình nhưng không ngờ Baek Do Yi lại càng ôm chặt hơn.

"Hừm ~ Ôm, ôm~" Người trong ngực Jang Se Mi đang mê man ngủ say, cảm giác như sắp bị đẩy ra ngoài, cọ vào người cô khó chịu.

Jang Se Mi chỉ cảm thấy sự va chạm trên cơ thể cô ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cơ thể của Baek Do ẩn trong bộ đồ ngủ và hai khỏa mềm mại đang áp chặt vào người cô.  .

“Do Yi, nhanh lên… mau dậy đi.” Cô không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng cô cảm thấy hơi thở của Baek Do Yi trên cổ mình càng ngày càng nóng, đôi môi mềm mại của bà dường như lướt qua làn da cô. .

Jang Se Mi cảm thấy toàn thân nóng lên, xông thẳng vào não cô và nghĩ đến trò chơi hôn nhau tối qua.  .  Cô thực sự không thể chịu đựng được sự tiếp xúc gần gũi như vậy, cô cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô lại không thể tỏ ra gì trước mặt Baek Do Yi thực sự không còn cách nào khác, vì vậy Jang Se Mi đã lựa chọn bỏ chạy.

Vì vậy, trong lúc Baek Do Yi còn chưa tỉnh hẳn, Jang Se Mi dùng chút sức đẩy người ra, không dám nhìn vẻ mặt của Baek Do Yi, nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy khỏi hiện trường.

Baek Do Yi ngã bật ngửa xuống giường cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, đầu đập vào gối, còn có chút choáng váng sau khi ý thức được mình đang làm gì, mới phát hiện Jang Se Mi cư nhiên đã đẩy mình!  !  !

Bà tức giận vứt chăn đứng dậy, tắm rửa tùy ý rồi lao xuống lầu.

Ở tầng dưới, Jang Se Mi và Dan Chi Jung  đang ngồi đối diện nhau, trên bàn có một bữa sáng hấp dẫn, cả hai đều đang đợi Baek Do Yi xuống ăn.

"Oma...??" Ngay khi Dan Chi Jung  chuẩn bị chào đón oma của mình một cách nồng nhiệt, anh thấy oma của mình đang dậm chân bước tới một cách hậm hực. Giọng chào của Dan Chi Jung cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, khi tỉnh dậy, Oma có cần tức giận như vậy không?

Baek Do Yi không muốn nói chuyện với Dan Chi Jung nên đi thẳng tới chỗ Jang Se Mi , kéo ghế ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, cau mày không nhìn Jang Se Mi, sợ người khác không biết bà đang tức giận.

"Omoni, ăn đi." Lời nói không mặn không nhạt lập tức khiến Baek Do Yi tức giận.

Lại gọi bà là Omoni lần nữa!  !

“Nữ nhân xấu xa!!” Trong đầu Baek Do Yi chắc chắn không nghĩ ra được lời nói ác độc nào, chỉ có thể hét lớn để chứng tỏ mình đang rất tức giận.

Jang Se Mi vẫn gắp đồ ăn vào đĩa của Baek Do Yi , vẻ mặt không thay đổi, không nhìn đến cơn tức giận của Baek Do Yi .

Dan Chi Jung nhìn Baek Do Yi rồi nhìn Jang Se Mi . Anh ngần ngại nói những lời trong miệng. Anh không đủ khả năng để xúc phạm cả hai người.

"Chi Jung, Se Mi đã đẩy tôi." Baek Do Yi rất cần người đoàn kết với bà và lên án "sự tàn bạo" của Jang Se Mi.

"A? Chị Se Mi... Tại sao chị lại đẩy người?" Dan Chi Jung thận trọng nói, nhìn sắc mặt của Jang Se Mi khi nói chuyện cũng không có gì thay đổi, hẳn là không có gì lớn lao.

"Jang Se Mi không ôm tôi mà còn đẩy tôi ngã xuống giường!  " Baek Do Yi phẫn nộ nói, Dan Chi Jung lại ngơ ngác, chỉ trong khoảnh khắc như vậy, anh đã bỏ lỡ điều gì?!

Ánh mắt cậu không tự nhiên liếc nhìn Jang Se Mi, nhanh như vậy đã có thể đi lên mời Oma xuống ăn vậy chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi?  Nghĩ đến đây, Dan Chi Jung càng nhìn Jang Se Mi với vẻ ngưỡng mộ hơn. Chị dâu quả thực là chị dâu của tôi.

"Tôi đi lấy sữa. Hai người có muốn uống gì không?" Jang Se Mi không chịu được ánh mắt rực lửa của Dan Chi Jung, đành kiếm cớ đứng dậy rời đi, vẫn không để ý đến Baek Do Yi.

"Em không uống, cảm ơn chị Se Mi." Dan Chi Jung mỉm cười đáp lại. Nhìn cách chị Se Mi chăm sóc mọi người , cô quả thực là một người có thể ở bên oma của mình.

Nhìn Dan Chi Jung  đang nhìn mình chăm chú, Jang Se Mi bất lực trợn mắt, lén liếc nhìn Baek Do Yi vẫn đang hờn dỗi, rồi rời khỏi bàn ăn.

Nhìn thấy Jang Se Mi  sắp rời đi, Baek Do Yi lén lút chú ý bằng tầm nhìn ngoại vi. Không ngờ cô đã đi thật rồi, nên kinh ngạc quay đầu.Bóng dáng của Jang Se Mi đã biến mất, người vừa rồi vẫn còn tức giận mất đi sức lực và mím môi bất bình.

"Oma, tại sao chị Se Mi lại đẩy người?" Dan Chi Jung không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để buôn chuyện.

“Chỉ là… ta muốn ôm, nhưng Se Mi không muốn, sau đó Jang Se Mi đẩy ta, khiến ta ngã xuống giường" Bây giờ bà nhớ lại quá trình đó,sau đó cơn giận của Baek Do Yi đã nguôi ngoai nhưng bà bắt đầu cảm thấy tủi thân. Không phải bà chỉ muốn ôm sao? Tại sao Se Mi lại đẩy bà? Jang Se Mi, một người phụ nữ tồi tệ, cô thậm chí còn không tự mình xin lỗi hay nói chuyện với bà.

Nghĩ đến đây, Baek Do Yi càng cảm thấy mình không có lỗi, bà đâu có làm gì sai, Baek Do Yi cẩn thận suy nghĩ bà cũng không có không mgoan, tại sao Se Mi lại đẩy bà đi? ?  Nghĩ tới đây sắc mặt Baek Do Yi càng tái nhợt, trái tim vừa rồi đang đau khổ bỗng nhiên lại bối rối.

“Chị Se Mi có hôn người không?” Dù sao thì bây giờ Oma cũng là một “đứa trẻ” nếu nói thẳng như vậy thì Oma sẽ không đánh anh, còn nếu nói một cách hoa mỹ thì Oma sẽ không hiểu.

“Hả?” Lời nói của Dan Chi Jung khiến Baek Do Yi không ngừng hoảng sợ, suy nghĩ của bà trong nháy mắt lại quay về đêm qua.

“Hôn vào má sẽ khiến Se Mi đỏ mặt.” Làm sao bà có thể quên chia sẻ chuyện vui như vậy với Chi Jung? Nghĩ đến biểu cảm của Se Mi tối qua, Baek Do Yi cười ngọt ngào.

“Quả nhiên ~” Dan Chi Jung tỏ ra hiểu biết, sờ cằm, nhìn khuôn mặt tràn đầy “vui vẻ” của Oma,Chi Jung tưởng Se Mi phải cần sự hỗ trợ từ anh nhưng khả năng di chuyển của chị Se Mi không hề thua kém mình.

Jang Se Mi bưng sữa ra, thấy Dan Chi Jung có vẻ ác ý. Cô đặt sữa trước mặt Baek Do Yi và khoanh tay ngồi đối diện với Dan Chi Jung.

“ Hôm nay cậu ở nhà với omoni đi, tôi muốn về Jang gia.” Nghe không giống một cuộc thảo luận mà giống như một mệnh lệnh thầm lặng hơn, Dan Chi Jung thầm phàn nàn nhưng vẫn đồng ý với nụ cười trên môi.

Bên cạnh cô, Baek Do Yi  không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Jang Se Mi, đêm qua cô nói rằng cô muốn ở lại với bà, nhưng hôm nay cô muốn rời đi là vì vừa rồi bà đã không ngoan làm cô tức giận sao?

Baek Do Yi im lặng cúi đầu, mái tóc dài che khuất ánh mắt đỏ hoe lén lút nhìn Jang Se Mi, bà cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh.

Thân thể không thể khống chế run rẩy phản bội Baek Do Yi, Jang Se Mi là người đầu tiên nhận ra bà có gì đó không ổn, cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Do Yi sao vậy?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Baek Do Yi rốt cục không nhịn được nữa, quay người nhào vào trong ngực Jang Se Mi, khóc đến không thở được, nói "Se Mi, đừng rời đi".

"Em sẽ không đi, sẽ không đi." Jang Se Mi  nhanh chóng ôm lấy người đang lao về phía mình, nhưng lại quay lại và hỏi Dan Chi Jung : "Chuyện gì vậy?"

"Chị Se Mi, đó không phải tại em, em không nói gì cả." Nhưng trước đó cậu đã hỏi tất cả mọi thứ.

"Se Mi , em đi đâu vậy? Có thể cho tôi đi cùng được không? Tôi cũng muốn ở cùng với Se Mi." Baek Do Yi vừa nói vừa ôm cổ Jang Se Mi không dám buông ra.

"Em không đi đâu cả, hôm nay em về nhà bố mẹ, buổi tối sẽ quay lại. Do Yi đừng khóc, em đã hứa sẽ không rời đi" Jang Se Mi an ủi người trong lòng cô. Buổi sáng, cô nghĩ rằng mình không thể nuông chiều Baek Do Yi được nữa, nhưng khi có ai đó thực sự cảm thấy tủi thân và bắt đầu khóc, cô vẫn không thể không an ủi bà.

"Nhà ba mẹ em ở đâu?...Tôi có thể đến đó không?" Bởi vì Baek Do Yi đang khóc nức nở, bà nói không liên tục, sự chân thành trong giọng điệu khiến Jang Se Mi cảm thấy bất lực.

“Đó là nhà ba mẹ của em, người không thể đến đó được.” Nếu cô đưa Baek Do Yi về, bố mẹ cô chắc chắn sẽ sợ hãi.

"Tại sao, cái gì của Se Mi là của tôi!  " Baek Do Yi kiên quyết tuyên bố chủ quyền của mình.

Cuối cùng bất lực, Dan Chi Jung chở Jang Se Mi và Baek Do Yi đến Jang gia.

"Vậy hai người sẽ đợi em trên xe, được không?" Jang Se Mi đang dặn dò hai người trên đường đi, nhưng thực ra là cô đang dặn dò Baek Do Yi.

"Ừm, Se Mi, tôi sẽ không cho Chi Jung vào." Baek Do Yi nghiêm túc gật đầu, sau đó vui vẻ nắm lấy cánh tay của Jang Se Mi và muốn đi chơi với Se Mi!

Dan Chi Jung liếc nhìn mẹ mình qua kính lái, "Oma, chị Se Mi là không muốn người đi vào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro