Chap 9:

"Oa~ Đẹp quá."

"Tôi thật giỏi~"

Dan Chi Jung vừa bước vào cửa liền nghe thấy âm thanh của oma của mình từ phòng khách vang lên, anh bước tới tò mò nhìn xem, đôi mắt không tự chủ được mở to.

"Chị Se Mi ?" Dan Chi Jung cứng đờ nhìn hai người trên ghế sofa, miệng bất giác há hốc.
Người chị dâu cũ mặt lạnh tiết kiệm nụ cười của anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo. Họ đang làm gì vậy? Nếu anh nhìn không nhầm thì oma đang buộc tóc cho chị Se Mi .

"Chi Jung, nhìn chiếc kẹp ta cài cho Se Mi có đẹp không?" Baek Do Yi mỉm cười và cài chiếc kẹp hồng lên tóc Jang Se Mi.

Jang Se Mi nhìn tờ báo trong tay mà không nheo mắt, chỉ nói "Cậu mới về à" mà không hề nhìn Dan Chi Jung đang choáng váng.

Dan Chi Jung nuốt nước miếng, trái ý muốn trả lời: "Trông rất đẹp."

Oma hỏi mình nhìn đẹp không? Jang Se Mi vốn để tóc ngắn nhưng Baek Do Yi đã dùng dây chun nhỏ buộc tóc khắp đầu, những khoảng trống thì nhét đầy đủ loại kẹp tóc. Sắc mặt của chị ấy càng thảm hại hơn, trên mặt dán đủ loại nhãn dán.

Dan Chi Jung lau giọt mồ hôi lạnh, nhìn người ngồi trên sô pha, rõ ràng là đang mặc một bộ vest màu xanh lá cây lịch sự, Cho dù đồ trang sức bằng vàng trông có trang nghiêm đến đâu, thì vật trang trí ở trên đầu thì...? !

Chà, Oma thực sự là tình yêu đích thực của chị Se Mi!

"A ~ không còn miếng dán nào nữa." Baek Do Yi không ngừng lục lọi trên bàn cà phê, quay lại nhìn khuôn mặt đầy miếng dán của Jang Se Mi .

"Do Yi, lên lầu lấy. Em cất vào ngăn kéo cạnh giường trong phòng ngủ." Sau đó, Jang Se Mi đặt tờ báo xuống, nhìn người trước mặt.

"Thật sao~ Se Mi là nhất." Sau đó đứng dậy chạy lên lầu. Chỉ khi bóng lưng của Baek Do Yi biến mất, Jang Se Mi mới chịu quay lại và tiếp tục đọc báo.

Dan Chi Jung nhìn Baek Do Yi lên lầu, bước nhanh đến ghế sô pha ngồi xuống.

"Chị..." Anh giơ ngón tay chỉ vào mặt Jang Se Mi. Sống với nhau hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chị Se Mi với bộ dạng trên cột dưới dán như thế này. Quả nhiên, việc có một khuôn mặt xinh đẹp là rất cần thiết.

"Ừm? " Jang Se Mi chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lại bị cuốn hút vào tờ báo.

"Cái này... Em giúp chị lấy xuống?" Vừa nói, Dan Chi Jung vừa cẩn thận tiến đến gần mặt Jang Se Mi, đang chuẩn bị gỡ một miếng dán ra.

"Cậu đang cố làm omoni khóc à?"

Im lặng rút tay đang định cử động, Dan Chi Jung chỉnh lại bộ đồ rồi ngồi xuống ghế với vẻ mặt nghiêm túc. Không phải ai cũng có thể dỗ được Oma khóc, nhưng chị Se Mi có khuôn mặt xinh đẹp như vậy lúc này thì....

Dan Chi Jung đang cắn chiếc khăn tay của mình trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy tiếc cho khuôn mặt của Jang Se Mi.

"Không phải công ty đang bận sao?" Ý là cậu đang làm gì ở đây?

"A, em suýt quên mất, chị, chị cần xem lại hợp đồng liên quan đến việc rót vốn của tập đoàn Jang ." Anh đã kịp thời lấy tài liệu từ trong cặp ra, với sự giúp đỡ của Jang Se Mi, anhthực sự thong thả đi rất nhiều.

"Hãy để nó ở đây. Tôi sẽ cho cậu câu trả lời sau khi đọc nó tối nay."

"Được rồi." Lời này thật sự rất khó nói ra, Dan Chi Jung lúc này không dám nhìn thẳng vào Jang Se Mi. Nếu vô tình cười lớn, có lẽ phải rời khỏi biệt thự theo kiểu nằm.

Anh cúi đầu, mím chặt miệng, nắm chặt hai tay, không dám cười.

Cô lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh đang cố nhịn cười, thầm ghi nhớ, hít một hơi thật sâu rồi cúi người cầm tách trà trước mặt lên nhưng trước khi đưa trà vào miệng một miếng dán rơi xuống cốc.

"Phụt..." Nhìn thấy cảnh tượng này, Dan Chi Jung là không nhịn được nữa, kìm nén khuôn mặt đỏ bừng, phản ứng lại phát ra âm thanh, vội vàng nghiêng đầu giả vờ thờ ơ.

"Hừ..." Tên nhóc này, Jang Se Mi nặng nề đặt tách trà lên bàn, vừa lúc cô sắp mở miệng mắng tên nhóc thối đó một trận, chợt nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch.

"Se Mi~ tôi đã quay lại rồi." Baek Do Yi tùy ý đá dép ra, chạy tới, nhảy lên ghế sofa, ngồi vào lòng Jang Se Mi.

Hành động này khiến hai người ngồi trên ghế sô pha sợ hãi, Jang Se Mi vội vàng vòng tay qua eo Baek Do Yi, trên mặt cô rơi ra rất nhiều miếng dán.

"Do Yi, lần sau người không thể làm như vậy, lỡ như ngã xuống thì sao?" Người đã 70 tuổi rồi đó...

"Miếng dán rơi ra, tôi phải dán lại." Không để ý đến lời nói của Jang Se Mi, Baek Do Yi xé miếng dán dán lên mặt Jang Se Mi.

Vừa rồi Jang Se Mi sốt ruột hết cả lên sợ bà ngã, không nhận ra tư thế của bọn họ có bao nhiêu mơ hồ, nhưng Dan Chi Jung đã nhìn thấy tất cả.

Anh trông như thể là tôi đã biết điều gì đó, nhìn hai người phụ nữ đang ôm nhau, oma và chị dâu cũ. Một người đang giảng bài, người kia đang làm việc mình đang làm như thể không nghe thấy.

Thật là một sự kết hợp hoàn hảo~

Anh không thể ở lại đây làm bóng đèn được nữa, tuy muốn nhìn nhiều hơn nhưng lại sợ Jang Se Mi không buông tha cho mình nên tìm mọi lý do để bỏ chạy.

"Ừm... Đúng rồi, Chị Se Mi , em mới nhớ ra công ty còn một số tài liệu chưa xử lý nên em đi trước. Chị nhớ đọc hợp đồng." Ở lại thêm một giây nữa sẽ mất đi một giây hạnh phúc. Trời ạ, trên đời sao có thể có một người con hiếu thảo như mình!

Bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của hai người, Dan Chi Jung chạy ra khỏi biệt thự ,nghe thấy tiếng đóng cửa, Jang Se Mi mới định thần lại.

"Thằng nhóc này..."

"Em cũng cần tết tóc ở đây." Baek Do Yi nhẹ nhàng kéo tóc trước trán Jang Se Mi, nhìn xung quanh tìm một sợi dây chun nhỏ, trong tay vẫn giữ tóc của Jang Se Mi.

Cô miễn cưỡng xòe lòng bàn tay ra để lộ những sợi dây chun đủ màu sắc. Tóc cô có lẽ cần được chăm sóc một chút.

"Se Mi, lại gần tôi hơn, tôi không thể buộc nó đàng hoàng được." Cô cố chịu đựng cơn đau nhức trên trán và hơi nghiêng đầu về phía trước.

"Lại gần đây." Tư thế này thật sự rất khó chịu, Jang Se Mi thầm thở dài trong lòng, nhưng cánh tay vẫn bất động ôm lấy eo người trước mặt nếu để bà ngã thì sẽ thực sự phiền toái.

Dù vất vả đến đâu, Baek Do Yi cũng không thể buộc chặt được, Baek Do Yi có chút không vui, chính là động tác của Jang Se Mi khiến bà không thể buộc được!

Bà dùng hai tay ôm đầu Jang Se Mi và ấn mạnh vào ngực mình, cố gắng điều khiển mái tóc rối bù bằng hai tay.

Jang Se Mi chưa kịp phản ứng, đôi mắt cô đã chìm vào bóng tối, mùi thơm quen thuộc đã xâm nhập vào mũi cô, theo sau là một cái mềm mại đến lạ thường....

Khi cô nhận ra đó là gì, Jang Se Mi sợ hãi đến mức bắt đầu vùng vẫy, nắm lấy cánh tay của Baek Do Yi để đẩy bà ra.

"Se Mi lại đẩy tôi!" Baek Do Yi tức giận gầm lên, siết chặt vòng tay không chịu nhận thua, lần này không để cô đẩy ra.

Lúc đầu là vì ngượng ngùng, càng vùng vẫy một lúc lâu, không khí càng loãng dần, Jang Se Mi cảm thấy cô sắp ngạt thở, nhưng cô không dám dùng quá nhiều sức vì sợ làm tổn thương Baek Do Yi. Cô không nhịn được nên cô giơ tay tát mạnh vào mông người phía trên.

Cuối cùng sau khi giải phóng được khuôn mặt của mình, nhưng đôi tai của cô lại bị tổn thương.

Một loạt tiếng khóc chói tai lập tức nổ ra trong biệt thự.....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro