PHẦN 2: Gần gũi bất đắc dĩ
CẢNH 5: BÀI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA ĐẠI UÝ BAEK
Sáng hôm đó, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống, Đại uý Baek Kanghyuk và Yang Jaewon đã bắt đầu công việc cải tạo con đường đất sét trong làng. Con đường cũ kỹ này đã xuống cấp trầm trọng, và nhiệm vụ của họ là biến nó thành một tuyến đường kiên cố, phục vụ cho những người dân trong khu vực.
Jaewon như thường lệ, tràn đầy năng lượng, bước đi nhanh nhẹn và tự tin, chiếc xẻng to đùng trên tay như một công cụ hữu hiệu để giải quyết công việc. Đại uý Baek thì vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, kiểm tra từng công đoạn một với ánh mắt tỉ mỉ.
"Đại uý Baek! Em nghĩ chúng ta nên trồng thêm hoa ven đường sau khi cải tạo xong. Như vậy không chỉ làm đẹp cảnh quan mà còn tạo không khí tươi mới cho mọi người." Jaewon đột ngột lên tiếng khi đang đào hố.
Baek Kanghyuk ngừng lại, nhìn Jaewon với ánh mắt khó hiểu. Mặc dù không phải là người cầu toàn về ngoại hình, nhưng gã không thể hiểu được lý do Jaewon nghĩ rằng việc trồng hoa giữa lúc đang làm đường lại có thể là ưu tiên. Đôi mắt gã không rời khỏi công việc mà mình đang làm.
"Cậu nghĩ việc trồng hoa có quan trọng hơn việc cải tạo đường sao?" Gã hỏi, giọng có phần khô khan.
Jaewon đứng thẳng dậy, tay xoa đầu, cười tươi:
"Dĩ nhiên là có! Nếu con đường hoàn thành mà không có gì đẹp đẽ, mọi người đi qua cũng chẳng cảm thấy hứng thú. Hoa sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn nhiều."
Đại uý Baek không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, nhưng rồi gã bất giác nhìn sang Jaewon, cậu ta đang cắm cúi trồng cây với sự tập trung không kém gì lúc làm việc với công cụ nặng nhọc.
Một lát sau, một người phụ nữ từ làng đi ngang qua, nhìn thấy mấy bông hoa Jaewon đã trồng, bà mỉm cười và nói:
"Đây là điều mà chúng tôi cần. Cảm ơn cậu rất nhiều."
Jaewon mỉm cười đáp lại, ánh mắt cậu ánh lên niềm vui nhẹ nhàng. Đột nhiên, trong lòng Baek Kanghyuk có một cảm giác gì đó thay đổi sâu sắc. Gã nhận ra, Jaewon không chỉ là người làm việc chăm chỉ, mà còn là người có khả năng làm cho mọi thứ trở nên ấm áp và dễ chịu hơn. Cậu không chỉ thay đổi không gian bằng đôi tay mình, mà còn bằng cách tạo ra một bầu không khí đầy yêu thương và an yên, khiến mọi thứ xung quanh như được thắp sáng lên một cách nhẹ nhàng, tự nhiên.
Baek Kanghyuk tiếp tục làm việc trong im lặng, nhưng trong đầu gã, một suy nghĩ mới bắt đầu nảy mầm. "Có thể việc làm đẹp con đường cũng quan trọng không kém việc sửa chữa nó."
Thời gian trôi qua, công việc của họ ngày càng hoàn thiện, như những mảnh ghép dần dần trở nên khớp khít. Cùng nhau cải tạo con đường, Jaewon vẫn không ngừng trồng thêm cây cối, mang lại không gian xanh mát, giúp mọi người có nơi thư giãn và quên đi mệt nhọc sau mỗi giờ làm việc. Trong khi đó, dù không nói ra, Đại uý Baek vẫn âm thầm ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại giúp Jaewon đào thêm vài hố cây, hay dừng lại chỉnh sửa, sắp xếp các hạt giống một cách cẩn thận. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy chẳng ai để ý, nhưng lại là cách gã thể hiện sự quan tâm, hỗ trợ âm thầm mà trân trọng, như một phần không thể thiếu trong hành trình họ cùng nhau xây dựng nên một không gian đầy yêu thương và bình yên.
Khi công việc kết thúc vào buổi chiều, Đại uý Baek đứng nhìn con đường vừa hoàn thành. Những bông hoa nhỏ đang đung đưa trong gió, tạo nên một cảnh tượng bình yên mà gã không thể phủ nhận là khá đẹp mắt. Cậu ta đã đúng. Hình ảnh những bông hoa tươi sắc bên con đường mới khiến cả không gian trở nên dễ chịu hơn, và chính gã cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.
Jaewon tiến lại gần, vẫn tươi cười.
"Đại uý Baek, em đã nói rồi mà. Hoa sẽ làm cho con đường này trở nên đẹp hơn rất nhiều."
Gã nhìn Jaewon, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cậu đúng, Jaewon. Có lẽ tôi đã học được một bài học hôm nay."
Jaewon nhìn gã, ánh mắt tràn đầy sự tự hào.
"Đừng lo, Đại uý! Em sẽ luôn có những ý tưởng hay như vậy cho mọi việc. Cứ để em lo phần tạo không khí, còn công việc nặng nhọc cứ giao cho Đại uý!" Jaewon cười, vẻ mặt hồn nhiên và đầy niềm vui.
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon, rồi ánh mắt gã lại hướng về con đường phía trước, đôi mắt trầm ngâm. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng gã, như có điều gì đó đang thay đổi trong chính mình. Cậu ta không chỉ là một người bạn đồng hành trong công việc, mà có lẽ, Jaewon còn là người có khả năng mang lại những thay đổi tích cực cho mọi thứ xung quanh, theo một cách mà Baek Kanghyuk chưa bao giờ nghĩ tới. Gã nhận ra, đôi khi, những điều giản dị và chân thành lại có thể tạo ra những thay đổi lớn lao, mà chỉ cần một người đủ tấm lòng và sự kiên nhẫn để nhìn thấy.
"Được rồi, cậu làm việc không tệ đâu. Lần sau, tôi sẽ để cậu đảm nhiệm phần trồng cây." Ảnh nói, ánh mắt vẫn lấp lánh sự cảm kích.
Jaewon cười lớn, rồi giơ tay chào Baek:
"Cảm ơn Đại uý! Em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể!"
CẢNH 6: XUNG ĐỘT VÌ SỰ KHÁC BIỆT
Công việc cải tạo con đường vẫn đang diễn ra, nhưng ngày hôm nay mọi thứ dường như không suôn sẻ. Đại uý Baek Kanghyuk và Yang Jaewon lại tiếp tục gặp phải những rắc rối không nhỏ trong khi làm việc cùng nhau. Nguyên nhân là do sự khác biệt rõ rệt trong cách làm việc của cả hai.
Jaewon, như thường lệ, làm việc theo cảm hứng. Mỗi khi có ý tưởng, cậu lập tức hành động mà không suy nghĩ quá nhiều về kế hoạch hay quy trình. Còn Baek Kanghyuk, với tính cách nghiêm túc và kỷ luật, luôn đề cao sự chính xác, đúng giờ, đúng kỹ thuật. Gã đã chuẩn bị một kế hoạch chi tiết cho mọi công đoạn, từ việc đào đất, san mặt bằng cho đến việc trồng cây.
Hôm nay, vấn đề bắt đầu từ một việc đơn giản: san mặt đường.
"Cậu phải làm cho đất bằng phẳng, không thể để nó lồi lõm như thế này được," Baek Kanghyuk nói, giọng nghiêm nghị. "Cậu đã thấy chưa? Nếu cứ như vậy, công trình sẽ không đạt chất lượng."
Jaewon nhìn vào mặt đất với vẻ mặt lơ đãng, sau đó lại nhìn gã, nhún vai.
"Em thấy cũng đâu có gì sai. Đất này vẫn có thể đi lại được, mà. Đừng quá khắt khe với mọi thứ như thế, Đại uý. Em chỉ muốn hoàn thành nhanh thôi!" Jaewon trả lời, không cảm thấy có vấn đề gì lớn.
Baek Kanghyuk nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự bực bội. Gã đã chuẩn bị một kế hoạch rất chi tiết cho việc này, không thể nào để Jaewon phá vỡ mọi thứ chỉ vì sự tùy hứng của cậu.
"Cậu không thể lúc nào cũng làm theo cảm hứng như vậy. Mọi thứ phải được lên kế hoạch và thực hiện đúng kỹ thuật. Nếu làm sai một bước nhỏ, cả công trình sẽ bị ảnh hưởng. Cậu có hiểu không?"
Jaewon không hề nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của Kanghyuk, vẫn tiếp tục lắc đầu cười tươi.
"Cứ để em lo! Em biết là cách của mình sẽ nhanh hơn. Đại uý đừng lo quá, mọi thứ vẫn ổn mà. Em đã làm mấy lần rồi mà."
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon, cảm giác như mọi thứ đang đi vào ngõ cụt. Cách làm việc thiếu kế hoạch của Jaewon khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cậu không thể cứ làm việc theo kiểu tùy tiện như thế được! Nếu cậu không làm theo đúng kế hoạch, tôi sẽ không thể tiếp tục công việc này cùng cậu được đâu." Baek Kanghyuk nghiêm khắc nói, giọng nói đầy sự khó chịu.
Jaewon dừng lại, hơi ngạc nhiên trước thái độ gay gắt của Đại uý Baek. Cậu vốn đã quen với việc làm mọi thứ theo cảm hứng, nhưng bây giờ lại cảm thấy như mình đang bị trách móc quá nhiều. Cậu cũng không muốn bị cản trở trong công việc.
"Đại uý, sao lúc nào cũng phải nghiêm khắc thế? Chẳng ai thích làm việc với một người lúc nào cũng nhìn đồng hồ và đòi hỏi mọi thứ phải chính xác tuyệt đối đâu. Đại uý thử để em làm theo cách của mình một lần xem, em sẽ khiến mọi thứ nhanh hơn." Jaewon phản ứng lại, giọng cứng rắn không kém.
Baek Kanghyuk giận dữ nhìn Jaewon, lắc đầu. Gã không thể chịu nổi khi công việc bị làm qua loa chỉ vì tính cách thiếu kỷ luật của Jaewon.
"Cậu không hiểu gì cả! Không phải lúc nào cũng có thể làm theo cảm hứng, công việc này yêu cầu sự chính xác. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có hậu quả nghiêm trọng."
Jaewon cảm thấy lời nói của Kanghyuk giống như một sự áp đặt. Cậu không thể hiểu tại sao Kanghyuk lại quá khắt khe và không thể nhìn nhận vấn đề một cách linh động.
"Em hiểu mà. Nhưng đôi khi, quá nghiêm khắc lại làm cho mọi thứ trở nên căng thẳng. Em chỉ muốn công việc được hoàn thành một cách vui vẻ, đừng làm mọi thứ trở nên khó khăn quá." Jaewon nói, giọng hơi mệt mỏi.
Baek Kanghyuk không nói gì thêm. Gã biết rằng sẽ không thể giải thích thêm cho Jaewon lúc này. Họ quá khác biệt, và có lẽ sẽ phải tìm một cách nào đó để hòa hợp trong công việc.
Một hồi lâu im lặng, Jaewon thở dài và nhìn Baek Kanghyuk.
"Được rồi, Đại uý. Em sẽ làm theo cách của Đại uý. Nhưng chỉ một lần thôi nhé. Nếu công việc không hiệu quả, em sẽ lại làm theo cách của mình."
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng có chút dịu lại. Gã biết rằng Jaewon không hẳn là cố tình phá vỡ kế hoạch, chỉ là cậu thiếu sự kiên nhẫn và kỷ luật.
"Được rồi. Nhưng lần này, cậu làm đúng như tôi yêu cầu. Không có chuyện lùi bước hay làm sai nữa." Baek Kanghyuk khẳng định, giọng nghiêm túc nhưng có phần nhẹ nhàng hơn.
Jaewon gật đầu, nhưng vẫn không giấu nổi một nụ cười. Dù sao đi nữa, cả hai vẫn chưa thể hiểu hết nhau, nhưng ít nhất đã có một chút nhượng bộ từ cả hai phía. Cảnh tượng này cho thấy mối quan hệ của họ sẽ không dễ dàng gì, nhưng cũng đầy thử thách và thú vị.
CẢNH 7: KHI MỌI THỨ TRỞ NÊN KHÓ LƯỜNG
Buổi chiều hôm đó, công việc cải tạo con đường đang tiến triển tốt, nhưng có một sự cố bất ngờ xảy ra. Một trận mưa lớn kéo đến, khiến cho khu vực làm việc trở nên lầy lội và khó đi lại. Mọi công việc đều bị trì hoãn, đất sét trở nên mềm nhũn, và các công cụ, vật liệu thì bị hư hại.
Đứng giữa cơn mưa, Baek Kanghyuk lập tức ra lệnh cho mọi người dừng lại, vì anh không thể để công trình tiếp tục trong điều kiện như thế này. Nhưng Jaewon thay vì tuân thủ, lại thấy cơ hội để biến tình huống này thành một thử thách thú vị.
"Chúng ta sẽ làm sao đây, Đại uý? Em nghĩ, thay vì đứng đây đợi mưa tạnh, chúng ta có thể làm một số việc khác, như làm sạch khu vực bên ngoài, hoặc thậm chí trồng thêm cây như trước!" Jaewon nói với vẻ hào hứng, không hề lo lắng về thời gian hay kế hoạch.
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon, và gã lập tức cảm thấy khó chịu vì cách xử lý của cậu. Gã không thể hiểu được tại sao Jaewon luôn tìm cách làm mọi thứ theo cảm hứng mà không chịu xem xét tình hình thực tế.
"Cậu lại muốn làm gì vậy?" Baek Kanghyuk bực bội thốt lên, giọng gã căng thẳng. "Chúng ta không thể cứ làm việc theo kiểu này được. Công việc phải có kế hoạch, không thể làm ẩu như thế!" Gã nhìn Jaewon, sự bất an trong lòng lộ rõ trên khuôn mặt. Cảm giác như mọi thứ đang rối tung lên, và Baek Kanghyuk không thể chịu đựng được khi thấy công việc cứ tiếp tục thiếu đi sự tổ chức rõ ràng.
Jaewon không hề bối rối. Cậu chỉ cười và vẫy tay.
"Đại uý cứ để em lo. Chúng ta có thể tận dụng thời gian để cải thiện môi trường xung quanh một chút. Cứ để tôi lo phần cây cối, còn Đại uý cứ kiểm tra lại các vật liệu, xem có bị hỏng hóc gì không."
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon, đôi mắt gã ngập ngừng như đang tìm kiếm một quyết định. Nhưng rồi, gã nhận ra rằng nếu cứ đứng mãi ở đây, họ sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được gì. Gã thở dài, tự nhủ trong lòng rằng có lẽ Jaewon sẽ không thay đổi, sẽ luôn như vậy, đầy kiên nhẫn và từ tốn. Tuy vậy, gã không thể để mọi thứ chìm vào trì trệ. Với một cái nhìn kiên quyết, Kanghyuk bước về phía trước, dù trong lòng vẫn còn những hoài nghi, nhưng đã quyết định không để sự trì hoãn kéo dài thêm nữa.
"Được rồi, nhưng lần này, cậu phải làm đúng kế hoạch của tôi. Không được phá vỡ quy trình." Baek Kanghyuk nói, dẫu lòng không muốn cậu ta tiếp tục với những trò đùa nữa.
Jaewon nở một nụ cười tươi, không chút do dự, cậu chạy ra ngoài, đôi giày lấm bùn đất nhưng vẫn bước đi đầy hứng khởi. Cậu bắt đầu trồng cây tại những khu vực đã được xác định từ trước, mặc dù mặt đất còn mềm và lầy lội. Mỗi bước đi của cậu như tạo ra một dấu ấn mới, một thay đổi dù nhỏ nhưng rất đáng giá. Cùng lúc đó, Baek Kanghyuk bắt đầu kiểm tra các công cụ và vật liệu, nhưng đôi mắt gã không thể rời khỏi Jaewon. Dù gã vẫn duy trì vẻ ngoài nghiêm túc, nhưng trong lòng lại có điều gì đó lạ lẫm. Jaewon không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn khiến mọi thứ dần dần thay đổi, dù là những thay đổi nhỏ nhặt, nhưng lại đầy ý nghĩa và góp phần tạo nên một bức tranh hoàn thiện hơn.
Đến cuối buổi chiều, mặc dù mưa vẫn chưa tạnh, công việc đã có những bước tiến rõ rệt. Jaewon không chỉ hoàn thành phần cây cối mà còn mang lại một làn gió mới cho không khí trong làng, khiến mọi thứ trở nên tươi sáng hơn. Mặc dù đất vẫn còn ẩm ướt và trời thì mưa, nhưng chính sự kiên trì và tâm huyết của cậu đã giúp thay đổi không khí xung quanh. Mọi người dần quay lại công việc của mình, và dù điều kiện không lý tưởng, nhưng nhờ những nỗ lực không ngừng, mọi thứ vẫn tiến triển, dần dần khởi sắc hơn. Sự tươi mới từ những cây cối và không gian xung quanh như lan tỏa, khiến ai nấy đều cảm nhận được một chút hy vọng, dù trời vẫn đang đổ mưa.
Baek Kanghyuk nhìn Jaewon với một chút ngạc nhiên. "Cậu ta lại làm được." Đôi khi, mọi thứ không phải lúc nào cũng đi theo kế hoạch, nhưng sự linh hoạt và khả năng nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác có thể giúp công việc đi đúng hướng. Baek Kanghyuk mỉm cười nhẹ nhàng.
Jaewon quay lại, cười tươi.
"Em chỉ làm theo cách của mình thôi. Nhưng có vẻ như cách của em cũng không tệ lắm phải không?"
Baek Kanghyuk nhìn cậu, rồi lắc đầu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cảm thấy một chút cảm kích.
CẢNH 8: BỊ THƯƠNG HAY "BỊ THƯƠNG"
Khu vực công trình đã được cải tạo gần hoàn thiện, nhưng bất ngờ, một cơn mưa lớn ập đến. Mặc dù mọi người đã chuẩn bị các biện pháp che chắn, nhưng trận mưa vẫn gây ra tình trạng lầy lội, trơn trượt, khiến việc di chuyển trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Baek Kanghyuk chỉ huy mọi người di chuyển vật liệu và kiểm tra lại những khu vực nguy hiểm, mắt luôn theo dõi từng bước di chuyển của các công nhân. Jaewon, như mọi khi, không thể ngồi yên. Cậu cảm thấy không khí có phần nặng nề và muốn tạo ra một sự thay đổi nhỏ. Nhưng lần này, sự thay đổi đó không hoàn toàn suôn sẻ.
"Cậu đi cẩn thận chút đi, Jaewon." Baek nói, giọng nghiêm túc. "Mặt đất này rất trơn, và mưa đã làm mọi thứ trở nên nguy hiểm hơn."
Jaewon lắc đầu, tỏ vẻ hăng hái.
"Đại uý, đừng lo! Em quen rồi mà, chỉ là một chút bùn thôi!" Jaewon cười, tiếp tục bước đi một cách đầy tự tin.
Tuy nhiên, khi Jaewon di chuyển ra phía trước để kiểm tra một phần công trình bị ảnh hưởng bởi mưa, cậu không để ý đến một vũng bùn lầy dưới chân. Đúng lúc đó, khi đang bước nhanh, chân cậu trượt khỏi mặt đất, khiến Jaewon mất thăng bằng và ngã xuống một cách bất ngờ. Cậu va mạnh vào một tảng đá gần đó.
"A!" Jaewon kêu lên, và ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu gối. Cậu nhăn mặt, cố gắng đứng dậy nhưng chỉ có thể chống tay lên tảng đá, thở hổn hển.
Baek Kanghyuk nghe thấy tiếng kêu và quay lại ngay lập tức. Gã chạy đến, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Cậu không sao chứ?" Baek Kanghyuk vội hỏi, giọng khẩn trương, vội vã.
Jaewon cố gắng mỉm cười, nhưng không thể giấu được vẻ đau đớn.
"Em... em chỉ bị đau một chút thôi, không sao đâu Đại uý." Jaewon cố gắng đứng lên, nhưng đầu gối phải của cậu có vẻ không thể cử động được. Cậu ngồi xuống một cách chậm chạp.
Baek Kanghyuk nhìn thấy cảnh này, cảm giác một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Dù đã có bao nhiêu lần cãi vã và bất đồng, khi nhìn thấy Jaewon trong tình trạng này, gã không thể không cảm thấy trách nhiệm và một sự lo lắng bất ngờ.
"Cậu không sao thật chứ?" Baek hỏi, giọng dịu đi, gã nhanh chóng quỳ xuống kiểm tra đầu gối của Jaewon. "Cậu bị thương khá nặng đấy."
Jaewon cố gắng cười, dù đau đớn vẫn không thể giấu được.
"Em chỉ bị bầm một chút thôi. Không phải là chuyện gì lớn đâu, Đại uý." Jaewon nói, nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Baek Kanghyuk không tin lời cậu, gã nhìn vào đôi mắt của Jaewon, nhận ra rằng cậu ta không muốn làm gã lo lắng, nhưng tình hình không đơn giản như vậy. Gã lập tức ra hiệu cho một số công nhân đến giúp đỡ.
"Cậu cứ ngồi yên, để tôi xử lý." Baek Kanghyuk nói với giọng kiên quyết. Gã ra lệnh cho nhóm công nhân đem một chiếc ghế di động lại gần, rồi cẩn thận đỡ Jaewon lên.
Jaewon ngồi xuống, cảm thấy đầu gối đau đớn, nhưng cậu cũng không muốn làm gã phải lo lắng quá mức. Tuy nhiên, Đại uý Baek lại không thể nhìn cậu như vậy mà bình thản được. Gã vẫn luôn thắc mắc tại sao Jaewon lại dễ dàng đối mặt với mọi thứ một cách tự nhiên như vậy, trong khi bản thân gã luôn sống trong quy tắc và chuẩn bị kỹ lưỡng. Cảm giác lo lắng trong Baek Kanghyuk khiến gã càng thêm quyết tâm giúp đỡ Jaewon.
"Cậu phải nghỉ ngơi, không thể tiếp tục làm việc như thế này nữa." Baek Kanghyuk nói, giọng kiên định, nhưng trong đôi mắt của gã có gì đó khác, một sự quan tâm mà trước đây gã chưa bao giờ bày tỏ ra ngoài.
Jaewon nhìn gã, rồi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn... nhưng em sẽ ổn thôi. Chắc em chỉ cần một chút thời gian nghỉ ngơi thôi." Jaewon đáp, cảm nhận được sự lo lắng từ gã nhưng cũng hiểu rằng gã không thể làm gì nhiều lúc này.
Kanghyuk lặng im một lúc, sau đó gã đứng dậy, quay lại nhìn công trình.
"Để tôi lo phần công việc còn lại. Cậu ở lại đây, tôi sẽ không để cậu tiếp tục làm việc cho đến khi cậu ổn." Gã nói, không hề rời mắt khỏi Jaewon. Gã vẫn chưa hết lo lắng, nhưng đồng thời, trong lòng gã cũng có một cảm giác lạ.
Jaewon nhìn theo Kanghyuk, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích.
"Em sẽ nghe lời Đại uý... nhưng chỉ một chút thôi." Jaewon đáp với nụ cười nhẹ, mặc dù đau đớn, nhưng trong mắt cậu, Baek Kanghyuk đã trở thành một người mà cậu thật sự tôn trọng và cảm nhận được sự bảo vệ từ gã.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro