PHẦN 4: Chuyện tình bị bóc phốt

CẢNH 53: BIẾT HẾT RỒI ĐÓ NHA

Kể từ khi tin đồn về "chuyện tình anh bộ đội - em nông dân" lan ra khắp làng, không khí trong doanh trại đã thay đổi rõ rệt. Mỗi lần Kanghyuk xuất hiện, đều có những ánh mắt tò mò và cười cười, nói nói của các binh sĩ, giống như họ vừa khám phá ra một bí mật nào đó. Gã không thể nào ngừng cảm giác như mình đang là tâm điểm.

Sáng hôm ấy, Baek Kanghyuk đang đứng trước cổng doanh trại, mắt nhìn chăm chú vào mấy chiếc giấy báo cáo, nhưng những tiếng xì xầm khắp nơi khiến gã không thể nào tập trung. Những ánh mắt từ các binh sĩ đang cố giấu nụ cười sau tay, nhưng Baek vẫn cảm thấy mình như đang bị soi mói từng chút một. Những ánh mắt ấy... không phải ánh mắt thông thường. Gã không hiểu sao, nhưng dường như mọi người đều đang nhìn gã với một sự tinh nghịch pha lẫn sự tò mò không thể che giấu.

Gã quay sang nhìn Jaewon, đang thản nhiên đứng cạnh, vẻ mặt như thể không hề có gì xảy ra. Cậu ta đang cười thầm, đôi mắt sáng lấp lánh như thể vừa giành chiến thắng trong một trò chơi lớn. Jaewon là người đã bắt đầu trò đùa này, không nghi ngờ gì nữa. Cậu ta là người khơi mào mọi chuyện, và giờ đây, tất cả đều rơi vào cái nhìn giễu cợt của những người trong thôn.

Một lúc sau, Jaewon từ trong đám đông đi tới, tay cầm một chiếc áo mới, và không để cho Baek có cơ hội chuẩn bị, cậu đưa thẳng chiếc áo vào tay gã.

"Đây, Đại úy Baek, áo mới của anh." Jaewon nói, đôi mắt sáng lấp lánh không giấu được sự vui sướng. "Anh phải mặc vào hôm nay nhé. Em đã thêu chữ rất đẹp đấy!"

Baek nhìn xuống chiếc áo, và chỉ trong một giây, gã đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Áo thêu chữ "Chồng Jaewon" rõ mồn một trên ngực áo. Gã không thể tin vào mắt mình. Áo thêu... "Chồng Jaewon"? Cậu thật sự sẽ bắt gã mặc cái áo này sao?

"Em... thật sự muốn tôi mặc nó?" Gã không thể kiềm chế hỏi, giọng có chút khàn khàn.

Jaewon cười đắc thắng. "Đương nhiên rồi, Đại úy Baek! Nếu anh yêu em thật sự, thì mặc nó chẳng có gì là sai cả. Đây là biểu tượng của tình yêu chúng ta mà!"

Những binh sĩ quanh đó đã bắt đầu trêu chọc, không thể nào giữ được sự nghiêm túc. "Đại úy Baek, anh có thể không mặc áo này không? Chúng tôi cần một cái quần áo khác cho sự nghiệp quân đội mà!" một trong số họ trêu đùa.

Những tiếng cười vỡ òa ra từ đám đông, và gã cảm thấy như mình sắp bùng nổ vì sự xấu hổ. Gã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi nổi giận. Cái áo này thật sự là một lời thách thức rõ ràng mà Jaewon gửi đến gã.

"Em có thể ngừng lại không, Jaewon?" Đại uý Baek gằn giọng, vẫn cố gắng kiềm chế. "Em không thấy tôi đang rất ngại à?"

Jaewon chỉ nhìn gã, đôi mắt chớp chớp một cách đáng yêu. "Ngại á? Anh là Đại úy Baek mà! Thật ra, em nghĩ anh sẽ thấy vui vì em đang làm điều này đấy." Cậu ta thả một tiếng cười nữa, rồi không để Đại uý Baek có cơ hội phản bác, cậu ta tiếp tục nói: "Em chỉ muốn anh biết, dù có ai nghĩ sao thì em vẫn là người đứng sau anh. Tụi mình không có gì phải giấu giếm cả."

Baek Kanghyuk nhìn chiếc áo lần nữa, rồi liếc nhìn Jaewon, và mặc dù trong lòng gã vẫn còn đang rối bời vì xấu hổ, nhưng một phần nào đó gã cũng cảm thấy ấm lòng. Cậu không hề sợ hãi, không e ngại bất cứ điều gì, và chỉ cần một cậu nhóc nông dân như Jaewon đứng đó, là đủ để khiến gã cảm thấy những thứ xung quanh như bị lu mờ đi.

Nhưng không dễ dàng chịu thua như vậy, Baek Kanghyuk cố gắng nở một nụ cười mỉa mai, rồi quay người bước đi. "Em tưởng tôi sẽ dễ dàng thua cuộc trong trò chơi này à, Jaewon?"

Jaewon đứng đằng sau, nhìn theo, không giấu nổi sự đắc thắng. Cậu biết mình đã trêu đùa Baek Kanghyuk đến mức nào, và một phần trong cậu, thật lòng mà nói, cậu thích cái cảm giác này. Không phải vì muốn đùa giỡn, mà là vì cậu biết, dù gã có phản ứng như thế nào, thì tình cảm giữa họ vẫn sẽ tiếp tục lớn lên.

Cả làng có thể đồn đại thế nào đi nữa, nhưng trong lòng Jaewon, chỉ cần gã đứng cạnh cậu, thì những lời đồn cũng không thể làm gì được. Cậu ta mỉm cười, nhìn vào chiếc áo thêu mà mình đã chuẩn bị kỹ càng, rồi một lần nữa thì thầm trong lòng, "Chồng Jaewon... thật tuyệt vời."

Và dù mọi người xung quanh có nói gì đi chăng nữa, Jaewon cũng cảm thấy rằng, mỗi bước đi của gã và cậu chính là một cuộc hành trình mà cả hai đang đi cùng nhau.

Cảnh tượng ấy, cả làng có lẽ sẽ nhớ mãi.

CẢNH 54: LỆNH TỪ CẤP TRÊN

Thôn nhỏ, nơi Jaewon sống, vẫn như mọi ngày, bận rộn với công việc nông thôn bình dị. Những thửa ruộng xanh mướt, những ngôi nhà mái ngói đỏ, và những con người thân thiện đang làm công việc hàng ngày của mình. Nhưng đối với Jaewon, hôm nay lại là một ngày khác biệt. Mọi thứ cứ như thể không còn trong tầm kiểm soát nữa.

Từ khi tin đồn về mối quan hệ giữa cậu và Đại uý Baek lan truyền, mọi chuyện bắt đầu xáo trộn. Mặc dù Jaewon và Kanghyuk đã cố gắng giữ mọi thứ trong tầm tay, nhưng sự xuất hiện của tin đồn này lại tạo ra sóng gió không nhỏ. Quân đội bắt đầu nghiêm túc điều tra, và gã có nguy cơ bị điều chuyển. Cái điều chuyển ấy không chỉ đơn giản là một sự thay đổi công tác, mà còn có thể mang theo một loạt những hậu quả lớn cho cả hai người.

Jaewon biết rằng không thể để chuyện này tiếp tục. Cậu không muốn gã phải chịu trách nhiệm cho bất cứ chuyện gì chỉ vì tình cảm của cậu. Cậu không muốn Kanghyuk bị giáng chức hay chuyển đi nơi khác vì những trò đùa mà cậu đã gây ra. Và vì thế, Jaewon đã quyết định làm điều mà cậu không hề mong muốn: dừng lại.

Cậu đã nghĩ kỹ về điều này trong suốt những ngày qua. Dù lòng cậu vẫn tràn đầy tình cảm dành cho Kanghyuk, nhưng cậu biết rằng điều tốt nhất cho cả hai là chấm dứt. "Anh ấy xứng đáng có một tương lai không vướng phải những rắc rối của mình." Jaewon tự nhủ, đôi mắt nhìn xa xăm, vô hồn.

Ngày hôm đó, Jaewon đã quyết định ra ngoài, đứng giữa chợ quê của làng, bán những quả dâu tươi mà cậu đã tự tay hái từ trang trại của mình. Cậu hy vọng rằng công việc này sẽ giúp cậu tạm quên đi những lo âu trong lòng, và cũng là một cách để giữ khoảng cách với Kanghyuk, để tránh phải đối diện với tình cảm mà cậu đã quyết định phải từ bỏ.

Dù có chút buồn bã, Jaewon vẫn cố gắng mỉm cười với những người trong làng, đôi khi trao đổi vài câu chuyện, nhưng lòng cậu không thể nào yên ổn. Mỗi lần có người nhắc đến gã, mỗi khi ánh mắt cậu vô tình lướt qua những góc phố mà Kanghyuk hay lui tới, lòng cậu lại như bị thắt lại.

Đột nhiên, giữa không khí chợ quê nhộn nhịp, một bàn tay đặt lên vai cậu, khiến cậu giật mình quay lại. Cậu không cần phải nhìn để biết ai đó. Cậu nhận ra giọng nói ngay lập tức.

"Em định trốn đến bao giờ?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

Gã đứng đó, tay kéo theo một chiếc túi đựng đầy thức ăn, mắt nhìn Jaewon với sự kiên định mà cậu chưa từng thấy. Cậu không có vẻ gì là bối rối hay lo lắng, chỉ có ánh mắt đó – ánh mắt như đang nhìn thấu tất cả những suy nghĩ đang ẩn sâu trong lòng Jaewon.

"Đại uý Baek..." Jaewon lắp bắp, không biết phải nói gì. Cậu đã cố gắng giữ khoảng cách với gã, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng giờ đây, khi đứng trước mặt gã, tất cả những quyết định cứng rắn của cậu dường như chẳng còn giá trị gì nữa.

"Em đã nghĩ gì mà lại muốn dừng lại?" Baek Kanghyuk hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự kiên quyết. "Tại sao lại tự làm khổ bản thân như vậy?"

Jaewon im lặng, đôi tay siết chặt chiếc giỏ đựng dâu. Cậu không muốn gã phải lo lắng, không muốn gã vì mình mà gặp rắc rối. Cậu không thể để Baek Kanghyuk mất đi mọi thứ chỉ vì tình cảm của mình.

"Em không muốn anh phải chịu thiệt thòi, Đại uý Baek," Jaewon nói khẽ, giọng nghẹn lại. "Em biết rằng nếu chúng ta tiếp tục như vậy, anh sẽ bị điều chuyển, có thể mất cả sự nghiệp. Em không muốn anh gặp phải chuyện này chỉ vì em."

Baek Kanghyuk bước một bước lại gần hơn, đôi mắt không rời khỏi Jaewon. Gã đưa tay lên vuốt nhẹ tóc Jaewon, như một hành động an ủi, nhưng cũng như muốn khẳng định điều gì đó.

"Jaewon..." Gã gọi tên cậu nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt của Kanghyuk chứa đầy sự kiên định và quyết đoán. "Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Em nghĩ rằng tôi sẽ để mọi chuyện đi xa đến thế chỉ vì một chút đồn đại sao?"

Gã mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu. "Tôi muốn em nhớ một điều, Jaewon. Lệnh từ cấp trên: em là của tôi." Baek Kanghyuk nói, giọng cứng rắn nhưng ẩn chứa sự ấm áp mà Jaewon không thể tìm thấy ở ai khác ngoài gã.

Jaewon ngước lên nhìn gã, ánh mắt như muốn nói hết tất cả nhưng không thể thốt nên lời. Cậu cảm thấy như mình vừa bị cuốn đi trong sự dịu dàng và sức mạnh mà Baek Kanghyuk mang lại. Cậu không thể tưởng tượng được rằng gã sẽ mạnh mẽ đến mức này, sẽ kiên quyết giữ lấy cậu đến vậy.

"Đại uý Baek..." Jaewon cuối cùng cũng cất lời, giọng nghẹn ngào. "Em... em không biết phải nói gì nữa. Em sợ rằng sẽ làm anh khổ..."

Baek Kanghyuk khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn đầy ấm áp. "Đừng lo lắng về điều đó. Nếu tôi không có em, thì cái gì khác có thể làm tôi hạnh phúc? Không có gì quan trọng hơn là em bên cạnh tôi, Jaewon."

Jaewon ngây người, nhìn gã không chớp mắt. Gã nói những lời này một cách tự nhiên, như thể đó là điều đương nhiên, và Jaewon nhận ra, cậu không thể cứ mãi trốn chạy được nữa. Tình yêu này, dù có thử thách đến đâu, vẫn là điều mà cậu không thể từ bỏ.

Cả hai đứng giữa chợ quê, giữa những người dân bận rộn, nhưng dường như mọi thứ xung quanh họ đều mờ nhạt. Jaewon cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy, nơi gã và cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Cậu không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ, vì cậu biết rằng không có gì quan trọng hơn là việc được ở bên cạnh Baek Kanghyuk.

Và trong khoảnh khắc đó, giữa tiếng ồn ào của chợ quê, Jaewon nhận ra rằng mình đã không còn đơn độc nữa.

CẢNH 55: SAU NHỮNG NGÀY NÉ TRÁNH

Những ngày gần đây, Jaewon cứ như một cơn gió trốn chạy. Cậu tránh ánh mắt của Đại uý Baek, viện cớ bận việc đồng áng, bận giúp dân làng, thậm chí là bận... đuổi gà, miễn sao không phải đứng cạnh người mà trái tim mình đập loạn vì. Cậu không dám đối mặt với những gì đã xảy ra – với nụ hôn, với câu nói đầy sức nặng giữa chợ hôm ấy. Cậu lo lắng. Và cậu sợ.

Còn Đại uý Baek, gã không phải không nhận ra. Càng không phải là không khó chịu. Cái kiểu cậu tránh đi khi gã đến gần, né sang hướng khác khi hai người suýt chạm mắt, tất cả khiến lòng gã bức bối như một sợi dây thừng bị thắt chặt. Gã không phải loại người kiên nhẫn với cảm xúc lửng lơ. Và gã chưa từng bị ai khiến mình mất phương hướng đến thế.

Chiều nay, gã đến nhà văn hoá để gặp Jaewon. Trời vừa ngớt mưa, đất còn ẩm, nhưng Jaewon đang ngồi lau ghế ngoài hiên, ánh mắt lảng tránh khi thấy bóng gã xuất hiện.

"Em lại tránh mặt tôi à?" Giọng Đại uý Baek trầm thấp, nhưng không giấu được cơn giận đang nhen lên.

"Em đâu có... Chỉ là đang bận—"

"Bận đến mức một câu chào cũng không có?" Gã tiến lại gần. "Tôi tưởng tôi đã nói rất rõ ở chợ hôm đó. Vậy mà em lại như thế này?"

Jaewon cúi gằm mặt. Ngay cả khi trời đã hửng nắng, lòng cậu vẫn âm u, rối bời.

"Em chỉ không muốn anh bị phiền phức. Em biết quân đội đang để ý. Em không muốn gây thêm rắc rối."

"Em nghĩ tôi cần em quyết định thay tôi?" Giọng Đại uý Baek bắt đầu lớn hơn, như thể từng lời nói đều va vào ngực gã, đau đến không chịu nổi. "Tôi đã vì em mà đứng trước bao nhiêu người, còn em thì lùi lại?"

Jaewon giật mình, bàn tay đang lau ghế khựng lại. Ánh mắt cậu ngước lên, ngập nước. "Em chỉ... không biết phải làm sao. Em lo lắng. Em không muốn anh bị điều đi, không muốn cả làng xì xào. Em sợ mọi thứ quá nhanh..."

"Vậy là em chọn cách bỏ chạy?" Gã siết chặt nắm tay, hơi thở nặng nề. "Tôi cứ nghĩ ít nhất... tôi quan trọng với em."

Câu nói đó khiến Jaewon như vỡ ra. Nước mắt trào xuống, cậu không kịp lau, không kịp ngăn. Cậu đứng dậy, giọng nghèn nghẹn: "Anh quan trọng với em chứ! Rất quan trọng... Chính vì thế em mới sợ! Em không biết phải làm gì mới là đúng. Em chưa từng—" Cậu ngừng lại, tim đập thình thịch, hai vai run lên.

Đại uý Baek lặng người. Cơn giận tan ra như hơi sương giữa nắng. Gã chưa từng thấy Jaewon khóc, càng chưa từng thấy cậu yếu lòng như thế. Trái tim gã như bị ai đó siết lấy.

Gã bước lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm Jaewon lên. "Em ngốc thật," gã khẽ nói. "Thay vì nói những điều này sớm hơn, em lại chọn chạy trốn. Làm tôi tưởng..."

Không nói thêm lời nào, gã cúi xuống, chạm môi mình lên môi cậu – dịu dàng nhưng rõ ràng là không cho Jaewon đường lui. Nụ hôn không vội vã như lần trước, mà là một cái ôm bằng môi, vừa xin lỗi, vừa khẳng định, vừa tha thiết đến mức khiến Jaewon nghẹn thở.

Cậu bất động trong vài giây, rồi chầm chậm nhắm mắt, đón nhận tất cả cảm xúc gã trao. Tay cậu khẽ nắm lấy tay áo Đại uý Baek, như một cọng cỏ mong manh giữa giông gió, cuối cùng cũng chọn nơi để tựa vào.

Một lúc sau, khi gã buông ra, Jaewon đỏ bừng mặt, cúi gằm, lí nhí nói: "Em... em chưa đánh răng..."

Gã bật cười, giọng trầm và ấm hơn bao giờ hết. "Tôi không quan tâm."

Gió chiều thổi qua, mang theo mùi cỏ ẩm và một điều gì đó rất mới đang chớm nở giữa hai người.

Gã nắm tay cậu. "Lần sau có chuyện gì, cứ nói với tôi. Đừng im lặng rồi trốn như vậy nữa."

Jaewon khẽ gật, mắt vẫn còn vương nước. "Dạ... em xin lỗi."

"Không cần xin lỗi." Đại uý Baek siết tay cậu. "Chỉ cần đừng rời xa tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro