Chương 17: Định mệnh gọi tên

Năm năm sau ngày Baekjin lên đường du học, cuộc sống của cả hai đều đã có những thay đổi sâu sắc. Baekjin trở thành một nhà nghiên cứu trẻ tuổi đầy triển vọng, được nhiều người trong giới khoa học biết đến. Mối quan hệ của cậu với Yumi ngày càng khăng khít, cả hai chia sẻ không chỉ công việc mà còn cả những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Humin cũng đã có một vị trí vững chắc trong làng nhạc indie. Những ca khúc của cậu chạm đến trái tim của nhiều người trẻ, những buổi biểu diễn của cậu luôn cháy vé. Soyeon không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người bạn tri kỷ, luôn bên cạnh Humin trong những thăng trầm của sự nghiệp.
Dù cuộc sống ổn định và có những người đồng hành mới, nhưng trong sâu thẳm trái tim, Baekjin và Humin vẫn luôn giữ một khoảng lặng dành cho người xưa. Đôi khi, một bản nhạc quen thuộc, một kỷ niệm bất chợt ùa về lại khiến họ xao xuyến.
Một ngày nọ, Baekjin nhận được một lời mời tham gia một hội nghị khoa học quốc tế được tổ chức tại Seoul, Hàn Quốc. Sau nhiều năm xa quê hương, Baekjin không khỏi cảm thấy một chút bồi hồi. Đây là cơ hội tốt để cậu giới thiệu những nghiên cứu mới nhất của mình và cũng là dịp để cậu trở về thăm gia đình và bạn bè.
Cùng thời điểm đó, Humin và ban nhạc của cậu cũng nhận được lời mời biểu diễn tại một festival âm nhạc lớn ở Seoul. Đây là một cơ hội tuyệt vời để ban nhạc của cậu tiếp cận với khán giả rộng hơn và khẳng định tên tuổi trên thị trường âm nhạc.
Cả Baekjin và Humin đều không hề biết rằng, định mệnh đang âm thầm sắp đặt để họ có thể gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Seoul, thành phố nơi họ từng có những kỷ niệm đẹp đẽ, giờ đây lại trở thành điểm hội tụ bất ngờ.
Ngày Baekjin đặt chân trở lại Seoul, thành phố đã có nhiều thay đổi, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, những con đường trở nên đông đúc hơn. Nhưng đâu đó trong những góc phố quen thuộc, những ký ức về Humin vẫn còn vẹn nguyên.
Trong khi đó, Humin cũng đang tất bật chuẩn bị cho buổi biểu diễn quan trọng của ban nhạc. Cậu hồi hộp chờ đợi giây phút được đứng trên sân khấu lớn, mang âm nhạc của mình đến với khán giả.
Một buổi tối, Baekjin quyết định đi dạo quanh những con phố gần trường đại học cũ. Cậu muốn tìm lại những dấu vết của một thời sinh viên đầy kỷ niệm. Khi đi ngang qua một quán cà phê nhỏ quen thuộc, Baekjin bất ngờ nghe thấy một giọng hát trầm ấm vang lên từ bên trong.
Giọng hát ấy quen thuộc đến lạ lùng, một giọng hát mà suốt bao năm qua cậu vẫn luôn nhớ rõ. Tim Baekjin đập nhanh hơn một nhịp. Cậu dừng chân trước cửa quán cà phê, không dám tin vào tai mình.
Cậu khẽ đẩy cửa bước vào. Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm không gian ấm cúng của quán. Trên sân khấu nhỏ ở góc phòng, một ban nhạc đang say sưa biểu diễn. Và người đứng ở vị trí hát chính, với mái tóc dài lãng tử và ánh mắt đượm buồn, không ai khác chính là Park Humin.
Thời gian như ngừng lại. Baekjin đứng sững người ở cửa, không thể rời mắt khỏi Humin. Bao nhiêu ký ức ùa về trong tâm trí cậu, những nụ cười, những giọt nước mắt, những khoảnh khắc ngọt ngào và cả những lời chia tay không nói thành lời.
Humin đang hát, đôi mắt khép hờ, dường như đang thả hồn vào từng câu chữ. Cậu không hề hay biết sự xuất hiện bất ngờ của người xưa.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Humin mở mắt, cúi đầu cảm ơn khán giả. Và rồi, ánh mắt cậu vô tình chạm phải một người đứng ở ngay cửa ra vào.
Một khoảnh khắc bàng hoàng, ngỡ ngàng. Thời gian như ngừng trôi. Trong ánh mắt của cả Baekjin và Humin đều ánh lên sự ngạc nhiên, niềm vui và cả một chút bối rối.
"Baekjin...?" Humin khẽ thốt lên, giọng run run.
"Humin..." Baekjin đáp lại, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Định mệnh đã gọi tên họ, đưa họ trở lại bên nhau sau bao năm xa cách. Cuộc hội ngộ bất ngờ này sẽ mở ra một chương mới trong câu chuyện của họ, một chương mà cả hai đều không thể ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro