Chương 4: Cái chạm nhẹ nhàng

Sau sự cố ở tiết thể dục, Humin phải nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Baekjin, dù không quen với việc thể hiện sự quan tâm một cách trực tiếp, vẫn thường xuyên tìm cớ ghé qua nhà Humin. Lúc thì mang cho cậu vài cuốn sách mới, lúc thì hỏi thăm tình hình sức khỏe. Những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy chân thành ấy không thoát khỏi ánh mắt tinh nghịch của Humin.
Một buổi chiều nọ, khi Humin đã đỡ hơn nhiều, cậu rủ Baekjin đến tiệm mì quen thuộc gần nhà. Đây là nơi cả hai thường la cà sau giờ học, thưởng thức những bát mì nóng hổi và kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Không gian quán mì vẫn ồn ào và náo nhiệt như mọi khi. Baekjin và Humin ngồi ở một góc quen thuộc, đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ. Humin vẫn hoạt bát kể những câu chuyện "trên trời rơi xuống" về những trò nghịch ngợm mới mà cậu nghĩ ra trong những ngày nghỉ ở nhà. Baekjin lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười trước sự "bá đạo" trong trí tưởng tượng của cậu bạn.
Trong lúc Humin đang say sưa kể về một "phát minh" mới toanh - chiếc máy bắn bi tự động làm từ ống nước và lò xo - cậu vô tình làm đổ ly trà đá trên bàn. Nước bắn tung tóe, một ít văng lên cả áo Baekjin.
"Ôi trời ơi! Tớ xin lỗi, Baekjin!" Humin hốt hoảng đứng dậy, vội vàng lấy khăn giấy lau vết nước trên áo bạn mình. Bàn tay cậu luống cuống, chạm nhẹ vào ngực áo Baekjin.
Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Baekjin. Cậu khẽ giật mình, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Humin truyền qua lớp vải mỏng. Đây là lần đầu tiên họ chạm vào nhau một cách trực tiếp và gần gũi như vậy, ngoài những lần va chạm vô tình khi đùa nghịch.
Baekjin ngước nhìn Humin. Khuôn mặt cậu bạn hơi ửng đỏ vì lúng túng và lo lắng. Đôi mắt to tròn thường ngày tinh nghịch nay lại ánh lên vẻ bối rối đáng yêu. Tim Baekjin bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Cậu cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ, vừa lạ lẫm vừa khó tả, đang len lỏi trong lòng.
"Không... không sao đâu," Baekjin khẽ nói, giọng hơi khàn. Cậu vội vàng nắm lấy cổ tay Humin, ngăn không cho cậu lau nữa. "Để tớ tự lau được rồi."
Bàn tay Baekjin chạm vào bàn tay ấm áp và có chút vụng về của Humin. Cả hai đều khựng lại một khoảnh khắc, nhận ra sự tiếp xúc bất ngờ này. Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy không gian nhỏ bé giữa họ, lấn át cả tiếng ồn ào của quán mì.
Humin rụt tay lại, ánh mắt có chút bối rối nhìn Baekjin. Cậu không hiểu tại sao một cái chạm nhẹ nhàng như vậy lại khiến tim mình đập nhanh đến thế. Baekjin cũng vậy, cậu cảm thấy gò má mình nóng lên và cố gắng tránh ánh mắt của Humin.
Để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, Humin vội vàng quay sang gọi chú phục vụ, lắp bắp xin lỗi và gọi thêm một ly trà đá khác. Cả hai cố gắng nói chuyện một cách bình thường, nhưng trong giọng nói và ánh mắt của họ đều có một sự gượng gạo không thể che giấu.
Suốt buổi chiều hôm đó, Baekjin cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi giữa cậu và Humin. Những cử chỉ vô tư thường ngày của Humin, những nụ cười rạng rỡ của cậu bạn, giờ đây lại khiến tim Baekjin xao xuyến một cách khó hiểu. Cậu bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt ở Humin mà trước đây cậu chưa từng để tâm: mái tóc hơi rối, đôi mắt lấp lánh khi kể về những ý tưởng điên rồ, và cả cái cách cậu nhăn mũi khi cố gắng giải một bài toán khó.
Về phía Humin, sau cái chạm tay bất ngờ ấy, cậu cũng cảm thấy có một dòng điện kỳ lạ chạy qua người mỗi khi vô tình nhìn thấy Baekjin. Sự điềm tĩnh và vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của Baekjin bỗng trở nên... thu hút một cách kỳ lạ. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, sự quan tâm âm thầm của Baekjin dành cho mình không chỉ đơn thuần là tình bạn.
Khi buổi chiều dần tàn và cả hai đứng dậy ra về, Humin vô tình vấp phải một bậc thềm nhỏ. Baekjin phản xạ nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu để giữ thăng bằng. Lần này, cả hai đều không vội vàng buông tay ra. Bàn tay Baekjin siết nhẹ lấy cánh tay Humin, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để cả hai nhận ra một tia lửa khác lạ đang cháy âm ỉ.
Đi bộ về nhà dưới ánh hoàng hôn, giữa Baekjin và Humin vẫn là sự im lặng. Nhưng giờ đây, sự im lặng ấy không còn gượng gạo nữa. Nó mang theo một sự ngượng ngùng ngọt ngào, một sự nhận thức mơ hồ về một thứ tình cảm đang dần hé lộ. Cái chạm nhẹ nhàng ở tiệm mì hôm ấy dường như đã đánh thức một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim cả hai, một khởi đầu cho những rung động lãng mạn mà họ chưa từng dám nghĩ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro