Chương 6: Những rung động khẽ khàng

Sau đêm thổ lộ ở quán mì, một bầu không khí bao trùm lấy mối quan hệ giữa Baekjin và Humin. Họ vẫn là những người bạn thân thiết, vẫn cùng nhau đến trường, cùng nhau học nhóm, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt trao nhau đều mang theo một ý nghĩa khác lạ, một sự ngượng ngùng ngọt ngào.
Baekjin, vốn là người ít thể hiện cảm xúc, lại càng trở nên trầm lặng hơn. Cậu thường lén quan sát Humin, dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt tươi tắn của cậu bạn. Những lúc Humin cười rạng rỡ vì một trò đùa ngớ ngẩn, tim Baekjin lại khẽ rung động. Cậu nhận ra mình thích cái cách Humin làm sáng bừng cả không gian xung quanh, thích cái sự hồn nhiên và vô tư lự của cậu.
Về phía Humin, cậu cũng cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong lòng mỗi khi ở gần Baekjin. Sự điềm tĩnh và thông minh của Baekjin giờ đây không chỉ khiến cậu ngưỡng mộ mà còn mang đến một cảm giác an toàn và tin tưởng đặc biệt. Những lúc Baekjin khẽ mỉm cười với cậu, dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, cũng đủ khiến má Humin nóng bừng. Cậu bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ ở Baekjin mà trước đây cậu chưa từng quan tâm: đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính, giọng nói trầm ấm khi giảng bài cho cậu, và cả cái cách cậu hơi nhíu mày khi tập trung giải một bài toán khó.
Một buổi chiều nọ, cả hai đang cùng nhau làm bài tập ở thư viện. Humin, như thường lệ, lại bị "mắc kẹt" với một bài toán hình học phức tạp. Cậu cắn bút, vẻ mặt đầy khổ sở. Baekjin ngồi bên cạnh, kiên nhẫn giảng giải từng bước một. Khi Baekjin cúi người chỉ vào hình vẽ trong sách, mái tóc đen nhánh của cậu vô tình chạm nhẹ vào má Humin.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Humin. Cậu giật mình ngẩng lên, khuôn mặt ửng đỏ. Baekjin cũng khựng lại, nhận ra sự tiếp xúc bất ngờ. Cả hai đều im lặng, trong không gian tĩnh lặng của thư viện, tiếng tim đập của chính mình dường như vang vọng rõ mồn một.
Baekjin vội vàng ngẩng lên, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Tớ... tớ xin lỗi."
"Không... không sao," Humin lắp bắp, vội vàng cúi xuống nhìn quyển sách, cố gắng che đi khuôn mặt đang ửng hồng của mình.
Sau sự cố "chạm má" bất ngờ đó, cả hai đều cảm thấy có một khoảng cách vô hình vừa được tạo ra, nhưng đồng thời cũng có một sợi dây liên kết mới, mơ hồ nhưng mạnh mẽ, đang hình thành giữa họ.
Những ngày sau đó, những rung động đầu tiên của tuổi mới lớn bắt đầu xuất hiện một cách rõ ràng hơn. Baekjin có thể bất ngờ cảm thấy ghen tuông khi thấy Humin cười nói vui vẻ với một bạn học khác. Cậu không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ này, một cảm giác khó chịu và... chiếm hữu.
Về phía Humin, cậu bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để "chăm sóc" vẻ ngoài của mình trước khi đi học. Cậu loay hoay trước gương, cố gắng chỉnh lại mái tóc cho thật gọn gàng, và thậm chí còn lén xịt một chút nước hoa của anh trai. Cậu muốn mình trông thật bảnh bao trong mắt Baekjin, dù chính cậu cũng không hiểu tại sao.
Những nỗ lực "vụng về" để thể hiện tình cảm cũng bắt đầu xuất hiện. Baekjin, dù không quen với những hành động lãng mạn, lại âm thầm ghi nhớ những món ăn vặt mà Humin thích và thỉnh thoảng mua cho cậu. Humin, vốn là người thích bày trò, lại trở nên trầm lặng và suy tư hơn khi nghĩ về Baekjin. Cậu thường lén vẽ nguệch ngoạc tên Baekjin vào những trang vở nháp, kèm theo những hình trái tim ngô nghê.
Một lần, trường tổ chức một buổi chiếu phim ngoài trời. Humin rủ Baekjin cùng đi. Trong không khí lãng mạn của buổi tối, dưới ánh trăng mờ ảo, cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc thảm cỏ. Gió nhẹ thổi làm lay động những tán cây, tiếng cười nói của mọi người xung quanh vọng lại khe khẽ.
Trong lúc xem phim, Humin vô tình rụt tay lại vì lạnh. Baekjin khẽ liếc nhìn, rồi ngần ngừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Humin. Bàn tay Baekjin ấm áp và khô ráo, bao trọn lấy bàn tay hơi lạnh của Humin.
Humin giật mình, ngước lên nhìn Baekjin. Trong bóng tối, cậu không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Baekjin, nhưng cậu cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm từ cái nắm tay ấy. Tim Humin đập rộn ràng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cậu, không chỉ từ bàn tay đang nắm chặt mà còn từ sâu thẳm trái tim.
Cả hai cứ im lặng nắm tay nhau như vậy suốt cả buổi chiếu phim. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại chứa đựng một sự thấu hiểu và một thứ tình cảm đang dần nảy nở. Baekjin cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi nắm tay Humin, còn Humin lại cảm thấy một niềm hạnh phúc ngọt ngào, một cảm giác thuộc về mà cậu chưa từng trải qua.
Đó là một buổi tối đầy những rung động khẽ khàng, đánh dấu một bước tiến mới trong mối quan hệ của Baekjin và Humin. Những cảm xúc mơ hồ ban đầu giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn, thôi thúc cả hai khám phá sâu hơn những điều đang diễn ra trong trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro