26
🟡: Chắc mn đã biết rồi thì tối qua Yoona đã đặt tên tổ hợp của hai bạn là Trainz (Gichajeu) =)))
.
Seol Yoona cùng vài người khác liên tục được gửi đi tập huấn, ôn tập với cường độ cao vì chỉ còn một tháng nữa thì đến kì thi học sinh giỏi quốc gia. Seol Yoona thật sự rất chán, thật ra nàng không có ý định thi nhưng thầy cô đều đặt kì vọng cao còn có lòng tốt tạo điều kiện nên sau cùng Seol Yoona không nỡ từ chối. Có điều nàng không ngờ phải đi bồi dưỡng nhiều lần, mỗi lần đi đều rất xa, một mùa hè còn chưa đủ giờ đây phải đi thêm ba tuần, nghĩ đến viễn cảnh không được đến trường gặp bạn người yêu mà Seol Yoona thở dài ngán ngẩm.
Áp lực của Seol Yoona trong lần thi này lớn hơn nàng nghĩ khi mong đợi của thầy cô, của cấp cao thành phố, gia đình và bạn bè quá lớn. Thầy cô còn đùa nhau, bảo người nắm chắc giải nhất là nàng. Seol Yoona không lấy làm tự hào, đổi lại còn rất nặng nề.
Seol Yoona không thích yêu xa, chỉ nhìn bạn người yêu qua màn hình laptop quả thật bất tiện, cũng thấy ngại với bạn cùng phòng khi tối nào cũng gọi cho người yêu. Tuy Kim Minji biết chuyện hai người nhưng Seol Yoona vẫn biết phép tắc, không muốn làm phiền người khác, mỗi khi facetime, họ chỉ khẽ khàng mạnh ai nấy học bài, thi thoảng không nhịn được mà âu yếm nhìn nhau nhưng chẳng nói gì được nhiều. Tranh thủ khi Seol Yoona ở phòng một mình hoặc góc khuất vắng vẻ, nàng mới có thể tự nhiên mè nheo với ai kia. Trước đây như hình với bóng, gần đây thời gian cho nhau chợt trở nên ít ỏi, Seol Yoona thấy không vui gì cả.
Suốt một tuần đầu tiên, Seol Yoona mỗi đêm đều miệt mài giải đề đến gần 3 giờ sáng. Chợp mắt được tầm 4 tiếng lại phải thức giấc đến lớp bồi dưỡng. Kim Minji kinh hãi bảo nàng sớm muộn sẽ không khác gì cái xác khô, quả thật vài ngày sau đó Seol Yoona lăn đùng ra bệnh. Kim Minji dự đoán được sắp có một màn nhõng nhẽo của nàng ta với bạn người yêu, cô tự giác nhanh chân sang phòng khác tạm trú.
"Solie...em đau đầu, lại hơi sốt nữa." Seol Yoona ngã phịch xuống giường, một tay ôm cái đầu nhức nhối, một tay giữ chặt điện thoại bên tai.
"Em uống thuốc chưa?"
"Dạ rồi..."
"Em thức khuya đúng không?"
"Đâu có..." Seol Yoona trả lời yếu ớt vì mệt, nghe vào liền biết đang nói dối.
Giọng điệu của Bae Jinsol lo lắng xen bực bội tuôn ra một tràn: "Em đừng có xạo, Minji nói mình biết rồi. Mà cậu ta không nói thì mình cũng đoán được. Em đó, hồi ấy cứ cằn nhằn không cho mình thức khuya. Bây giờ em lại thức khuya ơi là khuya rồi đổ bệnh."
"Solie quát em à?" Seol Yoona đổ bệnh nên tâm hồn mỏng manh, thút thít mấy tiếng tổn thương khi bị mắng.
"Không có, mình lo cho em mà." Bae Jinsol mủi lòng, buồn bực tắt lịm khi kéo dài chưa được một phút.
"Hức...em chán lắm rồi. Mọi người luôn mặc định rằng em sẽ có giải, em ghét như vậy, họ làm em thấy áp lực. Hiệu trưởng còn mong em lọt vào tuyển thi quốc tế. Khả năng tiến vào top 10 em còn không chắc thì làm sao vào top 6 thi quốc tế."
"Lớp tập huấn toàn người giỏi thôi, mỗi khi có bài tập, họ cứ hỏi em xong chưa còn thúc giục em làm nhanh lên."
"Em thích Hóa, nhưng em muốn làm thứ mình thích một cách tự nguyện. Không phải theo kiểu ép buộc thế này."
Seol Yoona chịu áp lực suốt nhiều tháng lại đang nhớ người yêu, thêm cả tâm lý người bệnh yếu mềm. Nghe một câu lo lắng của Bae Jinsol mà vỡ òa xả hết uất ức tích tụ bên trong.
Bae Jinsol nghe xong nhất thời sửng sốt, không biết nên nói gì. Giá như cậu có thể ở gần để ôm nàng vỗ về thì tốt biết mấy.
"Solie có thích em không?" Không nghe tiếng đáp lại, Seol Yoona hậm hực hỏi tiếp.
"Thích mà. Thích lắm. Thích em nhất." Giọng của Bae Jinsol vang lên mềm mại.
"Thích mà lại quát em..."
Dù Bae Jinsol không thấy mặt nhưng vẫn tưởng tượng ra biểu cảm nhõng nhẽo phồng má tỏ thái độ của người bên kia. Tâm trạng của Seol Yoona đang không tốt, cậu cần phải dỗ dành nàng trước đã rồi tính.
"Ngoan ngoan, mình ước gì có thể tới đó ôm em. Mình không giỏi an ủi người khác nhưng lúc nào em cần mình đều sẵn sàng lắng nghe em. Chuyện thi cử, dù kết quả ra sao mình đều rất tự hào về em. Em đừng gắng quá sức để mang bệnh, mình lo lắm đấy. Em phải thật khoẻ mạnh để về đây ôm mình."
"Ôm bao lâu cũng được?"
"Bao lâu cũng được."
Cứ như vậy đó, Bae Jinsol phải dành cả một đêm để dỗ người bệnh mít ướt kia.
Trộm vía hôm sau Seol Yoona khỏe hơn, lúc ấy Bae Jinsol mới dám kì kèo với nàng chuyện thức đêm.
[
@bjsolie2812
*Đã chia sẻ một liên kết* (Bài báo có tựa đề: Tác hại của việc thức khuya)
@seolya2601
Solie muốn dặn em ngủ sớm đó hả?
@bjsolie2812
Đúng!
Em thức khuya nên mới đau đầu đó. Em không ngoan gì hết :(((
@seolya2601
Vậy Solie nói xem em phải làm sao :'(
@bjsolie2812
Ngủ sớm. Nếu cần thì sáng thức sớm học bài :*
@seolya2601
Ứ chịu
Chỉ có buổi tối được gọi cho Solie, bảo em ngủ sớm chẳng phải em bị lỗ sao :((
@bjsolie2812
Em lo vì chuyện này đó hả :)))))))))))
Hí em dễ thương ghê
Dễ ẹt. Buổi sáng mình thức cùng em :*
@seolya2601
Thức nổi không đấy :))))
@bjsolie2812
Nổi mà. Em cứ gọi cho mình :>>>>
Em phải tin người yêu của em chứ
]
Vậy nên hai tuần sau đó, Seol Yoona vâng lời bạn cứ 10 giờ thì đắp chăn ngủ. Đến 4 giờ sáng bật dậy gọi cho bạn, Bae Jinsol rất giữ lời bắt máy bằng chất giọng ngái ngủ, lăn xăn rửa mặt rồi ngồi vào bàn học. Có hôm không đi học chỉ nằm bật webcam nhìn bạn, Seol Yoona giải đề một lúc thì nghe tiếng thở đều đều bên tai, ngẩng đầu đã thấy Bae Jinsol ngủ quên mất rồi.
Có hôm Kim Minji vô tình mở mắt bắt gặp học bá Seol Yoona đang chăm chú vào laptop. Ánh mắt tình cảm như này không lý nào lại trao cho mấy phương trình hóa học được. Kim Minji tò mò, len lén liếc vào màn hình. Ôi trời, hóa ra bạn học Seol Yoona đang nhìn người yêu của nàng ta ngủ ngon lành, bản mặt của cậu ta trông rất mắc cười nhưng Seol Yoona lại nhìn đắm đuối, còn bấm chụp màn hình lại nữa chứ.
Thôi được rồi Kim Minji chấp tay bái phục, hai người này u mê quên lối về rồi. Một lần khác, Kim Minji lại lờ mờ thức giấc lúc 4 giờ sáng. Nghe Seol Yoona nũng nịu với Bae Jinsol mà nổi cả da gà, trùm chăn lầm bẩm hôm nay mình mở mắt sai cách rồi. Thính lực của Kim Minji tốt lắm nên dù Seol Yoona thì thầm vẫn nghe rõ từng chữ một, còn nàng nói gì thì cô xin phép không thuật lại.
Hôm đoàn tập huấn trở về, Seol Yoona vội vàng đến trường chờ cái người mà ai cũng biết tan học. Bae Jinsol vừa ra khỏi cửa lớp đã bị nàng lôi đến chỗ vắng người, cả người sau đó bị ôm chặt cứng suốt 15 phút tưởng như xém tắt thở. Cả mặt mũi cũng bị nàng đè ra thơm liên tục.
Mà Bae Jinsol cũng không phản đối mặc cho bạn người yêu làm gì thì làm còn Seol Yoona mãi vẫn không thấy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro