Cỏ @villademort_ write team 4
Anh về lại Hà thành đón Tết, thấy sao mà vắng bóng quá. Chẳng phải vắng đâu bóng người xưa, mà có chăng lại là vắng một thời xa xôi chẳng biết em còn nhớ? Người ta cười vui lắm, em tôi ạ. Mặc dầu tôi chẳng biết vui cái chi, có hay là người vui vì đất nước được đổi mới.
Họ ấy, cái tên người Tây với bộ áo quần cùng đôi giày da đen bóng bẩy. Họ bước đi trên con phố nhỏ vốn là của dân Việt ta. Em ạ, Tết xưa qua rồi, nay chỉ mong một đời bình an.
- 🎋
Chẳng biết rằng là đã xưa hay còn mới, anh Kỳ mang bộ áo xám màu mà Hiệu Tích mới gửi từ Sài thành ra cho ngày trước. Anh thấy cái nét chỉ nhỏ lắm, chỉ nhỏ chừng đốt ngón tay mà thôi cũng đủ khiến anh bật khóc. Cũng ngộ, hóa ra cái áo này là do Quốc may từ hồi ngoài tiền tuyến nhìn bom rơi. Em nhẩm tính mồng một thể nào cũng gửi đến tay anh, đau thay, mãi đến khi anh đã ngót nghét cái tuổi hai bảy mới thấy được món quà của em. Quốc cũng lạ lắm, hồi đó cứ im ỉm thế thôi khiến anh chẳng thế nào mà đoán được tính em, chắc em còn nhỏ dại, cũng có khi em sợ anh lớn lo lắng cho.
Còn nhớ cái ngày em mang khuôn mặt rũ rượi và đôi tay buông thõng một bên với những máu tươi cùng bùn đất ngã nhoài trước sân nhà anh Trấn. Nhìn Quốc mà lòng anh đau đáu, bản thân anh chỉ hận thân mình bệnh tật liên miên, chẳng thể xông ra ngoài kia cùng em như bao người.
Anh Kỳ thở dài hoài niệm ngày xưa cũ, lưng anh ngả xuống tấm phản nghe lành lạnh sống lưng. Anh khẽ thở hắt một tiếng, mặc cho nắng trưa nhẹ nhàng vờn trên làn tóc.
"Quốc à em?"
Anh theo thói quen gọi một tiếng, nhưng không có ai đáp lại. Làn mi anh run lên, đôi mắt hé mở. Trước mắt anh là người em yêu dấu đang lặng im, đôi mắt Quốc như chứa cả ngàn sao lấp lánh đang dừng trên khuôn mặt anh. Làn môi anh nhợt nhạt vẽ lên một đường cong, lẳng lặng nằm đó nhìn bóng nắng hắt vào khung cửa.
"Tết năm nay có nắng ấm em ạ."
Anh Kỳ nói vậy, nhưng chẳng rõ anh nói với ai. Phải chăng chỉ là một câu nói đơn giản để tự an ủi bản thân. Chẳng là, anh cũng mơ hồ không rõ bóng hình em có nghe anh nói hay không.
Quốc ngồi đó, giữa những tia sáng của ngày chiếu qua khuôn mặt em nhỏ nhắn. Môi em mỉm cười, nhưng lại khiến lòng người đau đến lạ.
Còn nhớ anh Trấn nói nếu trong lòng cứ giữ mãi bóng hình người vốn đã yên ngủ ngàn thu thì khó mà buông bỏ được. Nhưng sao lỡ lòng em hỡi? Vốn là anh còn chưa kịp chờ đến ngày em về. Vốn là anh còn đợi người chiến sĩ về với Tổ Quốc thân yêu. Em ạ, anh vốn chẳng nỡ.
- 🎋
Tết năm nay đèn lồng treo sáng cả một vùng trời. Trăng kia lơ lửng giữa dải lụa đen, lẳng lặng thả những ánh sáng dát vàng xuống đáy hồ. Tết năm nay trăng tỏ, mà lòng người xưa vốn đã chẳng còn sáng. Anh ôm trong tay một cành đào vẫn còn e ấp nụ xuân, chẳng mấy chốc đã hòa vào đoàn người trên phố. Áo khoác giày da, cái Tết Việt năm nào đã chẳng còn nữa rồi. Tết cũng chẳng còn là ngày đoàn viên, bởi lẽ người chiến sĩ năm nao đã phơi thây ngoài nơi xa kia. Anh Kỳ cũng đã bỏ lại cái căn nhà tranh từ hồi đi Sài Thành tránh bom, có lẽ bây giờ nó cũng chỉ còn là đống tro tàn.
Anh thả bước chân đặt lên chiếc cầu nhỏ, nhìn bóng người mông lung tựa ngàn mây phía bên kia đang lẳng lặng đứng đó.
"Quốc ạ."
Anh cười, mà nước mắt trên mi đã sắp trào ra. Tiếng người vui nô nức trên phố át đi tiếng lòng anh, lệ rơi, mà đôi môi vẫn mang theo vầng trăng khuyết.
Vốn rằng Chính Quốc trong trái tim anh vẫn luôn là người con trai năm ấy, chỉ là qua năm tháng hình bóng ấy đã dần nhạt màu, nay chỉ lay lắt như ánh sáng của một thời vàng son xưa cũ. Doãn Kỳ để cho nước mắt tuôn rơi thấm ướt một bên vai áo, đôi tay buông thõng mặc cho nhành hoa đào đã rơi xuống nền đất. Từng đôi giày da bóng loáng giẫm lên, đóa hoa nhỏ nay đã lả tả những cánh mỏng màu đào. Từng cánh hoa rơi là một mảnh vỡ kí ức trong anh, vụn vỡ, và tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Doãn Kỳ khóc, tiếng anh nấc lên nghẹn ngào và mặc cho thời khắc giao thừa đã đến, từng chùm sáng lấp lánh nổ tung trong trời đêm huyền ảo. Đôi tay anh bơ vơ ôm lấy bóng hình em nay đã không còn, mặc cho cát bay vào mắt bỏng rát, anh vẫn luôn mang hạnh phúc trọn vẹn như em đã từng ở đây.
- 🎆
Kết thúc rồi em ạ.
Nay anh đứng trước gò đất cao không tên không tuổi của người chiến sĩ năm nào. Vốn dĩ chẳng ai biết em của cái tuổi mười tám đó đã anh dũng xông pha ra chiến trường và hi sinh cho Tổ Quốc như thế nào, em cũng sẽ chẳng được lưu tên vào sử sách như bao người anh hùng khác. Nhưng em sẽ mãi luôn ở đây, ngự trị nơi trái tim nhỏ bé của anh. Điền Chính Quốc vẫn luôn là người anh thương nhất, cũng luôn là người anh muốn quên đi nhất. Và đến giờ đây, sẽ ổn thôi em ạ, vì người anh sắp được gặp sẽ chẳng phải là bóng hình trong những mơ tưởng ngây dại của anh nữa, mà chính là Chính Quốc mà anh thương nhớ.
Và rằng gửi đến em ngàn cái yêu thương. Nay, sau sáu năm mặc em ở nơi trời đất xa vời vợi, anh đến với em, mang theo duy nguyện bình an.
Thương em.
Doãn Kỳ.
300119;
«Trăng khi tỏ khi mờ
Người khi ở khi đi.»
Nhận xét:
Nghin:
Ở fic này, Cỏ viết đúng thể loại là thế mạnh của mình: bối cảnh chiến tranh và hậu chiến. Bối cảnh quen thuộc tạo điều kiện rất thuận lợi để triển khai một mạch truyện mượt mà, ít va vấp.
Mình đánh giá cao lối viết của Cỏ. Sáng rõ và chắc chắn, câu văn chữ đúc nhiều và chữ nước ít. Nỗi đau hoang hoải của Kỳ bao trùm cả câu chuyện được gợi bằng không khí tạo nên từ giọng văn nhiều hơn là từ ngữ trực tiếp - lối kể đậm và sâu không phải ai cũng có được.
Trong fic của Cỏ, có nhiều cụm từ mang tính ám ảnh rất sâu. Là ánh sáng của một thời vàng son xưa cũ, hay đơn giản là Em ạ, anh vốn chẳng nỡ. Ngôn từ dùng tương đối trau chuốt, tinh tế và êm nhẹ. Nhìn tổng thể, đây là một fic đáng đọc. Đáng đọc ở nỗi buồn đau đáu dai dẳng, là thương nhớ, là xót xa muộn màng của Kỳ cho Quốc mười tám tuổi nằm lại dưới hòn tên mũi đạn của quân thù.
Chỉ có một chút, mình đã hy vọng ở điểm kết thúc, Kỳ cũng sẽ học cách bình an, sẽ thấy em vấn vít trong từng hơi thở của chính mình để tin em vẫn ở đây, mỉm cười vì biết bình an của chính mình vẫn luôn ở đó. Như thế, cái kết có lẽ sẽ được vẹn toàn hơn (, vì hẳn là Quốc cũng sẽ mong như thế, nhỉ?).
Yêu thương và tặng lại Cỏ bốn chữ "duy nguyện bình an".
Nee:
Giọng văn của cậu vẫn nhẹ nhàng và ấn tượng trong mình như lần trước, và mình thấy nó đáng để đọc trong những ngày như thế này.
Lời khen cho Cỏ, cậu khắc họa, tô vẽ được khung cảnh xưa hoài niệm mà cũng bi thương từ nỗi nhớ của Doãn Kỳ, nhất là cái tươi vui nhưng cũng có phần đổi mới của Tết những năm tháng cũ qua câu chữ đẹp và êm đềm lắm. Đúng như Nghiên đã nói, thế mạnh viết về bối cảnh xưa đã giúp cậu khá nhiều, nhưng có cái gì đó, nói đúng hơn là cốt truyện không làm tớ thỏa mãn thực sự, cái thỏa mãn ấy chỉ lưng chừng mà chưa đạt được cao trào. Nếu điểm mạnh ở cậu là khơi lên nỗi nhung nhớ, da diết ở kẻ ra đi - người ở lại, thì hơi tiếc một chút khi không sử dụng hết và tiếp tục nét đẹp của "duy nguyện bình an" trong câu chuyện của mình. Doãn Kỳ có chút gì đó còn xa với thực tại, chìm đắm trong nỗi mất mát từ quá khứ. Giá như cậu có thể cho tớ thấy được nhiều hơn khi Kỳ nhận ra và ngẫm được sự ra đi của Quốc không phải là mãi mãi, Kỳ ở lại là sống cho cả Quốc, sống một cuộc đời với một nguyện ước duy nhất vẹn hai chữ bình - an.
Cỏ làm tốt, rất tốt là đằng khác, tớ chỉ hơi tiếc một chút thôi :3 Chúc Cỏ một khởi đầu năm mới an vui (khởi - an)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro