Tonic @Traz-Ine review team 4

Tác phẩm: Xuân buồn rũ rượi tiễn người xưa

Tác giả: Cỏ

Thể loại: Oneshot

Reviewer: Tonic

Nốt nhạc trầm vang lửng giữa màn không khí đua xuân, độ hoa đào nở. Thương người, nhớ người, đợi người, liệu người còn nơi chốn cũ, liệu người còn nhớ. Màu của nỗi buồn, màu của tương lai đượm buồn, màu của cảm xúc dạt dào lưu luyến, màu của người đi để người ở lại, mong người trở về, một nơi không rời. Doãn Kỳ, người sẽ mang những tình cảm ấy lên Chính Quốc. Một câu chuyện man mác cái lẽ tình buồn.

Buồn về nơi cũ, buồn theo thói quen rồi thốt lên, nhớ người mà nghẹn ứa, nhớ người mà chuyện trò, thói quen anh đã khó quên, khó bỏ. Màn Hà thành buông xuống cả câu chuyện, nơi những cảm xúc cần được bộc lộ, hiện lên rõ ràng hơn bất cứ đâu. Đáng tiếc tác giả không làm được như vậy. Tác giả đã có một cái tình tiết chỉnh chu, một sự chuẩn bị đáng được khai thác hơn. Chỉ vậy sự mơ hồ bao trùm cả tác phẩm, tất cả đều mờ mịt, mọi thứ một chút đều thiếu một điệu nhạc, một điệu hoạ, một điệu tình.

Anh đã sa vào một bối cảnh, không có vị trí thực tế, không có thời gian lẫn không gian rõ ràng hơn. Ở đây, mọi thứ chỉ nhìn được thoáng qua, nhìn được anh đang làm gì, thấy anh bộc lộ điều gì, cảm nhận được chút cảm xúc của anh. Những chiến sĩ của kháng chiến, hiện thời đã thay đổi chỉ người cũ đã biến mất. Đấy, một thứ cần được tác giả đánh mạnh vào. Nhưng không, Cỏ đi lướt nhẹ quá nhẹ, đi thêm một cái tên lại thiếu sự giải thích. Vị trí ấy, không gian ấy, thời gian ấy, thời khắc của mùa xuân, thời gian của người khác lẫn nhân vật chính, vị trí xác thực một chút, có thể là những từng bước đi của Doãn Kỳ thì sẽ ổn hơn.

Từng cái chạm của cảm xúc, mỗi lần Cỏ thiếu sự trọn vẹn, gọi là chưa đủ, tác phẩm có nhưng cần cơn dậy sóng ( ngầm ) thì sẽ bước sang trang hoàn toàn mới. Tác giả thiếu yếu tố tả cảnh ngụ tình, hãy thêm một hoặc một vài cảnh mà Doãn Kỳ nhìn Chính Quốc ở quá khứ, hơn nữa là hiện thực u buồn, cái vui vị người đã tan biến, ánh trăng đang tan dần. Kể của tác giả một đôi chỗ dễ nhầm ngôi, cần chú ý về đại từ đang dùng để không bị xem là đổi ngôi liên tục.

Một vài chỗ đã lận Hán Việt trong khi đang viết thuần Việt hoàn chỉnh, sự buông lơ mạch kể tạo một chút sơ suất nhẹ. Và điều đó không khoá lấp giọng văn thuần Việt của người chiến sĩ, thân quen, gần gũi, nhẹ nhàng. Loạt những từ khiến mùi hương mang đậm thời Việt, của Việt, mang được một cảm giác thuần tự nhiên. Chỉ tiếc chút là bị rối ở các đoạn sau gần kết. Tất nhiên, giá trị của câu chuyện vẫn dễ dàng được hiểu. Tách cà phê có vị, có mùi thơm, có được sữa, chỉ là cà phê được pha chế chưa đậm, thiếu cách tách riêng hay hoà lẫn những vị tuyệt vời nào đó.

Câu chuyện và kết cấu, xin phép được gọi là có thêm một lá thư, cái lá thư chưa vẹn nguyên, đoạn cuối, những mơ màng của Doãn Kỳ về Chính Quốc, hoặc là kết cục của anh vì nơi đây có xuân, buồn, rũ rượi, tiễn, người cũ. Đoạn thoại của câu chuyện lại rất ổn định, ít nhưng đủ, đủ để nhìn thấy được thói quen của anh, một cái thành công của tác phẩm.

Nhắc về chủ đề chính Duy nguyện bình an một chút, một cảm xúc dâng trào trong tác phẩm là bao trùm một duy nguyện về Chính Quốc, bình an cho cả hai. Vẫn một lần nói ra thì chưa ổn, chưa truyền được cảm giác thật mạnh, có nhưng kém hơn một tí. Cho dù ra sao thì hình tượng nhân vật đã mang điều đó xuất hiện trước mắt, một cách chẳng phải dễ thực hiện.

Về hình thức một chút, Cỏ có tính liên kết ở một câu chưa ổn, ngoài ra chuyển - cắt đoạn xem ra là hợp lí. Còn lại là nội dung như sương nhẹ phủ lớp dày chưa tan, hơi bị mờ nhạt. Nhưng nếu được hiện thực rõ, nhất là tâm lí mồn một thì sẽ ổn định hơn, khai thác sâu và chuyên thêm nữa chỉ mang lại hiệu quả hơn, chắc chắn là vậy. Còn nhiều thứ, đúng là chưa hoàn chỉnh, cũng chưa được đem ra bàn trong đây. Nhưng cũng không thể phủ nhận ngòi bút thuần của Cỏ có đủ sức lực để đi tiếp con đường này.

Đôi khi sự giao thoa giữa nội dung và hình thức, tình cảm và nhân vật chưa thật sự mang lại cảm giác nhất định nào đó. Nhưng đó không phải là cái dở hay là một thứ hay, lúc này cái cần là Cỏ cho điều đó thực sự trội dậy một cách bất ngờ, cái mà Cỏ làm được là khiến người khác ngờ ngợ đoán ra được nó rồi, chỉ một cơn gió nữa thổi nhẹ, lảng vảng giữa mạch truyện, giữa chính diện sự chân thực của nhân vật. Chỉ vậy, tác phẩm nhất định sẽ khiến từng bước chân của Doãn Kỳ là màu sắc tuyệt đẹp nơi ngàn vì sao trong Chính Quốc.

Rất vui vì đã là đồng đội của tớ, vì tớ mà viết sớm hơn một tí, bài review không quá nhiều, thiếu không ít cảm xúc và không có nhận xét sâu sắc. Nhưng cậu đã hoàn thành tác phẩm này rồi và cậu sẽ sớm thành công hơn trong mọi thứ. Tạm kết thúc ở đây một bài review nửa vời.

Nhận xét

Evan: Quả thực mà nói thì tớ thấy cậu đã khá hoàn chỉnh trong bài review này. Cậu đã đi được qua toàn bộ các ưu, nhược điểm, nhận xét và liên hệ tới chủ đề, tuy vậy theo tớ mọi thứ vẫn còn hơi nhạt nhòa. Ý tớ là cậu có nhắc tới đủ các điểm chính, nhưng như điều cậu nhận xét Cỏ, cậu chưa làm rõ được vấn đề. Cách trình bày của cậu cũng rõ ràng dễ đọc, bộ khung xương chắc chắn cho dàn bài cũng giúp cậu không bị đi chệch khỏi lối đi (và ít nhất không lan man như evan :v). Đúng như cậu đã nói, tớ thấy hơi thiếu sự cảm nhận cá nhân, vì cảm thấy đây phân tích là nhiều.

Mở đầu của cậu cũng gây thiện cảm cho tớ ấy, vì nó không quá sỗ sàng mà khá relatable, cùng giọng văn nhẹ nhàng giống teammate của mình - Cỏ.

Lemoh: Nếu có thể đứng từ hai phía nhận xét, bài của team Cỏ-write lần này và bài của Tonic khá hợp với nhau, cả hơi đều sử dụng chất mềm mại trong giọng văn và review để đem đến độc giả. Nhưng Tonic bài này chưa phát huy được khả năng thực sự của mình, bài review từ đầu chưa gây được ấn tượng tốt, mở đầu là sự nhàm chán không đáng có và sử dụng phân tích là đi sâu vào là không phù hợp, nhất là những người chưa đọc truyện của Cỏ. Tonic sau đó mới tiến sâu vào bài review như chỉ ra phần hình thức, cảm nhận của mình, dẫu vậy mọi thứ lại hoàn toàn đảo lộn. Bài review còn lộn xộn các phần và việc mở đầu cho người đọc là cơ bản để độc giả thích ứng được là chưa có. Có ví dụ so sánh vừa là hình ảnh cho mọi người dễ hình dung hơn, nhưng lại là hình ảnh so sánh không mới. Điểm đáng khen là Tonic đã mở màn là cái hay của truyện, tạo được suy nghĩ tích cực cho người đọc và tìm đến bài review của cậu, hơn nữa là Tonic cũng đã đề cập đến chủ đề của đề thi và event lần này, thêm một điểm đáng khen thứ hai

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro