Chương 84: Cái chết bất ngờ
Harry cùng Hermione và Ron vào căn phòng học trống ở hành lang tầng một.
"Bồ muốn nói gì?" – Ron thắc mắc.
"Voldemort đã bắt chú Sirius."
"Cái gì?" – Hermione ngạc nhiên.
"Làm sao cậu biết?" – Ron trợn tròn mắt.
"Mình nhìn thấy. Vừa xong. Khi mình ngủ gật trong lúc thi"
"Nhưng — nhưng ở đâu? Bằng cách nào?" – Hermione mặt trắng bệch.
"Mình không biết"
"Nhưng mình biết chính xác nó ở đâu. Đó là một căn phòng trong Sở Cơ mật đầy những cái giá với những quả cầu thủy tinh nhỏ và họ đang ở cuối dãy chín mươi bảy... hắn đang cố gắng dùng chú Sirius để lấy cái gì đó mà hắn muốn ở đó...hắn tra tấn chú ấy... hắn nói rằng cuối cùng hắn sẽ giết chú ấy!".
Giọng Harry run rẩy. Đầu gối của nó cũng thế. Nó đi tới một cái bàn, ngồi lên đấy và cố gắng làm chủ chính mình.
"Làm thế nào chúng ta tới đó được?" – Harry hỏi hai đứa bạn.
"Đ..đến đó à?" – Ron run rẩy.
"Đến Sở Cơ mật, chúng ta có thể cứu chú Sirius!" – Harry nói to.
"Nhưng...Harry..." – Ron nói một cách yếu ớt.
"Cái gì? Cái gì?" – Harry ngắt lời Ron.
Nó không thể hiểu vì sao hai đứa đều nhìn chằm chằm vào nó như thể nó đang nhờ chúng làm một việc gì đó quá đáng.
"Harry" – Hermione nói với giọng hoảng sợ hơn
"ờ... làm... làm thế nào mà Voldemort vào được Bộ Pháp thuật mà không bị ai đó nhận ra?"
"Làm sao mình biết được?" – Harry gào lên
"Câu hỏi bây giờ là làm thế nào chúng ta có thể tới đó được!"
"Nhưng... Harry, hãy suy nghĩ điều này" – Hermione bước đến gần nó
"Bây giờ là năm giờ chiều... Bộ pháp thuật có đầy người đang làm việc... làm sao Voldemort và chú Sirius có thể vào đó mà không bị phát hiện? Harry... họ là hai phù thủy bị truy lùng gắt gao nhất trên thế giới... cậu nghĩ rằng họ có thể vào một toà nhà đầy những Thần Sáng mà không bị phát hiện?"
"Mình không biết, Voldemort có thể dùng Áo khoác tàng hình hoặc một thứ gì đó!" – Harry nói to
"Dù sao chăng nữa, Sở Cơ mật luôn luôn không có người mỗi lần mình đến đó...."
"Cậu chưa bao giờ ở đó, Harry" – Hermione nói nhỏ.
"Tất cả chỉ là cậu mơ thấy nó".
"Đó không phải là những giấc mơ bình thường!"
Harry hét vào mặt cô bé, đứng dậy và tới lượt nó tiến tới gần cô bé. Nó muốn làm lay chuyển suy nghĩ của cô bé.
"Thế cậu giải thích thế nào về vụ ba của Ron, về tất cả những cái đó, làm thế nào mình có thể biết được điều gì đã xảy ra với bác ấy?"
"Nhưng chuyện này thì....thì không thể xảy ra được!" – Hermione nói một cách liều lĩnh.
"Harry, làm thế nào mà Voldemort có thể bắt chú Sirius khi chú ấy vẫn luôn ở Quảng Trường Grimmauld được?"
"Chú Sirius có thể trốn ra chỉ để có một chút không khí trong lành" – giọng Ron lo lắng
"chú ấy đã liều lĩnh ra khỏi ngôi nhà đó năm ngoái..."
"Nhưng vì sao" – Hermione tiếp tục phản đối.
"Tại sao Voldemort muốn dùng chú Sirius để lấy cái vũ khí đó, hay bất cứ thứ gì như vậy."
"Mình không biết, có thể có hàng đống lí do!" – Harry hét.
"Có thể chú Sirius là người mà Voldemort không phải lo lắng xem chú ấy bị thương hay không..."
"Các bạn biết không, mình vừa mới nghĩ ra một điều" – Ron cao giọng.
"Em trai của Sirius là một Tử thần Thực tử, phải không? Có thể hắn đã nói cho Sirius bí mật làm thế nào để lấy được thứ vũ khí đó"
"Đúng.....và điều đó giải thích tại sao thầy Dumbledore đã rất muốn giữ chú Sirius trong nhà suốt ngày!" – Harry nói.
"Nghe này, mình xin lỗi!" – Hermione la lên.
"Nhưng cả hai cậu đều không chắc chắn và chúng ta không có một bằng chứng nào cho chuyện này, không có gì chứng minh Voldemort và chú Sirius đang ở đó..."
"Hermione, Harry đã nhìn thấy họ!" – Ron vặn lại.
"Được rồi" – cô bé nói, trông hơi sợ hãi nhưng quả quyết
"Mình phải nói điều này..."
"Gì vậy?"
"Cậu... điều này không phải là sự phê phán, Harry! Nhưng cậu hành động... phần nào... ý mình là — cậu có nghĩ rằng cậu mắc phải một chút giống như là — sự ám ảnh của trách nhiệm đi cứu người?" – cô bé nói.
Nó nhìn cô bé trừng trừng.
"Vậy cái gì được cho là "trách nhiệm phải đi cứu người"?"
"À... cậu..." – cô bé trông sợ hãi hơn bao giờ hết.
"Ý mình là... chẳng hạn năm ngoái... trong hồ nước... khi cuộc thi đấu Tam Pháp thuật... cậu không cần thiết phải... mình muốn nói, cậu không cần phải cứu em gái của Delacour... nhưng cậu đã... mang nó theo"
Một đợt sóng giận dữ nhói lên trong người Harry, sao cô bé có thể làm nó nhớ lại sự ngu ngốc ấy lúc này?
"Mình muốn nói, đó thật sự là điều rất tốt ở cậu và tất cả mọi thứ"
Hermione nói nhanh, trông gần như hoá đá khi cô bé nhìn vào mặt Harry.
"Mọi người đều nghĩ rằng đó là điều thực sự tuyệt vời..."
"Thật buồn cười" – Harry rít qua kẽ răng.
"Bởi vì mình nhớ rất rõ Ron đã nói rằng mình đã lãng phí thời gian để hành động như một vị anh hùng — đó là điều mà cậu nghĩ phải không? Cậu cho rằng mình lại muốn làm anh hùng một lần nữa?"
"Không, không phải như vậy!" – Hermione trông sợ hãi.
"Mình hoàn toàn không có ý như vậy"
"Tốt, thế thì hãy nói cái mà cậu muốn nói đi, bởi vì chúng ta đang phí thời gian ở đây!" – Harry hét lên.
"Mình đang cố gắng nói điều này.........Voldemort hiểu rõ cậu, Harry! Hắn mang Ginny xuống Phòng chứa bí mật để lừa cậu vào đó, đó là kiểu hắn hay làm, hắn hiểu cậu là kiểu người... người sẽ đi giúp chú Sirius! Điều gì sẽ xảy ra nếu hay đang cố lừa cậu vào trong Sở Cơ mật...?"
"Hermione, hắn làm điều đó để dụ mình tới hay không, đó không phải là việc quan trọng......họ đã đưa giáo sư McGonagall tới Bệnh viện St Mungo, ở đây không còn thành viên của Hội để mình có thể kể, và nếu chúng mình không tới, chú Sirius sẽ chết!"
"Nhưng Harry... điều gì xảy ra nếu giấc mơ của cậu chỉ là.... chỉ là một giấc mơ?"
Harry gào lên trong thất vọng. Hermione gần như lùi lại, trông rất cảnh giác.
"Mình không mơ!" – Harry hét vào mặt cô bé.
"Mình không gặp ác mộng, mình không mơ! Bạn nghĩ tất cả phép Bế quan bí thuật (Occlumency) để làm gì, tại sao bạn không nghĩ rằng Dumbledore muốn mình đừng nhìn thấy những thứ đó? Bởi vì chúng là THỰC, Hermione!.....Chú Sirius đã bị bắt, chỉ có một người có thể cứu chú ấy, và nếu cậu không muốn đi, tốt thôi, nhưng mình sẽ đi, cậu hiểu không? Và nếu mình nhớ không nhầm, cậu đã không có vấn đề gì với cái sự ám ảnh phải đi cứu người của mình khi chính là cậu được mình cứu khỏi lũ Dementors, hay......" – nó quay sang Ron
"khi em gái cậu được mình cứu khỏi con Tử xà."
"Mình không nói là mình có vấn đề với điều đó!" – Ron giận dữ.
"Nhưng Harry này, mình đã nói điều này nhiều lần" – Hermione kiên quyết nói.
"Thầy Dumbledore muốn cậu học Phép Phong tỏa để ngăn chặn những thứ đó ra khỏi tâm trí cậu, nếu cậu học xong nó rồi thì cậu đã không bao giờ nhìn thấy điều này...."
"NẾU CẬU NGHĨ RẰNG MÌNH SẼ HÀNH ĐỘNG NHƯ THỂ MÌNH KHÔNG NHÌN THẤY GÌ..."
"Chú Sirius nói với cậu rằng không có điều gì quan trọng hơn việc cậu học cách phong tỏa tâm trí"
"ĐƯỢC, MÌNH HI VỌNG CHÚ ẤY SẼ NÓI KHÁC NẾU CHÚ ẤY BIẾT ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA..."
Đột nhiên Ginny và Luna đi vào.
"Chào" – Ginny ngập ngừng.
"Bọn em nghe thấy tiếng anh đang hét. Anh đang nói điều gì vậy?"
"Không phải việc của em" – Harry nói một cách cộc cằn.
Ginny nhướn lông mày.
"Không cần phải nói giọng như vậy với em" – cô bé lạnh lùng nói.
"Em chỉ tự hỏi em có thể giúp gì hay không?"
"À, em không thể giúp gì được" – Harry nói ngắn gọn.
"Anh đang trở nên thô lỗ đấy, anh biết không" – Luna nhẹ nhàng nói.
"Đợi đã." – Hermione đột ngột nói.
"Đợi đã... Harry, chúng có thể giúp."
Harry và Ron nhìn cô bé.
"Nghe này." – cô bé nói gấp.
"Harry, chúng ta cần biết chính xác xem chú Sirius có thật sự rời Đại bản doanh hay không."
"Mình đã nói rồi, mình đã nhìn thấy..."
"Harry, mình xin cậu, làm ơn đi!" – Hermione tuyệt vọng nói.
"Làm ơn kiểm tra xem chú Sirius có thật sự không ở đó hay không trước khi chúng ta tới London. Nếu chúng ta biết chắc chắn chú ấy không ở nhà, thì mình thề là mình sẽ không ngăn cản cậu. Mình sẽ đi, mình sẽ l..làm bất cứ cái gì có thể để cứu chú ấy."
"Chú Sirius đang bị tra tấn!" – Harry hét.
"Chúng ta không còn thời gian để mà lãng phí đâu."
"Nhưng nếu đó chỉ là mẹo lừa của Voldemort, Harry, chúng ta sẽ đi kiểm tra, chúng ta phải đi."
"Bằng cách nào?" – Harry hỏi gặng.
"Làm thế nào chúng ta có thể kiểm tra được?"
"Chúng ta sẽ dùng lò sưởi của mụ Umbridge và xem chúng ta có thể liên lạc với chú Sirius hay không?" – Hermione trông rất kinh hãi khi nghĩ đến điều đó.
"Chúng ta sẽ lừa mụ Umbridge đi đâu đó, nhưng chúng ta cần phải canh chừng, và vì vậy chúng ta cần nhờ Ginny và Luna."
"Khoan đã!" – Ron đột nhiên lên tiếng.
"Chuyện gì vậy Ron???" – Harry gắt gỏng.
"Sao chúng ta không kiếm chị Sophie chứ? Rõ ràng chị ấy có thể đưa chúng mình vào được, cũng có thể chặn mụ Umbridge. Tại sao lại không gọi?"
"Chúng ta gây quá nhiều chuyện cho chị ấy rồi! Chị ấy không cần tham gia vào!" – Harry bực bội.
"Nhưng chị ấy có thể giúp chúng ta cứu chú Sirius!" – Hermione lần nữa thuyết phục Harry.
"Các bạn không nghe chị ấy không muốn liên quan gì tới hội sao??? Chuyện này của chúng ta không cần kéo chị ấy vào!"
"Nhưng chị ấy lo cho cậu Harry!!! Gọi chị ấy đi cùng đi, nhé?" – Hermione cầu xin Harry.
"Không! Mình có thể tự lo được!" – Harry quay lưng đi.
"Mình....mình có thể tham gia được không?" – Jade bước vào.
"Cậu? Tham gia sao?" – Ron ngạc nhiên.
"Ừm, mình là người của Hội luôn mà, nếu các cậu quên." – Jade nhún vai.
Jade mới đầu thoáng nghĩ cô không nên tham gia, nhưng chị Sophie cũng rất quan tâm Harry. Nếu có gì thì cô sẽ dùng gương báo cho chị ấy biết kịp thời được. Thế nên cô nàng quyết định sẽ nhập cuộc.
"Được rồi, chúng ta đi tới văn phòng bà ta thôi!" – Harry thúc giục.
Cả nhóm người lập tức rời đi ngay.
"Có chuyện gì mà bà ta lại gọi Sev nhỉ?" – Sophie lẩm bẩm trong văn phòng của Snape.
Khi thấy Snape sắp đi ra, Harry hô lên.
"Hắn đã bắt được Chân nhồi bông! Hắn đã bắt được Chân nhồi bông tại nơi mà nó được giấu"
Snape lập tức khựng lại.
"Chân nhồi bông?" – mụ Umbridge gào lên, nhìn rất hăm hở từ Harry tới Snape và cả Sophie mới vừa bước vào.
"Chân nhồi bông là cái gì? Cái đó đang giấu ở đâu? Điều đó có ý nghĩa là gì hả Snape?"
"Tôi không có ý kiến gì." – Snape lạnh lùng nói.
"Potter, khi ta muốn điều gì đó vô lí được hét vào mặt ta thì ta sẽ cho trò một chai Đồ uống Lảm nhảm. Và Crabbe, nới lỏng tay ra một chút. Nếu Longbottom bị chết ngạt thì điều đó có nghĩa là sẽ có hàng đống công việc giấy tờ chán ngắt phải làm và ta sợ rằng ta sẽ phải đề cập đến điều đó vào trong bản đánh giá về trò khi nào trò đi xin việc."
Snape đóng cái cửa rất nhanh, bỏ lại Harry trong tình trạng rối loạn còn tồi tệ hơn trước. Snape là hi vọng cuối cùng của nó. Nó nhìn Umbridge, người dường như cũng đang có cảm giác đó, trông mụ rất giận dữ và thất vọng.
"Rất tốt." – mụ nói, và rút ra đũa phép.
"Rất tốt... Ta được bỏ lại trong tình trạng không còn sự lựa chọn nào khác... điều này lớn hơn vấn đề kỉ luật của trường... đây là vấn đề an ninh của Bộ... đúng... đúng..."
Mụ dường như đang nói với chính mình điều gì đó. Mụ bước tới một cách lo lắng, từng bước một nhìn chằm chằm vào Harry, đập đập cái đũa phép vào lòng bàn tay mụ và thở mạnh.
Khi nó nhìn mụ, nó cảm thấy sự bất lực kinh khủng vì không có cây đũa phép.
"Mi đang ép buộc ta, Potter... Ta không muốn làm điều đó." – Umbridge vẫn không ngừng đập đập cây đũa vào lòng bàn tay.
"Nhưng thỉnh thoảng trong vài trường hợp có thể thanh minh cho việc sử dụng... Ta chắc chắn Bộ sẽ hiểu rằng ta không còn sự lựa chọn nào khác..."
"Lời nguyền Tra Tấn sẽ moi được từ cái lưỡi của mi." – Umbridge nói nhỏ.
"Không!" – Hermione gào lên.
"Giáo sư Umbridge......điều đó là bất hợp pháp."
"Đúng vậy, bà không thể làm điều đó! Nó sẽ khiến bà vào tù Azkaban!" – Jade tức giận.
Nhưng Umbridge không để ý. Có một sự hăng hái và thích thú đáng kinh tởm trên mặt mụ mà Harry chưa bao giờ thấy trước đó. Mụ giơ đũa phép lên.
"Bộ không muốn bà phá luật, giáo sư Umbridge!" – Hermione thút thít khóc.
"Những điều mà Cornelius không biết sẽ không làm tổn thương ông ta."
Umbridge đang thở hổn hển khi mụ chĩa đũa phép lần lượt vào những phần khác nhau trên trên cơ thể Harry, hình như đang cố quyết định xem chỗ nào sẽ gây đau đớn nhất.
"Ông ta không bao giờ biết rằng ta đã sai bọn Giám ngục đuổi theo Potter vào mùa hè năm ngoái, nhưng ông ta đã vui mừng khi có được cơ hội để đuổi học nó, tất cả đều như nhau."
"Chính là bà?" – Harry há hốc miệng vì kinh ngạc.
"Bà đã cử bọn Giám ngục đuổi theo tôi?"
"Ai đó phải hành động." – Umbridge thở hắt ra, khi cái đũa của mụ quyết định chỉ thẳng vào trán Harry.
"Chúng đều ba hoa về việc bắt mi câm mồm bằng cách này hay cách khác..... hay làm mất uy tín của mi......nhưng ta là người đã thực sự làm một cái gì đó cho điều đó... chỉ có điều là mi đã lách được phải không, phải không hả Potter? Nhưng hôm nay thì không đâu, bây giờ thì không..."
Hít một hơi thật sâu, mụ rống lên: "Cruc..."
"KHÔNG!" Hermione hét lên với một giọng bị đè nén đằng sau Millicent Bulstrode. "Không... Harry... chúng mình sẽ nói với bà ta!"
"Không đời nào!" Harry hét, nhìn chằm chằm vào hình bóng lấp ló của Hermione mà nó có thể trông thấy.
"Chúng ta phải làm làm thế, Harry, dù sao chăng nữa bà ta sẽ bắt cậu phải nói, thế... thế thì ích gì...?"
Và Hermione bắt đầu khóc một cách yếu ớt sau lưng áo choàng của Millicent Bulstrode. Millicent ngay lập tức thôi không cố ép cô bé vào tường.
"Tốt, tốt, tốt!" – Umbridge trông rất hoan hỉ.
"Cô Hỏi-Suốt bé nhỏ này sẽ cho chúng ta vài câu trả lời."
"Er — my — nee — không!" – Ron gào lên trong khi vẫn đang bị bịt mồm.
Ginny nhìn chằm chằm vào Hermione như thể nó chưa bao giờ nhìn thấy cô bé trước đây. Neville, vẫn còn bị nghẹt thở, cũng đang nhìn cô bé như vậy.
Nhưng Harry đã nhận ra điều gì đó. Mặc dù Hermione đang thút thít một cách tuyệt vọng trong hai bàn tay, nhưng không hề có dấu vết của nước mắt. Và cả Jade cũng thế, cô bé nhếch mép lên.
"Mình... mình xin lỗi tất cả, nhưng... mình không thể chịu nổi... ".
"Rất đúng, rất đúng, cô gái!" – Umbridge tóm lấy vai Hermione.
Đẩy cô bé vào cái ghế bọc vải hoa đáng ghét và ngả người về phía cô bé. "Bây giờ... ai là người Potter muốn liên lạc lúc nãy?"
"Ờ." – Hermione hít sâu trong hai bàn tay.
"Ờ, bạn ấy đang cố gắng liên lạc với giáo sư Dumbledore."
Ron như chết cứng, đôi mắt mở rộng. Ginny thôi không dẫm lên ngón chân đứa học sinh Slytherin đang giữ cô bé, và thậm chí Luna trông cũng hơi ngạc nhiên.
May mắn là, sự chú ý của Umbridge và lũ tay sai của mụ đang tập trung quá mức vào một mình Hermione để tìm ra dấu hiệu khả nghi.
"Dumbledore?" – Umbridge hăm hở.
"Mi biết Dumbledore ở đâu, hả?"
"Ồ... không!" – Hermione nức nở.
"Chúng tôi đã thử tìm ở quán Cái vạc lủng, ở Hẻm Xéo và quán Ba cây Chổi thần và thậm chí là quán Đầu Heo... "
"Con bé ngu ngốc.....Dumbledore sẽ không ngồi ở quán rượu trong khi cả Bộ đang tìm kiếm lão!" – Umbridge gào lên, sự thất vọng hằn lên thành từng đường trên mặt mụ.
"Nhưng... nhưng bọn tôi phải nói với giáo sư một việc rất quan trọng!"
Hermione rên rỉ, hai bàn tay bấu chặt vào mặt, Harry biết, không phải vì đau, mà để giấu đi việc thiếu vắng những giọt nước mắt.
"Hả?" – Umbridge nói với thích thú đột ngột sống dậy.
"Cái gì bọn mi muốn kể cho lão?"
"Chúng tôi... chúng tôi muốn nói với giáo sư rằng tất cả đã s....sẵn sàng!" – Hermione nghẹn ngào.
"Cái gì đã sẵn sàng?" – Umbridge hỏi gặng
Bây giờ mụ tóm lấy vai Hermione lần nữa và lắc nhẹ.
"Cái gì đã sẵn sàng, cô gái?"
"Cái... cái vũ khí." – Hermione nói.
"Vũ khí? Vũ khí gì?" – Umbridge nói, và mắt mụ gần như nổ tung vì thích thú.
"Bọn mi đang phát triển một phương pháp chống cự? Một thứ vũ khí có thể dùng để chống lại Bộ? Theo lệnh của lão Dumbledore, tất nhiên?"
"Đ-đ-đúng vậy." – Hermione thở hổn hển.
"Nhưng thầy phải đi trước khi nó được hoàn thành và b-b-bây giờ chúng tôi đã làm xong nó cho thầy, và chúng tôi kh-kh-không thể tìm thấy thầy đ-để nói điều đó!"
"Đó là loại vũ khí gì vậy?" – Umbridge nói một cách cay nghiệt, bàn tay ngắn và mập của mụ vẫn nắm chặt vai của Hermione.
"Chúng tôi không th-th-thực sự hiểu nó," – Hermione nói, sụt sịt to lên. "Chúng tôi chỉ làm cái mà giáo sư Dumbledore bảo chúng tôi làm!" – Jade bổ sung thêm.
Umbridge đứng thẳng dậy, trông rất đắc chí.
"Hãy dẫn ta tới chỗ để cái vũ khí." – mụ nói.
"Tôi sẽ không chỉ khi có... lũ chúng nó." – Hermione kêu lên the thé, nhìn lũ học sinh Slytherins qua những ngón tay của cô bé.
"Không phải mi là người được đặt điều kiện." – giọng Umbridge cay độc.
"Tốt... cứ để bọn chúng nhìn thấy nó, tôi hi vọng lũ chúng nó sẽ áp dụng nó lên bà! Ờ, thực ra, tôi muốn bà mời rất nhiều, rất nhiều người đến và xem! Điều đó sẽ thoả mãn bà phải không... ồ, tôi sẽ rất thích nếu cả trường biết nó ở đâu, và làm thế nào để dùng nó, và sau đó nếu bà gây khó chịu cho họ, họ sẽ có khả năng loại bỏ bà!" – Jade lên tiếng trước khi Hermione kịp trả lời.
Những lời đó có tác động rất lớn tới Umbridge, mụ quay lại nhìn ngay lập tức, một cách nghi ngờ tất cả Đội Thẩm tra của mụ, đôi mắt lồi của mụ dừng lại một lúc ở Flude, đang cố gắng che dấu sự hăng hái và ham muốn xuất hiện trên khuôn mặt.
Umbridge nhìn vào Hermione, sau đó lướt qua Jade và suy nghĩ một lúc, nói ra rất rõ ràng cái mà mụ nghĩ với giọng của một bà mẹ.
"Được rồi, cưng, hãy để việc này chỉ có mình mi, Smith và ta... và chúng ta sẽ đem theo Potter nữa, hả? Đứng dậy, ngay."
"Thưa giáo sư." – Flude hăng hái nói.
"Giáo sư Umbridge, con nghĩ rằng vài người trong Đội nên đi cùng với giáo sư để canh chừng... "
"Ta là một công chức đầy đủ chất lượng của Bộ, Flude, trò thật sự nghĩ rằng ta không thể xử lý hai đứa trẻ vị thành niên không có đũa phép một mình được à?" – Umbridge hỏi lại lanh lảnh.
"Trong bất cứ trường hợp nào, có vẻ như là cái vũ khí này là thứ gì đó mà học sinh không nên nhìn thấy. Các trò nên ở lại đây cho tới khi ta quay lại và hãy đảm bảo rằng không đứa nào trong số chúng nó (mụ ra hiệu về phía Ron, Ginny, Neville và Luna) trốn thoát."
"Vâng ạ." – Flude nói, vẻ mặt hờn dỗi và thất vọng.
"Và ba đứa bọn mi hãy đi trước và chỉ cho ta đường." – Umbridge chỉ cây đũa phép vào Harry và Hermione.
"Nào đi."
Ba đứa dẫn bà ta về phía Rừng cấm, Hermione đi đầu, tiếp theo là Harry và Jade.
"Bồ chắc là mình đi đúng đường chứ?" – Harry thận trọng hỏi.
"Ồ, Hermione chắc chắn sẽ đi đúng!" – Jade vỗ vai Harry.
Bốn người bị đàn nhân mã bắt gặp, rồi đứa em trai của Hagrid nhập cuộc. Mọi việc đang hết sức rối loạn. Nhưng cuối cùng bọn nhân mã đã phải bỏ chạy với mụ Umbridge, đuổi theo sau chúng là em trai của Hagrid.
"Giờ...chúng ta làm gì?" – Jade lên tiếng.
"Chúng ta nên trở về lâu đài." – Hermione nói.
"Không! Chúng ta trở về lâu đài thì chú Sirius đã chết rồi!" – Harry hét lên.
"Nhưng chúng ta không thể làm gì mà không có đũa phép." – Hermione tuyệt vọng, tự mình đứng dậy lần nữa.
"Dù sao chăng nữa, Harry, chính xác là bạn định đi tới London như thế nào?"
"Ừ, chúng tớ cũng đang tự hỏi điều đó." – một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau cô bé.
Harry, Jade và Hermione quay lại theo bản năng và nhìn qua những cái cây.
Ron hiện ra từ trong bóng tối, theo rất sát là Ginny, Neville và Luna. Tất cả bọn chúng trông đều thảm hại hơn một chút. Có vài vết xước dài trên má Ginny; một cái bướu thâm tím sưng lên bên mắt phải của Neville; môi Ron đang chảy máu nhiều hơn trước đó. Nhưng tất cả trông đều hài lòng với chính mình.
"Vậy." – Ron đẩy một cành cây thấp sang bên, tay đang cầm chiếc đũa phép của Harry.
"Cậu đã có cách gì chưa?"
"Làm thế nào các cậu thoát được?" – Harry ngạc nhiên hỏi, lấy lại chiếc đũa từ Ron.
"Hai phát bùa Choáng, một bùa tước vũ khí, và Neville thực hiện một lời nguyền Ngăn trở tuyệt đẹp." – Ron vui vẻ nói, giờ đang trả lại cây đũa phép cho Hermione.
"Nhưng Ginny là giỏi nhất, nó cho Flude nếm một bùa Bat Bogey! Thật là xuất sắc, cái mặt thằng Flude bị bao phủ bởi một thứ gì đó cực lớn cứ bay phần phật. Dù sao chăng nữa, chúng tớ đã nhìn thấy qua cửa sổ là các cậu đi vào rừng Cấm và chúng tớ đuổi theo. Các cậu đã làm gì với mụ Umbridge?"
"Mụ ta đã bị đem đi rồi" – Harry nói.
"Bị đàn nhân mã đem đi."
"Và chúng tha cho bọn anh?" – trông Ginny rất ngạc nhiên.
"Không, chúng bị Grawp truy đuổi."
"Grawp là ai thế?" – Luna thích thú.
"Em của bác Hagrid." – Ron trả lời mau lẹ.
"Dù gì thì cũng không cần lo lắng tới điều đó bây giờ. Harry, cậu đã tìm thấy cái gì trong lò sưởi? Có phải là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy-là-ai-đấy đã bắt chú Sirius hay là...?"
"Đúng." – cái sẹo của nó lại nhói lên một lần nữa.
"Và mình chắc là chú Sirius vẫn còn sống, nhưng mình không biết là làm thế nào chúng ta đến đó được để giúp chú ấy."
"Bay tới đó!" – Jade lên tiếng.
"Làm cách nào?" – Hermione hỏi.
"Bằng mấy con Vong mã!" – Luna tiếp lời.
"Chúng nó tới rồi kìa!" – Jade chỉ tay về phía mấy con vong mã.
Bọn họ mỗi người một con mà cưỡi đi.
Tới cơ sở của bộ, không chỉ không tìm thấy Sirius Black, mà bọn họ còn bị bắt đi.
Harry thực sự rất sốc khi nó nghe được rằng, nó tới đây chính là bị Voldemort lừa, đúng như Hermione nghĩ.
Và cả bọn chiến để bảo vệ quả cầu tiên tri, tưởng như sắp tuyệt vọng thì Black, Lupin, Moddy, Tonks, Kingsley và Sophie chạy vào.
Tonks đánh một lời nguyền Stunning Spell trúng Lucius, Sophie nhanh chóng xử lý mấy tên Tử thần thực tử.
"Cái bọn nhóc chết tiệt!!! Để xem mình sẽ xử chúng như thế nào khi về tới Hogwarts!!!!" – Sophie gào thét trong đầu.
Phía bên Black và Harry, Black đang chiến đấu rất hăng với Bellatrix. Nhưng Jade nhìn trong mắt của bà ta, cô nàng biết những gì bà sắp làm nên Jade nhanh chóng nhào lên chắn trước Black.
Một tia sáng đỏ đánh vào giữa ngực của Jade, cô nàng ngã bật ra đằng sau. Black hoảng hồn đỡ lấy Jade ngay.
Sophie lập tức cho Bellatrix một cái bùa choáng, nhưng cô ta đã né được. Cô ta chạy đi và Kingsley đang tiếp tục đuổi theo.
Sophie nhanh chóng chạy tới chỗ của Jade và Black.
"Jady! Jady! Jady! Em không sao chứ? Jady, trả lời chị đi Jady!" – Sophie run rẩy.
Cô liên tục lay Jade, nhưng cô bé vẫn nhắm mắt.
"Sophie...con bé...con bé đi rồi..." – Black nghẹn giọng.
Nếu không phải Jade chắn giúp hắn thì....người chết là hắn rồi....
"Không!!! Con bé không thể chết!!!! Con bé không thể!!!!" – Sophie hét lên một cách tuyệt vọng.
Rồi đột nhiên, Sophiengất xỉu bất tỉnh xuống sàn. Trước khi bất tỉnh hẳn, cô còn nghe tiếng gào củaHarry, Hermione và Ron.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro