1

Đây là fic chuyển ver từ truyện "to the victor go the spoils" của @suzukiblu trên ao3 (https://archiveofourown.org/works/21809875/chapters/52045063). Đã xin per từ tác giả. Cũng sẽ có thêm nhiều chi tiết được thêm vào so với bản fic gốc.

Trong truyện này Bakugou là rồng xịn chứ không phải là người nên cách xưng hô giữa 2 nhân vật là ta và ngươi để cho hợp ngữ cảnh.

*****

****

Con rồng đó đã đến gần làng Musutafu vào sáng sớm, và đến trưa, toàn bộ dân làng đã nháo nhào ở tòa thị chính. Không ai trong làng biết một chút gì về loài rồng, ngoài những gì họ nghe được trong truyện cổ tích và ngụ ngôn. Và kế hoạch mà họ đưa ra để đối phó với loài rồng chính là......

"Chúng ta sẽ không hiến tế một trinh nữ cho rồng đâu, đó là hành động vô nhân đạo", Izuku nói một cách thẳng thừng.

"Vậy thì cậu sẽ làm gì, omega?!" Thị trưởng hỏi Izuku một cách khinh thường.

"Tôi sẽ đi nói chuyện với nó", Izuku nói một cách chắn chắn và rời khỏi chỗ của mình.

.

.

Izuku là một omega bình thường, chưa lập gia đình và không có con, và cậu cũng không có ý định thay đổi bất kỳ điều gì trong số đó. Tính cách cậu khá rụt rè, ngại giao tiếp nhưng cậu vẫn là thợ rèn giỏi nhất vùng và làm việc chăm chỉ (mặc dù cậu không phải là người thợ giỏi duy nhất). Có lẽ đó là lí do vì sao dân làng luôn xa lánh cậu, bởi vì với họ, omega chỉ có nghĩa vụ là ăn bận xinh đẹp rồi thỏa mãn alpha, thay vì dành cả ngày cầm búa gõ sắt.

Lúc này con rồng đang ở ngoài đồng và nhâm nhi từng con cừu béo. Izuku quan sát từ xa và đợi để con rồng no nê một lát vì cậu nghĩ rằng tâm trạng chúng sẽ vui hơn nếu chúng no. Chúng không to như những gì cậu mong đợi ở một con rồng - chỉ gần bằng kích thước của một con ngựa kéo xe thay vì lớn như trong mấy câu chuyện ma thuật mà người dân kể. Tất nhiên, nó vẫn đủ lớn để giết cậu ta, và có lẽ sẽ đủ nuốt chửng ít nhất một nửa của Izuku.

Con rồng liếm máu dính trên sườn của nó, sau đó lười biếng nhảy lên không trung và bắt đầu đuổi theo những con cừu còn sống sót qua lại trên đồng. Những con cừu tội nghiệp thì chạy tán loạn. Izuku nghĩ rằng đây là thời điểm tốt nhất để xen vào, vì lúc này con rồng có vẻ đang bận để đùa giỡn, và cậu từng bước đi xuống đồi.

"Xin chào!" cậu gọi. Con rồng phớt lờ Izuku.

"Xin lỗi!" Con rồng lao xuống trên đầu mà không nói một lời với đôi cánh như cánh dơi, và những con cừu thì bỏ chạy trong sợ hãi.

Thân hình con rồng dài, mảnh khảnh, giống như một con thằn lằn khổng lồ, răng và móng vuốt của nó rất lớn và vảy của nó có một màu đỏ rực rỡ nhất mà Izuku từng thấy.

........Rồng có biết nói chuyện không nhỉ?

"Ngươi có thể nói, đúng không?" Izuku hỏi một cách hoài nghi, và cuối cùng con rồng đáp xuống và nhìn cậu với ánh mắt khinh miệt. Cậu không chắc chắn lắm về cách cậu có thể biết đó là ánh mắt khinh miệt, bởi vì khuôn mặt của rồng thì không bộc lộ biểu cảm như con người, nhưng bằng cách nào đó cậu có thể cảm nhận được.

"Tất nhiên là ta có thể nói" Con rồng nói.

"Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn". Đôi mắt vàng ánh đỏ của con rồng nhìn vào Izuku.

"Ồ," Izuku nói. Cậu nhìn lên con rồng. Nó thực sự rất lớn, đặc biệt là khi chúng dang rộng đôi cánh. Mặc dù cậu đã nghĩ là nó sẽ lớn hơn, nhưng Izuku vẫn không nghĩ rằng mình từng nhìn thấy một sinh vật sống nào có kích thước như vậy.

"Về những con cừu . . ."

"Chúng rất ngon" con rồng nói rồi liếm mép.

"Chúng cũng đắt nữa," Izuku nói. "Làm ơn đừng ăn chúng nữa được không?"

Con rồng nhìn cậu với vẻ khó hiểu, rồi cười. Izuku đã quen với việc bị coi thường, nhưng cậu vẫn thở dài. Rõ ràng là ngay cả rồng cũng không tôn trọng omega, mặc dù phải thừa nhận rằng rồng thì không tôn trọng tất cả con người.

"Đó là câu hỏi nghiêm túc đấy", Cậu nói.

"Nhìn này - ta là Izuku. Tên của ngươi là gì?"

"Một con rồng thì không cần tên" con rồng nói một cách khinh thường.

'Điều đó có lẽ đúng". Izuku nghĩ là việc chào hỏi nhau không phải là cần thiết vào lúc này.

"Ngươi tên là Izuku? Vậy là họ đã cử một chiến binh đến để giết ta sao?

"Cái gì? Không", Izuku nói, cau mày khi nghĩ đến điều đó. "Ta không phải là hiệp sĩ, ta là một thợ rèn. Ta không giết người".

"Nhìn ngươi cũng không giống kẻ đã từng giết ai đó" con rồng nói, một ánh sáng kỳ lạ lấp lánh trong mắt của nó.

"Chỉ có cha ta là từng để tay nhuốm máu" Izuku nói.

"Ừm" con rồng nói "Vậy là ngươi không giết "người". Ngay loài rồng của ta cũng không"?

"Nếu ta không thể giết người thì làm sao ta có thể tiêu diệt được sinh vật mạnh hơn cả loài người" Izuku nói.

"Cánh tay rắn chắc kia không thể cầm kiếm nổi ư" Con rồng nói.

"Nếu ta muốn bị kiếm rơi lủng đầu thì có thể...." Izuku đáp. "Nghe này, ta không nói đùa về việc mấy con cừu đắt thế nào đâu, ngươi có thể đổi qua ăn hươu hay thứ khác không".

"Ta thích cừu" Con rồng gầm gừ.

"Đó là cừu của chúng ta", Izuku nói.

Con rồng lại cười và đi vòng quanh cậu thêm một vòng nữa. Izuku nhận ra có lẽ mình sắp bị ăn thịt rồi.

Bản thân Izuku chưa bao giờ là người giỏi thương lượng.

"Ngươi biết đấy, theo truyền thống, ta luôn được tặng một trinh nữ xinh đẹp nhất trong làng" Con rồng nói một cách nhàn nhã.

Izuku khoanh tay trước ngực và nhìn nó với vẻ khó chịu.

"Thế nhưng nhìn ngươi có vẻ đã trưởng thành và không giống trinh nữ cho lắm". Con rồng nói với vẻ trêu ghẹo.

"Chúng ta không hiến dâng cho ngươi một trinh nữ", Izuku nói.

Cậu chắc chắn mình không còn zin và ngoại hình lại càng không giống một trinh nữ. Da cậu quá thô và tay thì đầy sẹo do làm việc trong lò rèn, và ngoại hình cậu trông giống một alpha hơn là một omega, cao ráo và rắn chắc thay vì nhỏ bé và thanh mảnh-hay ít nhất là cách mọi người vẫn luôn nói với cậu như vậy. Bản thân cậu cũng không cố để trở nên giống omega hơn.

"Đống tóc xù trên đầu ngươi nhìn cũng giống một con cừu lắm, có lẽ tụi dân làng đã hiến dâng cho ta một con cừu đặc biệt" con rồng nói và quấn đuôi quanh người omega tóc xanh.

Izuku cứng người, và chờ bị cắn làm đôi. Nhưng nó chỉ nhìn cậu một hồi lâu mà không làm gì cả.

"Có lẽ ta sẽ lấy ngươi, nếu ngươi là tất cả những gì ngôi làng của ngươi có thể cung cấp. Có lẽ sau đó họ sẽ gửi một chiến binh thích hợp để đấu với ta".

"Họ sẽ không làm thế đâu," Izuku nói. Cậu ta không có giá trị lắm đối với ngôi làng, và chắc chắn là không được nhiều người yêu mến cho lắm. Có lẽ giờ bọn họ đang ăn mừng vì có một thằng ngu chịu gánh trách nhiệm.

"Để rồi xem" con rồng nói rồi tóm lấy cậu bằng những móng vuốt khổng lồ của nó và nhảy lên không trung.

.

Ai dè bay trên không trung đáng sợ đến vậy

May mắn thay, con rồng không bay lâu và đáp vào thân ngọn núi. Có vẻ như nó đã chọn được một cái hang và thả Izuku xuống. Cậu nhìn xuống sườn núi bên dưới và nhận thấy rằng chắc chắn không có cách nào để xuống mà không có cánh. Cậu có thể nhìn thấy ngôi làng từ đây, nhưng nó ở rất xa. Dường như một chuyến bay ngắn cũng có thể đi rất xa.

"Làm ơn nói với ta rằng không có con gấu nào ở trong đó", Izuku run rẩy, liếc nhìn lại cửa hang động. Có lẽ cậu thích bay hơn.

"Không còn nữa" con rồng gầm gừ và nằm xuống bên cạnh Izuku và nhìn ngọn núi bên dưới với cái nhìn thỏa mãn.

"Một thử thách tuyệt vời cho các chiến binh. Khi chúng đến tìm ngươi, Deku, ta sẽ nuốt chửng chúng đến tận xương tủy".

"Họ sẽ không đến tìm ta đâu", Izuku nói lại và thấy khá bực khi con rồng lại gọi nhầm tên của mình.

Con rồng phớt lờ Izuku và đi vào hang động. Izuku nhìn xuống sườn núi một lần nữa, rồi đi theo nó. Cậu không chắc mình nên làm gì nữa. Con rồng sẽ sớm ăn thịt cậu thôi, Izuku nghĩ vậy, nhưng hiện tại cậu không muốn đứng đó chờ đợi vô ích.

Mặc dù hang động ẩm thấp và tối tăm, nhưng vảy rồng vẫn lấp lánh như những viên hồng ngọc đỏ rực trong bóng tối. Izuku mong đợi trong đó sẽ có một kho báu-rồng luôn có kho báu, đúng không? cậu nhưng không tìm thấy gì ngoài xương. Có lẽ nó được giấu sâu bên trong hang, cậu nghĩ vậy.

"Đây không phải là thứ ta hình dung về hang ổ của rồng", Izuku nói. Con rồng cười khúc khích và tiến sâu hơn vào hang. Izuku vẫn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của kho báu mà chỉ có một đống xương động vật.

"Ngươi có bao giờ tận mắt thấy cái hang của rồng lần nào chưa". Con rồng hỏi.

"Một chút", Izuku nói, nhìn xung quanh.

Theo như cậu thấy, đây chỉ là một hang động bình thường. Trông nó giống hệt những thứ cậu từng khám phá khi đi cùng ngài All Might lúc còn nhỏ, ngoại trừ việc có một con rồng ở phía sau.

"Nơi này cần phải quét dọn." Izuku ho một cái vì hít phải bụi.

Con rồng cười, và lướt cái đuôi của nó trên sàn một cách chế giễu, quét đất và bụi lên đôi ủng của Izuku. Cậu thở dài.

Đây sẽ là một cách chết rất kỳ lạ, Izuku nghĩ.

.

.

Ngủ trên nền hang ẩm ướt thật lạnh lẽo và khốn khổ, và lí do duy nhất Izuku có thể ngủ được là vì cậu đã quá kiệt sức. Có lẽ cậu nên cố gắng trốn thoát, nhưng làm sao cậu có thể? Không có cách nào để xuống núi mà không có con rồng, và leo lên cao hơn cũng chẳng có ích gì.

Cậu không hoàn toàn cam chịu số phận, nhưng cái chết là điều cậu sẽ không tránh khỏi. Con rồng sẽ giữ cậu lại cho đến khi nó nhận ra rằng không có ai đến cứu cậu, và rồi Izuku sẽ chịu chung số phận giống như tất cả những con cừu hoảng loạn trên đồng cỏ và con gấu xui xẻo đã từng sống trong hang này trước đây.

Ít nhất thì cậu cũng muốn chết như một con gấu hơn là một con cừu. Cậu không biết mình có thể làm gì khác.

Tuy là vậy, nhưng việc chết như thế nào cũng chẳng quan trọng vì con rồng sẽ là người duy nhất nhìn thấy cách Izuku chết.

Khi cậu tỉnh dậy, con rồng đã biến mất, có lẽ là để ăn thêm cừu hoặc một con gấu khác. Izuku đã bị con rồng bỏ đói. Có lẽ nó không muốn vỗ béo cho con mồi của nó, vì vậy cậu phải đi tìm trong hang động để tìm kiếm...thứ gì đó. Một con đường ẩn, một thứ gì đó để ăn, một thứ gì đó để làm.

Ngoài địa y trên nền hang thì cậu còn tìm thấy một số nấm, nhưng không biết chúng có ăn được hay không, cậu không có kinh nghiệm đi rừng. Ngoài ra còn lại chỉ có đất đá và bụi.

Đáng lẽ con rồng này nên để lại việc gì đó để cậu làm.

Thực ra, việc chờ chết vô cùng nhàm chán, và Izuku đã dành phần lớn buổi chiều để cố gắng tìm ra liệu cậu có thể tự mình xuống núi hay không. Cậu đã cân nhắc thử một hoặc hai lần, nhưng cậu ta không muốn ngã và làm vỡ bất cứ mảnh xương nào trên người, và càng không muốn chết sớm hơn dự định. Có lẽ một con gấu sẽ cố gắng leo lên và gấu leo ​​trèo giỏi hơn nhiều so với con người. Rõ ràng là ngay từ đầu đã có người leo lên đây.

Con rồng quay trở lại vào đầu buổi tối, lúc đó Izuku đã rất chán nên cậu thực sự vui mừng khi nhìn thấy nó. Izuku đã quen với việc bận rộn, và việc nhàn rỗi như thế này đúng là cực hình.

"Ngươi đang cố làm ta chết đói hay làm ta chán đến chết vậy?" cậu hỏi con rồng.

"À đúng rồi, sự kiên nhẫn khét tiếng của con người" con rồng nói khi nằm khá thoải mái giữa những tảng đá.

"Mới có một ngày mà đã đói bụng rồi à, Deku?"

"Con người ăn nhiều lần trong ngày", Izuku nói với con rồng. "Và con người thì có nhiều việc để làm trong một ngày".

"Mấy việc đó không có gì thú vị với ta" con rồng nói.

Izuku thở dài. Cậu không thể mong chờ sự đồng cảm từ một con rồng.

"Thậm chí ở đây còn chẳng có nước", cậu nói.

Con rồng nhìn cậu một cách vô hồn. Izuku chợt nghĩ rằng một con rồng sẽ không có lý do gì để biết con người cần gì để sống sót, và đây sẽ là vấn đề lớn của cậu.

"Ta cần nước. Loài rồng không cần uống sao?"

"Tất nhiên là chúng ta cần" con rồng chế giễu.

"Vậy là ngươi không nghĩ rằng con người cũng cần, hay là...?" Izuku nói một cách đầy ẩn ý, ​​chống cằm vào tay.

"Đúng là con người được voi đòi tiên" Con rồng cau mày nhìn cậu.

"Ta thực sự là đang chết đói", Izuku trả lời một cách thẳng thắn. Con rồng khịt mũi, rồi ngồi dậy.

"Ăn xong thì không càm ràm nữa nhé" Con rồng hướng thân lên trời rồi bay đi.

Izuku nhìn nó bay đi. Có điều gì đó khá thú vị khi nhìn rồng bay, nếu người ta bỏ qua phần chúng là một con quái vật ăn thịt người và có lẽ đang trên đường giết một thứ gì đó.

Nhưng tất nhiên là chỉ khi người ta bỏ qua phần đó.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro