6
Những buổi tiệc xã giao của giới Anh hùng không phải là điều mà Midoriya Izuku quen thuộc. Ở đó, ánh sáng từ những bộ trang phục lộng lẫy, tiếng ly chạm nhau cùng những nụ cười xã giao đầy tính toán khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng.
Nhưng Bakugou Katsuki thì khác. Hắn luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, dẫu không cần cố gắng.
Midoriya chỉ là người đi bên cạnh hắn - người được hắn kéo theo trong những buổi tiệc này, không phải với tư cách gì đặc biệt, chỉ đơn giản là "cậu bạn thân thiết." hoặc "trợ tá tương lai".
Hôm đó là một buổi dạ tiệc lớn, nơi các Anh hùng trẻ tuổi và các cơ quan Anh hùng lớn nhỏ tụ họp. Ai cũng biết Bakugou là ứng viên sáng giá nhất để gia nhập bất kỳ tổ chức nào, thậm chí có thể tự lập cơ quan của riêng mình.
Midoriya đi bên cạnh hắn, trong bộ vest đơn giản mà hắn cho đo may riêng rồi bắt cậu mặc.
"Đừng để tao mất mặt, Deku." hắn nói trước khi cả hai bước vào sảnh tiệc.
Cậu mỉm cười yếu ớt, gật đầu. "Tớ sẽ cố."
Ngay khi bước vào, cả căn phòng như sáng bừng lên bởi sự hiện diện của Bakugou. Hắn cười nhếch mép, bắt tay từng người với phong thái tự tin ngạo nghễ.
Midoriya đi sát phía sau, im lặng.
Bakugou luôn hành động một cách tự nhiên, như thể không nhận ra cách hắn tương tác với Midoriya trông thân mật hơn mức bình thường.
Hắn không ngần ngại vòng tay qua eo cậu, kéo cậu đi theo hắn.
"Đừng có lạc, Deku. Tao không rảnh đi tìm đâu." hắn thì thầm, giọng cộc cằn nhưng tay vẫn giữ lấy eo cậu như thể điều đó là hiển nhiên.
Midoriya chỉ biết gật đầu, cố gắng che đi sự bối rối đang làm má cậu nóng bừng.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của một vài người trong sảnh tiệc dừng lại trên họ, ánh lên chút tò mò và đánh giá.
Xuyên suốt buổi tiệc, Bakugou không ngừng kéo cậu lại gần mỗi khi hắn cảm thấy không thoải mái với ai đó.
"Mày đứng đây đi, Deku. Đừng để tao nói chuyện với lũ phiền phức này một mình."
Hoặc khi ai đó cố tình tiếp cận hắn, hắn thản nhiên quay người đặt tay lên vai Midoriya.
"Đây là Deku, người sẽ làm trợ lý cho tao trong tương lai. Cậu mà nói chuyện gì ngu ngốc thì sẽ phải thông qua cậu ấy."
Hoặc Bakugou chưa bao giờ là người để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng hắn cũng kaf người thản nhiên sửa lại cà vạt của Midoriya, tay luồn vào mái tóc xanh để chỉnh lại vài lọn tóc lệch mà hắn không thích.
"Nhìn mày lôi thôi quá. Tao không muốn bị người khác nhìn với ánh mắt thương hại vì dẫn theo một thằng như mày." hắn nói, nhưng tay lại nhẹ nhàng đến lạ.
Khi cả hai đang đứng trong một nhóm người, hắn đặt tay lên vai cậu, ngón cái vô thức miết nhẹ trên gáy cậu, như thể đó là một thói quen. Một người phụ nữ trẻ tuổi có lẽ là nhân viên của một cơ quan lớn bật cười nhẹ nhàng, mắt liếc qua cả hai.
"Bakugou-san, cậu và Midoriya-san... yêu nhau à?"
Câu hỏi vang lên giữa bầu không khí ồn ào, nhưng như một nhát dao bén ngót chém đứt đôi cõi lòng Midoriya.
Cậu không dám nhìn Bakugou, chỉ cắn môi cúi mặt xuống, cảm giác mọi người xung quanh háo hức đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Yêu? Đâu ra vậy?" Bakugou đáp, nhếch môi như thể ý tưởng đó quá mức nực cười.
"Tôi thấy hai người giống lắm đó haha."
"Bạn thân nhất của tôi, nếu muốn cụ thể hơn. Nhưng yêu? Đừng có mà đùa."
Cả nhóm bật cười, không ai nghĩ rằng câu trả lời của hắn lại có thể làm tổn thương ai.
Nhưng Midoriya cảm thấy như mình vừa rơi xuống vực thẳm.
Sau khi rời khỏi nhóm người đó, Bakugou quay sang cậu, nhướn mày. "Này, mày sao thế? Trông như muốn khóc vậy, Deku."
Midoriya lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt. "Không có gì, tớ chỉ hơi mệt thôi."
Bakugou nhún vai, không hỏi thêm gì, và tiếp tục dẫn cậu đi qua các nhóm người khác.
Trong suốt buổi tiệc, cậu chỉ có thể lặng lẽ theo sau hắn, cảm giác mình như một kẻ thừa thãi trong thế giới của hắn.
Hắn là trung tâm của ánh sáng, của sự chú ý, còn cậu chỉ là một nhân vật mờ nhạt, một người không bao giờ có thể đứng ngang hàng với hắn.
Cậu biết điều đó, nhưng khi nghe chính hắn khẳng định rằng giữa họ chẳng có gì ngoài "bạn bè" hay "hỗ trợ" cậu vẫn cảm thấy đau đến nghẹt thở.
Buổi tiệc tiếp tục, nhưng cậu không còn nghe rõ bất kỳ điều gì.
Những lời của hắn vang vọng trong đầu cậu, như một sự nhắc nhở tàn nhẫn rằng cậu mãi mãi chỉ là một người đính kèm theo hắn, chẳng giá trị gì hơn.
Trong một khoảnh khắc, cậu nhìn quanh căn phòng đầy ánh sáng, những gương mặt tự tin và kiêu hãnh.
Cậu nhận ra rằng Bakugou thuộc về nơi này, nơi của ánh hào quang và thành công.
Còn cậu thì không.
Cậu chỉ là một kẻ tầm thường, một chất ổn định hữu ích cho hắn, nhưng chẳng bao giờ có thể đứng ngang hàng với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro