Chap 22

-Cậu ước gì vậy,David?-Cô bé hỏi.

-Tớ ước công chúa sẽ cao thêm vài tấc.-Cậu nhóc mỉm cười.Cô bé phụng phịu khi nghe cậu bạn trêu chọc chiều cao khá "khiêm tốn" của mình.

-Tớ nghỉ chơi cậu luôn bây giờ.

Phì cười,cậu nhóc đột nhiên vuốt tóc cô,khiến khuôn mặt cô hơi đỏ lên.Giọng cậu thoắt trở nên dịu dàng và trầm ấm.

-Đùa thôi,tớ ước công chúa sẽ luôn hạnh phúc,như vậy tớ sẽ mãi nhìn thấy nụ cười của cậu.

Những ảo giác chập chờn đột nhiên lại ùa đến.Và lần này,đã bắt đầu trở nên rõ ràng.Anh có thể nghe được tiếng trò chuyện của hai đứa bé đó.

David ư?

Nếu vậy thì cô bé kia hẳn là Fabia rồi.

Nhưng những chuyện đó...đâu có liên hệ đến mình chứ...Trừ khi mình chính là...

Nhưng rồi,anh lập tức gạt ngay suy nghĩ vừa mới chớm trong đầu.

Không thể nào là anh được.

Đột nhiên anh thấy đầu choáng váng.Các hình ảnh vừa hiện lên mờ dần.Mất thăng bằng,anh lảo đảo ngã.Và được một bàn tay ấm áp đỡ lấy.

-Cậu làm sao vậy?-Giọng cô lộ rõ vẻ lo lắng.

-Không sao.

Không nói không rằng,cô đưa tay lên trán anh.Hành động đột ngột đó không khỏi khiến anh thoáng bối rối.

-Tôi đã nói là không sao mà.-Anh đẩy tay cô ra,quay đi để cô không nhận ra mình đang nói dối.

-Trán cậu nóng lắm đây này.-Giọng cô thoáng áy náy.-Không phải tại tắm mưa nên bị cảm chứ?

-Không đâu.-Sự quan tâm của cô khiến lòng anh lại thoáng lên cảm giác dễ chịu.

Đúng lúc đó,một cô bé đột nhiên chạy tới,mếu máo:

-Anh chị ơi,giúp em với.Con diều của em...-Nói tới đây,cô bé nấc lên.

-Nín đi,nói anh nghe nào.-Ren đặt tay lên vai cô bé,một giọng nói dịu dàng lạ lẫm đến mức anh tưởng như không phải do mình thốt ra.Fabia chợt cười khẽ.

-Nó bay lên mỏm đá rồi.Chỗ đó dốc quá,em không leo được.

-Đưa anh chị tới đó xem.-Fabia xoa đầu cô bé.

Hai người theo cô bé đến một mỏm đá cao.Cây cối mọc um tùm,lại thêm mỏm đá dốc và đầy rêu trơn.Con diều của cô bé đang nằm ngay rìa vách đá.

Không nói không rằng,Ren lặng lẽ bám một sợi dây leo,lần theo đó leo lên,nhanh nhẹn như một con mèo rừng.Ở dưới,Fabia hét:

-Cẩn thận đấy.

-Đừng lo.Tôi leo quen rồi.-Anh hét vọng xuống.Và,như để cho cô thấy mình không nói ngoa,chẳng mấy chốc anh đã lên đến chỗ con diều.

Anh vừa cầm con diều lên,định leo xuống,thì đột nhiên,phần đá dưới chân anh bị vỡ,lở thành từng mảnh.Mất đà,anh rơi thẳng xuống dưới.

Xung quanh anh chỉ toàn là bóng tối.Cảm giác cô độc lại ập về trong anh.

Có một vài bóng người ở đằng xa.Anh cố chạy đến chỗ họ.Nhưng càng chạy,họ lại càng lùi ra xa anh.Anh cố hét lên gọi họ,nhưng dường như chẳng ai nghe thấy.Họ cứ để anh một mình.

-Đợi tôi với.-Anh chỉ hét lên được như vậy.Rồi vấp ngã.

Hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt đã lâu rồi không thể khóc được của anh,cùng với tiếng thì thầm tuyệt vọng.

-Đừng...đừng bỏ tôi một mình.

Dường như không có ai nghe thấy anh.Trừ một giọng nói thật ấm áp của cô gái ấy.

-Tôi không bỏ cậu một mình đâu.

Anh ngước lên.Nàng công chúa ấy đang đưa tay cho anh,với nụ cười dịu dàng như một làn nắng ấm.Anh cầm lấy tay cô,đôi môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc và bình yên.

Trong làn nước,cô cố gắng gỡ những sợi rong đang quấn chặt chân anh,rồi dìu anh vào bờ.Trong lúc đó,cô đã nghe được anh thì thầm...cầu xin họ đừng bỏ rơi anh.Họ là ai,cô cũng không rõ.Có lẽ là những người đã giam anh trong cái địa ngục ấy,hoặc cũng có thể là tất cả những người xung quanh anh.

Cô chợt nhận ra mình đã vội vã khi muốn làm ánh sáng để rọi soi trái tim anh.Bởi vì bản thân anh đã là bóng tối,nếu như ánh sáng rọi đến thì anh sẽ tan biến.Có lẽ,cô chỉ nên là ánh sáng đi bên cạnh,để anh nhận ra rằng bóng tối cũng có vai trò riêng của nó,tạo nên sắc tối để làm nổi bật những màu sắc khác mà ánh sáng có thể tạo ra.Và đổi lại,ánh sáng sẽ khiến cho bóng tối không phải lẻ loi và cô độc.Đó không phải là chuyện cứ nói là làm được,cô biết.Nhưng anh đã dám tin tưởng và ước mơ dù cho bao nhiêu năm bị bóng tối chôn vùi tâm hồn...thì tại sao cô lại không đủ can đảm để đem lại ước mơ ấy cho anh? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro